Án phanh thây viên chức văn phòng 11
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa, Diệp tổng nhanh chóng đem khăn lụa buộc lại, nhìn gương sửa sang lại quần áo, nói ra cửa: “Mời vào.”
Có người đẩy cửa bước vào, đóng cửa lại, tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện Diệp tổng. Khi Diệp tổng nhìn thấy gương mặt của đối phương, thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên thay đổi sắc mặt, có chút trách cứ nói: “Tại sao ngươi lại đến đây? Nếu người khác nhìn thấy thì sao?"
Đối phương có vẻ không quan tâm lắm, đánh giá mọi nơi văn phòng một chút, gật đầu: “Không tồi, giống với phong cách mà ngươi sẽ bố trí, ngươi yên tâm, nếu ta dám tới đây thì cũng đã chắc chắn mười phần rằng sẽ không bị người khác nghi ngờ. Ta đem mặt bảo hộ rất kĩ, đảm bảo không ai nhìn thấy, ta tới chỉ là muốn nói cho ngươi, người ngươi bảo ta điều tra, ta đã tra ra rồi. Bố trí lâu như vậy, bây giờ cũng phải thu lưới rồi, ngươi cũng không thể bởi vì mềm lòng với một người mà để kế hoạch của chúng ta lâu nay gác lại như vậy. Nghĩ lại những đau khổ mà ngươi phải chịu đựng đi. Lúc đó có ai thương hại ngươi sao?"
Diệp tổng sắc mặt có chút không tốt, hạ lệnh đuổi khách: “Được rồi, nên làm như thế nào, ta đều có chừng mực, không cần ngươi tới nói cho ta, ta biết mình muốn làm cái gì, nếu nói xong rồi thì đi nhanh đi, đừng để bị người khác phát hiện. "
Người đi rồi, sắc mặt Diệp tổng lạnh xuống, gọi điện thoại cho thư ký: "Gọi hai người vào dọn đồ."
Một lúc sau, thư ký cùng hai người đàn ông bước vào: “Diệp tổng, người đến rồi.”
Diệp tổng đầu cũng không ngẩng lên chỉ ngồi ở cái ghế dựa đối diện, thư ký nháu mắt đã hiểu ý của hắn, bảo hai người kia đưa ghế dựa đi. Văn phòng chỉ còn lại một mình Diệp tổng, nhìn bộ dáng trong gương của mình, trong mắt hận ý rõ ràng, nắm chặt tay, móng tay đâm vào thịt cũng không phát giác.
Mọi người trong văn phòng lớn cũng không có nhiều tâm tư làm chuyện, thấy thư ký dẫn người bưng ghế dựa ra khỏi phòng làm việc của Diệp tổng, có chút tò mò, vẫy tay gọi thư ký lại: "Thư kí Đổng, cô lại đây chút."
An bài một người canh gác, người khác vây quanh lại một chỗ, Triệu Hoa hỏi: “Thư kí Đổng, lại sao vậy? Ghế dựa còn tốt nư vậy sao lại vứt đi?"
Triệu Hoa là người bát quát nhất công ty, có thể nói là ngọn nguồn của bát quái trong trong ty, bất luận chuyện gì hắn cũng muốn biết đầu tiên, tuy rằng lớn lên chẳng ra gì, nhưng là một người hào phóng, miệng lại ngọt, mấu chốt chính là không có hắn hỏi thăm thì không có bát quái, cho nên ở chung với mọi người cũng không tệ.
Thư kí Đổng nhìn xung quanh, , ra vẻ thần bí nói: “Bởi vì bẩn nên phải vứt, lúc dời ghế đi Diệp tổng cũng không thèm liếc mặt nhìn một cái. Tôi và mấy người không nên nói lung tung, chuyện này nếu truyền ra không tốt đâu. Vừa rồi, một người đàn ông bước vào văn phòng Diệp tổng, hẳn là cùng Diệp tổng cãi nhau, cho nên Diệp tổng tức giận, liền đem cái ghế hắn vừa ngồi qua vứt luôn. Nghe xong nhớ để trong bụng, đừng truyền ra ngoài."
Cố Nguyệt hai tay năng cằm, hâm mộ nói: "Có tiền thật tốt, không cui liền vứt đồ, bất quá ghế mới như vậy vứt đi không tiếc sao? Thư kí Đổng, cô có thấy mặt của người kia không? Đẹp trai chứ? Có xứng với Diệp tổng không? Diệp tổng của chúng ta ôn nhu như vậy, lại còn xinh đẹp nữa chứ."
"Không thể lãng phí được. , bảo an đại thúc mới vừa hỏi tôi công ty còn thừa cái ghế nào hay không, nói ghế của ông hư mất rồi, cái này đúng lúc đưa cho bác ấy dùng." Nói xong thư kí Đổng hồi tưởng một chút lại nói tiếp: "Tôi cũng không thấy rõ diện mạo của người kia ra sao. Lúc đó hắn cố ý che mặt, chỉ thấy được thân hình hắn hình như không cao lắm. Diệp tổng của chúng ta ưu tú như vậy, người bình thương làm sao xứng?"
"Cắt! Nói như thật. Tôi còn tưởng là cô thấy rồi, cô còn chưa thấy diện mạo của người kia, làm sao kết luận được người kia là bạn trai của Diệp tổng, lỡ như đó là bạn bè bình thường thì sao?"
Thẩm Vân ngày thường cùng thư ký Đổng quan hệ tương đối tốt, cho nên nói chuyện cũng rất tùy ý.
Thư ký Đổng lập tức phản bác: "Tuy rằng tôi chưa thấy được diện mạo của người kia nhưng tôi thấy Diệp tổng đang soi gương, còn hay ngó ra ngoài nữa, chắc chắn cô ấy đang trang điểm, các ngươi không nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn của Diệp tổng sao? Hơn nữa trước kia tôi còn nghe thấy Diệp tổng thần bí gọi điện thoại cho ai đó, giọng nói truyền ra đều là giọng nam, cho nên người này nhất định là bạn trai Diệp tổng."
"Nói đến gọi điện thoại, tôi đã từng nghe qua. Quả thật có giọng đàn ông trong văn phòng Diệp tổng. Bất quá chuyện này có gì kì lạ sao? Diệp tổng cũng từng này tuổi, có bạn trai không phải là rất bình thường sao?"
Cố Nguyệt như chợt nghĩ ra điều gì đó: "Thư kí Đổng, cô vừa mới đưa ghế dựa cho bảo an đại thúc sao? Nhưng lúc sáng kiểm tra, tôi thấy ở đó vẫn còn một chiếc ghế, sao lại muốn thêm rồi? Phòng an ninh của ông ấy chi tiêu nhiều hơn văn phòng của chúng ta rồi."
"Cô còn không biết bảo an đại thúc kia sao? Ông tay thường ngày thích thuận tay cuỗm đồ về, đem công ty thành nhà mình luôn rồi, trong nhà thiếu cái gì liền lấy cái đó. Nhưng Diệp tổng của chúng ta tính tình tốt, nếu là tôi thì đã sớm đuổi việc ông ta rồi. Nghe nói lúc trước ông ta ở công ty khác cũng đem đồ ở công ty về nhà mới bị sếp đuổi việc, công ty đó còn bồi thường cho ông ta không ít tiền. Bất quá vận khí ông ta rất tốt, lớn tuổi như vậy, bị công ty đó đuổi việc xoay mặt một cái liền tìm được công việc tốt hơn. Nhưng lúc trước ông ta có nhiều như vậy, còn muốn đi làm làm cái gì chứ?"
"Vậy là cô không hiểu rồi, ai lại ngại nhiều tiền chứ? Công việc của ông ta nhàn hạ như thế, cả ngày chỉ canh một cái cửa, ngươi kêu ông ta phụ một chút, ông ta chưa chắc đã giúp, nếu ngươi nói ông ta một câu, ông ta một hồi nơi này đau, một hồi nơi đó đau, nhà tôi không có tiền nhưng không thể trêu vào. Cô nói xem Diệp tổng có biết ông ta không làm việc không?"
Khụ khụ khụ, thư kí Đổng không ngừng nháy mắt với Cố Nguyêt, Cố Nguyệt lại nói chuyện quá hăng hái, cũng không phát hiện ra vấn đề gì, buột miệng nói: "Thư kí Đổng, cô ho khan cái gì vậy? Tôi nói không phải sự thật sao, nơi này ai mà không biết?"
Một giọng nam từ phía sau truyền đến: "Tôi không biết. Cô biết nhiều thật đấy. Không làm ở cục tình báo đúng là lãng phí tài năng."
Cố nguyệt quay đầu lại, khi nhìn thấy mặt đối phương, sắc mặt trắng bệch, bất giác lui về phía sau vài bước: “Ngươi, ngươi, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
Thẩm Vân cảm thấy người này có chút quen mắt, hình như đã từng nhìn thấy qua, nhưng nhất thời không nhớ ra được, quay đầu về phía thư ký Đổng, nhỏ giọng hỏi: "Cô có biết người này không?"
"Cô quên rồi à? Đây là thực tập sinh ban đầu dự định tuyển dụng. Trì Dư đã thay thế vị trí của hắn, lúc trước đã cho cô xem qua tư liệu của hắn rồi." Thư ký Đổng giải thích với Thẩm Vân.
"Không phải đã xoát rớt sao, sao lại bây giờ xuất hiện ở công ty?"
"Cô có còn nhớ bản lý lịch đột nhiên xuất hiện trên bàn trước khi đi làm hôm nay không? Việc này phỏng chừng hơi khó xử lý. Trước tiên chúng ta bình tĩnh xem xem hắn làm cái gì, chuyện kia là bí mật, hơn nữa đã lâu như vậy rồi, bị vạch trần cũng không có chứng cứ."
Người nọ khoanh tay trước ngực, nhìn mọi người khe khẽ nói nhỏ, hắn không vội, hắn đang hưởng thụ sự sợ hãi của mọi người.
Trước màn hình, Ngôn Nhược trầm ngâm nhìn bức ảnh trước mặt, tay phải gõ nhịp nhàng vào mặt bàn. A Nam có chút muốn nói lại thôi, vài lần muốn mở miệng đều đem lời nói nuốt trở vào. Sau một phen tranh đấu nội tâm, vẫn quyết định nói ra: “Lão đại, nhận được tin tức mới nhất, công kích hệ thống của chúng ta có thể liên quan đến người trong chúng ta."
Ngôn Nhược thực bình tĩnh: "Còn mục đích?"
"Kéo ngài xuống khỏi vị trí giám thị giả, nghe nói đối phương mời một vị hacker cao cấp, là hacker đứng đầu thế giới , tính toán công phá hệ thống phòng ngự của chúng ta."
“Cái này tôi biết, bọn họ đã tấn công một lần rồi, bây giờ cùng lần trước không cùng một người, tốc độ rõ ràng chậm hơn rất nhiều, trăm ngàn chỗ hở, cậu không cần lo lắng, có tôi ở đây, buổi phát sóng trực tiếp này có thể diễn ra suôn sẻ. "
Lúc này, A Nam mới chú ý tới tay trái Ngôn Nhược đang thao tác bàn phím nhanh chóng, góc dưới bên trái màn hình có một ô bị thu nhỏ, nguyên lai Ngôn Nhược vẫn luôn phòng ngự, hắn tại sao lại quên người trước mặt hắn là nhân tài toàn năng được chứ? Trước nay đều không sợ khó khăn, hắn chỉ sợ việc không đủ khó.
Tích tích tích, đồng hồ của A Nam truyền đến thanh âm, đây là phương tiện để đồ tể đi làm nhiệm vụ báo cáo cho tổng bộ. A Nam đọc xong tin tức liền báo cáo cho Ngôn Nhược: “Lão đại, 008 bên kia đã đã tìm ra người rồi, vì thân phận của đối phương có chút đặc thù, đặc biệt tới xịn chỉ thị, nên đưa về đây trừng phạt, hay là trực tiếp xử lý ở đó?"
“Chỉ sợ là không thể mang về được. Hệ thống đã mặc định người đó là người chơi của buổi phát sóng trực tiếp này, nếu cương quyết đem người đi, hệ thống sẽ trực tiếp phán định phát sóng trực tiếp thất bại, đến lúc đó mấy buổi phát sóng trực tiếp còn lại cũng không thể tiến hành được nữa. Vì phát sóng trực tiếp thuận lợi tiến hành, chỉ có thể để hắn lưu tại phòng phát sóng trực tiếp, bảo 008 bọn họ ở lại đó trông chừng người, không cần hạn chế hành vi của hắn, không làm gián đoạn chương trình phát sóng trực tiếp, để hắn hành động tự do, làm như người không liên quan là hệ thống sẽ không nhận dạng được, nếu hắn bị nhận dạng, liền chứng minh có liên quan đến án phanh thây này."
Trong phòng bảo vệ của bệnh viện, điện thoại đột nhiên sáng lên, Thời Việt ấn nút nghe, hắn chờ cuộc điện thoại này cũng lâu rồi, trong điện thoại truyền đến một giọng nói: “Ngươi muốn thế nào?”
“Không cần khẩn trương, ta hiện tại bị nhốt ở nơi này có thể làm được gì chứ? Cũng không thành mối uy hiếp với ngươi đâu. Ta chỉ là muốn hỏi ngươi mấy câu, ta muốn đi ra ngoài, đây cũng không phải một yêu cầu quá đáng nhỉ? Cứu ta ra ngoài, ta giúp ngươi tìm người mà ngươi vẫn luôn tìm kiếm kia, giao dịch này rất công bằng mà."
Đối phương trầm mặc mở miệng nói: "Được rồi, ta đồng ý, ta cũng có một câu hỏi muốn ngươi trả lời. Ngươi làm sao sống sót, rõ ràng lúc ấy……”
" Lúc ấy xảy ra chuyện gì?" Thời Việt truy hỏi.
“Không được ngắt lời, ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã. Ngươi làm sao sống sót? Tại sao lại không bị gì hết? Nếu ngươi vẫn còn sống, có nghĩa là cô ấy có thể vẫn còn sống đúng không? Mau nói cho ta biết đáp án.”
Đăng bởi | fairypham |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |