Phần I
Viên thanh tra và Thiên gần như đồng thời quay mặt qua phía cánh cửa được mở toang vẻ mặt của anh trực ban hổ hởi thông báo:
“C-C-Có một vệt máu bị khô nhưng vẫn còn khá mới phía trên gác, gần nơi đoạn dây thừng cột vào, nó được chẩn đoán xuất hiện cùng thời điểm lúc nạn nhân tử vong.”
Có vẻ như anh ta rất phấn khích với thông tin trên. Tuy nhiên mặt anh thanh tra lại trái ngược hoàn toàn, không có gì gọi là thay đổi trên gương mặt không cảm xúc ấy.
“Tôi đã yêu cầu bên pháp y đi xét nghiệm và lấy mẫu ADN từ những người khác rồi, còn thiếu mỗi Thiên thôi.”
Cậu nhìn anh trực ban rồi để anh nhổ một sợi tóc của mình dưới sự dám sát của viên Thanh tra. “Có vẻ anh ta thực sự nghĩ mình là hung thủ của vụ án này” cậu nghĩ khi bắt gặp ánh nhìn suy xét của viên thanh tra.
“Còn thông tin gì nữa không?” viên thanh tra nghiêm mặt hỏi đồng nghiệp.
“À, có,” anh trực ban dường như nhớ lại điều gì đó, “Bên pháp ý xác nhận là nạn nhân tử vong chính xác vào khoản từ 0 giờ 30 đến 1 giờ. Chỉ nhiêu đó thôi.”
“Thật vậy sao?” Viên thanh tra ngạc nhiên nhìn đồng nghiệp của mình và hỏi nhằm xác thực lại thông tin.
“Đúng là như vậy.” anh khẳng định.
“Thôi được rồi, anh đi đi, cảm ơn anh.”
Cánh cửa đóng sầm lại, thời gian như đông cứng lại, không ai lên tiếng. Cuối cùng, sau tiếng thở dài thất vọng của viên thanh tra, anh nói:
“Vậy là không phải cậu rồi nhỉ? thôi tạm thời bỏ qua đi. Quay lại với vệt máu, cậu nghĩ đó là của ai?”
Khi nghe anh trực ban nói về vệt máu thì đầu trong đầu cậu lập tức liên tưởng tới một bóng hình nhỏ bé, nhanh nhảu. Nhưng tại sao điều đó lại có thể xảy ra chứ? Có thật là như vậy không. Nếu không phải là sự thật thì tại sao nó lại ở đó? hàng loạt câu hỏi hiện lên trong tâm trí của cậu. Trước khi có kết quả xét nghiệm, cậu phải tìm hiểu sự thật đằng sau vệt máu này, nó không được phép xuất hiện. Có vẻ anh Thanh tra cũng có chung suy nghĩ với cậu.
“Tôi chưa nghĩ ra, anh thanh tra có đoán được đó là của ai không?”
Cậu cố giữ bình tĩnh để không tỏ ra khác thường. Sắc mặt của viên Thanh tra dường như có thay đổi đôi chút. “Đúng như mình nghĩ, anh ta đã biết nó là của ai. Mình phải cố gắng hành động sớm thôi, càng sớm càng tốt.” Thiên thầm nghĩ.
“Nó chắc là của thủ phạm rồi nhỉ? Hắn ta bất cẩn để bị trầy xước ở đâu đó và cố gắng lấp liếm bằng cách lau đi nhưng cuối cùng thì cũng công cốc.”
Cả hai đều rơi vào im lặng với suy tư riêng, không gian lại rời vào trầm lặng. Không thể trì trệ thêm, cậu liền mở lời.
“Anh có muốn hỏi gì nữa không, anh Thanh tra?”
“Tạm thời thì không,” anh Thanh tra nhìn xa xăm, “nhưng chắc chắn tôi sẽ gọi cậu tới, có thể cậu nghĩ ra điều gì đó chăng? Giờ cậu có thể đi, cảm ơn cậu.”
“Không có gì thưa thanh tra. À đúng rồi, bọn tôi có thể đi ăn hay làm gì đó khác không?”
Viên Thanh tra nhìn đồng hồ, bây giờ là 7 giờ 35, có lẽ anh cũng đói: “Các cô cậu có thể đi ăn, nhưng hãy quay lại đây sau khi xong, ngoại trừ Minh, không được thiếu một ai.”
“Tôi hiểu rồi, chào anh, thưa Thanh tra.”
Cậu nói rồi bước ra khỏi phòng, vẫn là bầu không khí ảm đạm, tang thương và rùng rợn không khác gì bên trong phòng. Bên ngoài này là những người bạn của cậu, không, phải là những người bạn và một kẻ giết người. Không một nụ cười, không một lời nói, không một tiếng động.
Thấy Thiên bước ra, Lynn liền chạy lên trước và lo lắng nhìn cậu:
“Sao cậu bị giữ lại lâu thế, có chuyện gì xảy ra sao? Tôi lo lắm.”
Nhìn vẻ mặt đầu lo lắng của cô, cậu đáp với khuôn mặt không đổi nhưng trong lòng hiện đang có rất nhiều suy tư:
“Chà, chắc là do tôi là người đầu tiên thấy hiện trường, họ hỏi tôi khá nhiều, nhưng tôi không sao đâu, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Thấy cô tươi tắn hơn, cậu cười nói “Xong vụ này, để cậu có thể lấy lại được sự hoạt bát, có lẽ tôi sẽ đưa cậu đi đâu đó chơi chăng?”
“Thật sao?” mắt cô sáng lên “Vậy hứa nhé.”
“Dừng được chưa?” Bảo lên tiếng khi thấy cảnh tượng không hợp với bầu không khí cho lắm “Xong rồi thì có thể đi ăn sáng chứ? Bọn này đói lắm rồi.”
“Được chứ, Thanh tra nói ta có thể thoải mái đi ăn, nhưng sau khi ăn phải quay trở lại đây.”
Vẻ mặt của mọi người tươi tỉnh lên một chút khi biết mình sắp được đi ăn, Thiên cũng vậy, từ tối hôm qua, cậu đã không có gì bỏ bụng rồi. Đói làm cậu không thể suy nghĩ và tư duy tốt được. “Mình phải nhanh chóng nạp năng lượng rồi giải bài toán này thôi” cậu nghĩ.
“Thú vị thật.” Thiên nói đủ nhỏ chỉ để một mình cậu nghe thấy.
“Này Thiên.” Minh lại gần và nói đủ để hai người họ nghe thấy. “Có gì bất thường sao? sao trong cậu có vẻ căng thẳng thế?”
“À, chuyện là…” sau một hồi suy nghĩ thì Thiên quyết định kể cho Minh nghe về vệt máu.
“Thế cậu nghĩ đó là của ai? Cậu hẳn là biết được rồi đúng không?”
“Tên này quan sát tốt thật.” Thiên thầm nghĩ.
“Lynn,” cậu đành nói sự thật, “Chân cô ấy đang bị thương, nhưng tôi nghĩ cô ấy không thể nào là thủ phạm đâu. Cậu nhìn dáng vẻ mảnh mai đó đi, cậu có nghĩ là cô ấy đủ sức để vác nổi cái xác nặng 70kg không?”
“Đúng thật.”
“Tôi cũng mong là không phải của cô ấy, chắc phải đợi kết quả xét nghiệm rồi.”
“Đành vậy.” Minh thở dài.
Phần II
Đi ra khỏi cổng của khu nhà trọ, không khí bên ngoài này dường như trong lành và dễ chịu hơn hẳn. Bọn họ đi vào quán ăn ven đường và ăn tạm bợ thứ gì đó để qua cơn đói đang cồn cào. Món ăn được đem ra, trông rất ngon, nhưng khi ăn thì lại không có cảm giác ngon gì cả, có vẻ tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy. Không phải do đồ ăn ở đây dỡ tệ mà hẳn là do những ám ảnh đang đè lên tâm trí khiến họ không thể tập trung vào món ăn này được.
Có vẻ phải thoát ra khỏi hoàn cảnh này sớm thôi, nhưng bằng cách nào đây? Bắt được thủ phạm ư? Cũng có lý, nhưng sau đó thì sao? Cậu không biết, không ai biết cả. Nhưng trước mắt phải bắt được hắn ta để thực thi công lý.
“Kinh khủng thật nhỉ, ai mà ngờ được hung thủ lại chính là một trong chúng ta, tôi nghĩ nó chỉ có trên mấy quyển tiểu thuyết trinh thám mà Thiên hay đọc thôi chứ?”
Một câu nói cực kỳ hợp với lúc này được phát ra từ Lynn, Thiên lắc đầu ngao ngán.
“Mà lúc nãy cảnh sát lấy tóc của chúng ta để làm gì thế nhỉ?” Nhi thắc mắc.
“Chắc là họ tìm ra được thứ gì đó sót lại được ở hiện trường, như tóc của hung thủ chẳng hạn, hoặc cũng có thể là máu hay thứ gì đó tương tự để có thể xác định được DNA của hung thủ.” Nghĩa phân tích.
“Hợp lý, thế thì có thể nhanh chóng bắt được thủ phạm sau khi họ xét nghiệm xong nhỉ, thật là tốt quá.” Lynn mỉm cười đáp.
Thật là tốt quá ư, có thật là vậy không, trong khi vệt máu đó có khả năng rất cao, gần như là chắc chắn là của cô, chân cô còn đang rỉ máu. Với nụ cười đó, cô chắc chắn không thể nào là thủ phạm được, với thân hình nhỏ bé và mảnh mai đó, cô không thể đủ sức để treo nạn nhân lên được, chắc chắn không thể. Thế thì tại sao nó lại ở đó, ở chính xác nơi nó cần ở? Ai đó đang mang nó đến đó ư? Nếu thế thì bằng cách nào?
“Alô,” Minh nhẹ nhàn nghe điện thoại, cậu nói khá nhỏ, nhưng Thiên đã lập tức nhận ra.
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.” Nói rồi Minh cúp máy.
“Có chuyện gì sao?” dường như biết được có gì đó không ổn, Thiên hỏi nhỏ, “Nói nhỏ thôi.”
“À,” Minh nghe theo lời Thiên nói nhỏ lại “Thanh tra gọi bảo là đã có kết quả xét nghiệm, và đó là máu của Lynn, đúng như cậu suy đoán.”
“Tôi hiểu rồi, cậu khoan nói gì với mọi người đã nhé.”
Gật đầu với Thiên, Minh quay sang phá vỡ bầu không khí yên lặng đang bủa vây họ.
“Tạm thời quên vụ này đi mọi người, hãy để cảnh sát giải quyết.” Minh nói và cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiên. “Còn có nhiều chuyện khác để suy nghĩ mà phải không, trên trang thông tin sinh viên có thông báo về lịch thi rồi, ai lên coi chưa?”
“Ơ có rồi à, để lên xem xem nào.” Nhi reo lên.
Thiên tiện tay cầm điện thoại lên và lướt trang thông báo, đột nhiên một dòng thông tin đập vào mắt cậu, một cơn ớn lạnh chạy dọc sóng lưng. Trong đầu cậu bắt đầu hiện lên những ý nghĩ táo bạo và ký ức của buồi chiều hôm qua ùa về, hiện rõ ràng lên trong đầu. Cậu như muốn hét lên:
“Đúng rồi, đúng là vậy rồi. Hiểu rồi, mình hiểu rồi. Chắc chắn là như thế, một kế hoạch hoàn hảo.”
...
-----ĐÔI LỜI TỪ TÁC GIẢ-----
Chà, cũng khá dài rồi nhỉ, tới đây, đọc giả đã có đầy đủ thông tin để suy luận được đúng với những gì mà Thiên đang nghĩ. Bạn có thể dừng lại và thử sức mình, hoặc không, bạn có thể đọc tiếp để xem suy luận của Thiên về vụ án, và cách cậu ấy cứu người mà mình yêu thương.
CHÚC BẠN MAY MẮN.
Đăng bởi | NgJupiter |
Thời gian |