Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây Là Phim Tổng Đài Bá Đạo

Tiểu thuyết gốc · 2518 chữ

Sau khi làm hết thủ tục xuất viện, tôi thong thả đi xuống mà không thèm màng đến cuộc hẹn của Thiên Kỳ. Dường như tôi đã mệt lả đi sau khi cãi cọ đôi co "một chút" với mẹ ở phòng bệnh. Tất cả chỉ vì cái chân tôi thật đau điếng làm sao trong cái nhìn của mẹ (mà đau thật).

Dĩ nhiên tôi phải gồng lên đi bộ bịch bịch từ bên này qua bên kia mấy lần, mặt suýt nhăn nhó vì cái ê ẩm bất chợt dữ dội truyền tới. Giờ thì muốn bước đi cũng thật khổ sở, nom như một thằng què vậy.

(Chắc là nên gặp đại ca tí nhỉ…)

Tôi tự tay cầm lái xe hơi vùn vụt chạy trên phố vắng người. Cũng phải, đang giờ trưa, ai lại muốn đi ra ngoài chứ. Chỉ cần quẹo trái phải vài lần, cổng Tần gia đã ở ngay trước mắt. Vẫn là ngôi nhà ba tầng lộng lẫy sơn màu trắng kem, những chậu hoa nom được cắt tỉ mỉ từng chiếc lá đã vàng úa.

Vừa kịp dừng xe, âm thanh quen thuộc đập vào tai tôi, nhưng cũng có chút lạ lẫm.

- Nhị…Nhị thiếu gia?

- Chào em, Ái Lan.

Ái Lan – một trong hai người bạn thời thơ ấu của tôi - kiếp trước vì muốn ngăn tôi đừng đến Thiên gia mà ôm chân tôi khóc lóc nài xin. Tất nhiên với trái tim đã chai sạn kiệt quệ lòng người khi ấy, tôi không thèm để lọt tai mà lạnh lùng hất cô ấy ra.

Anh xin lỗi em nhiều, Ái Lan.

- Ôi anh Minh về rồi!!

- Tiếng hét mừng rỡ của em ấy giống như ngòi nổ vậy.

Mọi người chạy bổ ra chào đón tôi, quần áo xộc xệch nhưng cũng mặc kệ. Họ tranh giành nhau ôm lấy tôi, mặt không kìm được như sắp khóc. Những chiếc chổi ném bừa trên sân, cả mấy cái nón cũng bị bỏ lại không thương không tiếc.

‘Đã lâu không gặp, mọi người. Tôi nhớ các cậu nhiều lắm’

Vẫn còn tiếng chạy bình bịch trên cầu thang vọng xuống. Chủ tịch và đại thiếu gia mắt mở to, không tin vào sự thật.

- Con trai?

- Em?

Cả hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ, nay lại như những đứa trẻ mít ướt yếu đuối đến lạ. Không một chút chần chừ, họ lao tới ôm chầm lấy tôi. Vòng tay của họ ấm áp quấn chặt lấy thân thể còn hơi lạnh buốt, như thể mọi dằn vặt, đau khổ trong thời gian qua đều trôi tuột đi.

Đã bao lâu rồi tôi mới trở về nhà...

- Hai người dừng lại. Con đau…

Chưa kịp nói hết, mọi người đồng loạt dạt ra, ai nấy chuẩn bị nước ấm, trà, bánh.

Chỉ có anh tôi là nán lại.

- Tần Minh, mừng em về nhà. Em có biết anh chờ bao lâu rồi không? Thế mà em lại bỏ chúng ta mà xách dép cho tên con trai đối thủ Th…

Anh hoảng hồn bụm miệng lại, sợ tôi nổi đoá lên; đứng dậy bào chữa cho Thiên Kỳ.

- Đại ca, anh đừng sợ. Ba... gần chục năm ròng ở đó, em đã rút ra được nhiều kinh nghiệm rồi.

- Hả. - Anh dụi dụi mắt nhìn tôi mấy lần, mặt như thể muốn ngáo đến nơi. Anh ngập ngừng, ánh mắt lưỡng lự, chưa biết phản ứng thế nào.

(Anh cần em giải thích đúng không? Nói đúng hơn là em sẽ lấy cái kinh nghiệm đó úp mặt hắn ta, anh à.)

- Em nghiệm ra rằng hắn không tốt như em nghĩ

- Biết thế thì... cũng tốt? Nhưng em nghĩ rồi em sẽ thay đổi được sao?

Tôi đan hai tay lại, nhìn anh cười cười kiểu ẩn ý. Rõ ràng rằng trong mắt họ tôi là một thiếu niên hoa hồng mười sáu tuổi ngây dại ngày nào còn ôm gối lăn lộn trên giường vì một lời tỏ tình không rõ là hứa hẹn.

"Có những thứ không cần thay đổi...

Khi định chốt lại một câu cho thật ngầu, khuôn mặt tươi cười ngày nào luôn đùa vui những câu "Anh yêu em" hiện lên trong tâm trí tôi, như mới hôm qua. Nụ cười trên môi vụt tắt ngấm, nét mặt thoáng nhăn lại vì đau.

...Mà phải kết thúc."

*...

Kết thúc cuộc trò chuyện đó, tôi còn ở lại và vui chơi thêm khá lâu nữa rồi phóng xe dạo phố gần nửa tiếng.

Dường như quên mất Thiên Kỳ vẫn còn ở trên thế giới này.

Mãi nửa đêm tôi mới ung dung đậu xe trước cửa Thiên gia. Nhìn người hầu vẫn tất bật làm việc, thấy mà thương.

Cuối cùng thì chẳng mua nổi một chút tự do cho mình. Làm lụng vất vả, ngày qua ngày, chỉ để rồi sống kiếp người dưới chân kẻ khác. Đến một tiếng cười thật lòng cũng không có.

- Thiếu gia. - Cô hầu nữ gần đó gọi.

- Hửm?

- Cậu chủ nói thiếu gia phải ngồi ngoài nhà hết đêm vì đi chơi về muộn.

- Không thích.- Tôi hờ hững ngáp.

- Dạ!?

- Để tôi vào. – Tôi nói thêm – Cô vẫn chưa thể cậy quyền hắn mà ép tôi làm việc tôi không thích đâu.Vậy nên, cẩn thận cái mồm mà ăn nói cho phải phép.

Cô ả giận đến tím tái cả mặt, nhưng không dám nói thêm lời nào. Cũng thật đáng khen cho tôi trước đây, đã quá nhún nhường, để Thiên Kỳ và đám người hầu dưới trướng hắn muốn chèn ép, mỉa mai thế mà vẫn vui sướng cười ha ha cho được.

Nhưng bây giờ thì khác, kẻ cam chịu ở đây là anh. Tôi đá cửa, hiên ngang bước vào phòng hắn.

- Lâu không gặp, Thiên thiếu.

Thiên Kỳ đang ngồi sau bàn làm việc, ngạc nhiên khi nghe thấy giọng tôi. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt thoáng lóe lên tia bất mãn.

- Cậu lâu không được rèn dũa phép tắc mà xưng hô chó má thế à!?

Mạnh mồm quá đấy. Chính anh nói chán ngấy cái lối xưng hô lễ phép ngoan ngoãn của tôi mà.

(Anh còn phải cảm ơn tôi đấy chứ?)

- Thiên thiếu, giữa chúng ta chỉ là hôn nhân trên giấy tờ. Tôi không nghĩ rằng ta cần phải tỏ ra thân thiết quá mức. Và hơn hết, anh cũng đã có người thương rồi.

- Cậu…!!

Thiên Kỳ chẳng có tình cảm gì với tôi, chỉ đơn giản xem là một con chó khao khát tình yêu của chủ nay lại bật tanh tách từng lời nói. Lại còn tự tay vạch trần tiểu tình nhân của hắn nữa chứ.

Tôi cho rằng nghe thế hắn sẽ biết đường mà lui, nói qua cái khác đi. Ít nhất không thể để tôi biết được Y Na là người anh ta yêu, nhưng mà...

- Tần Minh, cậu dám cãi lại tôi sao !? Dù có là hôn nhân hợp đồng thì tôi cũng có quyền quản cậu !! Cậu đừng hòng nói Na Na như thế!

- Cậu tưởng chỉ cần như thế là tôi sẽ từ bỏ em ấy sao? Không bao giờ, em ấy mới chính là ban đời thật sự của tôi !

- …

(Mình đã quá kì vọng vào trí thông minh của tên này.)

Tại sao tôi có thể từng nghĩ tên này dịu dàng đáng yêu vậy nhỉ?

- Thiên Kỳ, hôn nhân này dựa trên thoả thuận của hai gia tộc chúng ta. Nếu tôi không hài lòng, thì nhà tôi cũng sẽ vậy thôi. Rồi chúng ta sẽ chấm dứt hợp đồng này. Hành động cho hợp tình hợp ý chút.

Hắn khựng lại vì sự chống trả của tôi, rồi chỉ im lặng không nói nữa.

- Không còn chuyện gì thì tôi xin phép lên phòng.

Tôi nhảy lên chiếc giường trắng nơi góc phòng, ngẫm nghĩ về kiếp thứ hai của mình.

Năm nay tôi 19 tuổi, đã có bằng cấp 3 xuất sắc nhưng chưa học đại học. Đã kết hôn với chủ tịch trẻ tuổi của Thiên thị - Thiên Kỳ.

(Có lẽ nên làm quen với lần trọng sinh này…)

Tôi lướt điện thoại như không có gì rồi ánh mắt vô tình chạm phải những album ảnh diễn kịch thời cấp 2 tôi từng tham gia.

Những ký ức của kiếp trước chợt ùa về như một cơn sóng mạnh mẽ. Khi đó, tôi  đã từng rất đam mê diễn xuất, nhưng vì Thiên Kỳ mà tôi buộc phải từ bỏ tất cả để sống dưới cái bóng của hắn, trở thành một con người hoàn toàn khác.

Nhưng lần này khác rồi, tôi không còn là kẻ yêu mê mụ phải nghe lời hắn nữa.

Quyết sẽ lấy lại những gì đã mất, bắt đầu từ việc quay lại trường học. Dễ thôi, kiến thức trong bài kiểm tra của họ chưa bao giờ vượt quá tầm tay tôi. Còn không thi được thì hối lộ.

(P/s: Em cứ yên tâm diễn, mọi thứ đã có tác giả gánh)

Tôi đã lén dùng một số tiền từ tài khoản mà Thiên Kỳ chẳng bao giờ để ý đến để nộp học phí. Tiền đã nộp rồi, không thể nào thu hồi được. Thiên Kỳ, anh có tức giận đến mấy, anh cũng không thể thay đổi được chuyện này.

Muốn trách thì cứ trách anh làm tôi đau trước đã nhé.

Một ngày…

Hai ngày…

Đến ngày thứ ba hắn tức tốc chạy lên phòng tôi và hét lớn:

- Tần Minh!!!!

…Tha cho tôi chút được không??

Giá mà buổi sáng nào anh cũng thức tôi dậy cho tỉnh nhỉ.

- Mới sáng ra thiếu gia đã có chuyện gì sai bảo?

- Sai bảo cái khỉ khô gì cậu!?’ – hắn sôi máu nói tiếp – ‘Tại sao cậu lại dùng tiền của tôi? Đã vậy đến trường còn là cái vụ gì nữa đây!??

- Nhanh vậy mà họ đã gửi thông báo rồi nhỉ. – Tôi hớn hở.Thì cũng đoán trước được là dù sao thì tiền này là tiền của hắn ta, dù có không để ý thì nhất quyết không cho tôi xài vào mấy cái chuyện đại loại như học hành.

- Sao cậu dám làm vậy khi chưa có sự đồng ý của tôi? Tần Minh, cậu có nghe tôi nói gì không!!

- Thiên thiếu, chả lẽ anh định sai người đến chỗ họ đòi? Với lại, việc dùng tiền của chồng chẳng có việc gì sai cả. Anh có lên kiện cũng chẳng ai kiện cho được.

(Không khéo họ còn nghĩ tổng tài giàu sụ thế còn không cho vợ đôi đồng.)

(Nghe cũng vui tai, hay là cho lên top 1 hotsearch luôn cho nóng?)

Hắn nhìn tôi thở hắt ra, nhún vai làm ra điệu bộ yêu chiều chưa từng thấy. Còn không thèm suy nghĩ tính mưu gì, hắn mau chóng nhẹ giọng lại ngọt ngào:

- Tần Minh, em nghĩ cho anh chút nhé. Anh không muốn họ đồn ra rằng chúng ta là gay đâu.Làm thế sẽ gây khó khăn trong công việc của anh lắm đấy.Xin em, em chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà anh nuôi thôi. Nghe anh nhé, em yêu anh mà?’

(Bộ anh nghĩ tôi tin?)

- Không thích.

Hắn bị câu nói của tôi làm cho ngớ người. Cũng đúng thôi, tự nhiên một người sẵn sàng làm chó liếm chân cho hắn lại có ngày đớp lại chủ thế này.

- Cậu…

- Tôi ra ngoài chút.

Tôi bước ra khỏi phòng Thiên Kỳ thay đồ, có chút thở phào nhẹ nhõm. Ở lại lâu thêm một chút thì chắc chắn tôi không chỉ nghe thấy tiếng đổ vỡ bản ghế đâu.

Sắp được thoát ra khỏi nhà hắn rồi. Đi học, tôi trở lại với đam mê, nghỉ hè về ở với đại ca. Sẽ không phải ăn những món đắt đỏ mà chả ra cái thá gì nữa. Rồi tôi sẽ được tự do…

Tôi lững thững đi bộ trên đường lớn lúc này đã tấp nập huyên náo.Biết gọi sao cái cảm xúc tìm lại được bản thân này nhỉ? Mừng rỡ? Tủi thân?

Hay… tiếc nuối?

(Đầu óc mình quả nhiên đã ném được bớt ngu muội đi rồi.)

Tôi chợt thấy một chiếc xe mui trần sáng loáng đậu ngay gần đó.

(Chiếc này là đời mới ra mắt chưa đầy một tuần mà… Chủ nhân của nó hẳn phải giàu lắm.)

Tôi không kìm bước mà cứ đi loanh quanh cái xe, mặt trầm trồ thấy rõ. Rồi tay vô thức chạm vào gương chiếu hậu…

‘Vụttt!!’

Hai tên mặc đồ đen lao ra, tay cầm bình xịt thuốc mê. Một bên túi của chúng phồng lên, ắt có súng. Tôi hoảng hồn cúi người né cú tóm của bọn họ rồi chạy thục mạng.

Quái quỷ, ai làm gì mấy người?

Họ khựng lại trong giây lát rồi rượt theo tôi. Tôi vòng vào con hẻm gần đó, phóng như chưa bao giờ được chạy. Như một vận động viên chuyên nghiệp, tôi lấy đà nhảy qua bức tường cao đến vai, rồi co giò chạy tiếp.

Họ cũng nhanh chóng trèo qua tường rồi tiếp tục cuộc rượt đuổi vô nghĩa này.Khoảng cách dần thu ngắn lại, họ vọt lên từ hai bên muốn tóm lấy tôi.

Tưởng như sắp bị bắt rồi, tôi lại nhảy lên thành cửa sổ cũ gần đó, thành công leo lên bằng những viên gạch nhô.

Lên đến tầng hai, tôi lại lảng sang một góc tối. Chỉ khi đó đôi chân mới chậm bước lại.

(Mẹ kiếp… Mấy người có lương tâm không khi định bắt cóc một người vô tội như tôi?)

Tôi ngồi phịch xuống sàn, lẩm bẩm. Mải chạy, tôi không biết mình đang ở đâu. Lúc đó thì chỉ quan tâm cái mạng có giữ được không mà cũng mệt rũ rượi rồi.

(Cái lũ đó… có lẽ là người của các tập đoàn thù địch với Tần thị)

(Cũng có thể là một lũ bắt cóc đòi tiền bố mẹ để chuộc mình)

(Hoặc có thể là chính Thiên Kỳ ra lệnh cho họ bắt tôi về và giam lại?)

Nghĩ đến Thiên Kỳ có lẽ là khả năng cao nhất rồi. Khốn nạn!!

Tôi còn đang mải chửi hắn bằng đủ thứ tiếng nên đã lơ là cảnh giác. Chỉ mải nhìn đằng trước, đằng sau, không biết từ khi nào đã có một người giơ gậy lên…

‘Bốp!!’

Đầu tôi đau nhói muốn quỵ xuống, không thể mở nổi mắt. Thế giới xung quanh như đang quay điên cuồng, mặt sàn trong chốc lát bỗng dựng đứng lên, làm tôi cảm giác đau đầu kinh khủng, tay bám vào mặt sàn như sợ bị tuột đi mất.

Bọn chúng khiêng tôi đi và ném vào trong xe tải, rồi chở đi đâu không rõ…

Bạn đang đọc Khi Bên Anh Cũng Là Một Vở Kịch sáng tác bởi Vihalley22
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vihalley22
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.