Trường học (1)
Chương 5: Trường học (1)
Ánh mắt Trương Vũ quét qua bức tường, phát hiện phía sau bàn học dán đầy các giấy khen từ nhỏ đến lớn.
Lớp một, lớp hai, lớp ba… cho đến năm lớp chín, trước đây Trương Vũ hầu như năm nào cũng đứng đầu lớp.
Nhìn những tấm giấy khen này, ký ức về những lần nhận giải thưởng cũng trào dâng trong tâm trí Trương Vũ: "Trương Vũ trước đây là một học sinh chăm chỉ, từ nhỏ đã có thành tích xuất sắc."
"Hiện tại đang học tại trường trung học phổ thông Tung Dương, cũng là một trường trọng điểm của thành phố."
"Anh đây là học bá đấy."
Hồi tưởng lại những kiến thức trong đầu, ánh mắt Trương Vũ dần sáng lên: "Đỗ vào trường Đại học danh tiếng là có thể xây nền móng, gia nhập đại tông môn là có thể Kết Đan, còn có thể leo lên Côn Khư, rời khỏi khu ổ chuột này, hưởng thụ nhiều lợi ích từ công nghệ Tiên đạo, lúc đó sống thêm vài trăm năm cũng không thành vấn đề."
Nghĩ đến đây, Trương Vũ đột nhiên cảm thấy đến thế giới này dường như cũng là một điều không tệ.
Ngay lúc hắn đang nghĩ như vậy thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
"Alo?"
"Xin chào anh Trương Vũ, khoản vay của anh trên nền tảng của chúng tôi đã quá hạn 3 ngày rồi…"
Cúp máy, Trương Vũ lướt qua hộp thư điện thoại, phát hiện ra vô số tin nhắn đòi nợ, đều là những thông báo đòi nợ từ các nền tảng khác nhau do nguyên thân vay mượn và quá hạn.
Đồng thời, những ký ức liên quan cũng trào dâng trong đầu.
"Trước khi vào cấp ba tên này đã bắt đầu vay tiền để học thêm, sau khi vào trường Tung Dương để theo kịp thành tích của mọi người, hắn đã nảy ra ý tưởng, bắt đầu vay tiền để nuôi tiền, vay khắp nơi mua thuốc học thêm, cưỡng ép khai phá tiềm lực, cuối cùng không chỉ nợ càng nhiều mà tiềm lực cũng dần cạn kiệt."
"Tên khốn này là một thiên tài nguỵ tu tiên dựa vào việc vay mượn trên các nền tảng mà."
"Thậm chí mẹ hắn cũng không chịu nổi, cuối cùng bỏ đi luôn."
Sau khi tính toán tổng số tiền vay đã quá hạn, Trương Vũ lập tức cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Chỉ vì hắn phát hiện ra lãi mẹ đẻ lãi con, Trương Vũ đã nợ các nền tảng khác nhau tổng cộng hơn 700 ngàn tệ.
Mà khi nhìn lại tài khoản của mình, hắn chỉ còn lại hơn năm mươi đồng.
"Thật sự không ngờ lại nợ đến 700 ngàn... Má nó!"
Trương Vũ đấm mạnh một quả vào giường, tức giận nói: "Trong thế giới này... Ngay cả đối với một thiên chi kiêu tử vừa tốt nghiệp cấp ba, đây cũng là một món nợ khổng lồ."
"Chẳng trách thằng này lại đắm chìm vào những nghi thức linh tinh... đúng là một kẻ vay nợ không còn hy vọng gì trong cuộc đời."
"Nó đã hưởng thụ đủ rồi, giờ đến lượt mình trả nợ cho nó sao?"
Đúng lúc đó, đèn trong phòng đột nhiên tắt.
Trương Vũ bấm công tắc vài lần, sau đó quan sát tình hình của những người hàng xóm xung quanh, cuối cùng xác định một điều... Hắn bị cắt điện rồi.
"Cái chỗ tồi tàn này..."
"Giá như sáng mai thức dậy mọi chuyện trở lại bình thường thì tốt biết mấy..."
Trong đầu Trương Vũ tràn ngập những suy nghĩ hỗn độn, cuối cùng hắn cũng mơ màng thiếp đi trên giường.
Trên lòng bàn tay hắn, ký hiệu vốn trong suốt giờ đây đã bị lấp đầy một phần mười bởi màu đen.
...
Tiếng tích tắc của đồng hồ vang lên không ngừng, trong lớp học, Trương Vũ đang chăm chú làm bài kiểm tra trước mặt.
Nhưng bài kiểm tra dường như vô tận, dù hắn có cố gắng làm đến đâu, điền đến đâu thì cũng không có lúc nào hoàn thành.
Vị trí hắn ngồi cũng ngày càng xa các bạn học, dần dần không còn nhìn rõ được bóng dáng phía trước, giống như bị bóng tối phía sau nuốt chửng từng chút một.
Mồ hôi lạnh từ đầu hắn túa ra, nỗi hoảng sợ trào dâng từ trong lòng, bàn tay đang viết liên tục bắt đầu mềm nhũn, không còn sức lực.
Cho đến khi hắn và vô số sách vở, bài kiểm tra cùng rơi vào vực sâu tăm tối vô đáy, Trương Vũ mới giật mình tỉnh dậy trên giường.
"Nằm mơ à?"
"Hình như đó đều là những ký ức quá khứ của Trương Vũ."
Hắn xoa xoa đầu, cảm thấy vô số mảnh ký ức vỡ vụn của nguyên chủ trong đầu dâng lên rồi lại hạ xuống, biến đổi không ngừng.
Dù lúc này Trương Vũ đã làm chủ được cơ thể này nhưng ký ức nguyên thủy vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập, nhiều chi tiết vẫn cần tập trung hồi tưởng mới có thể nhớ ra.
Đặc biệt là những ký ức liên quan đến nghi thức kỳ lạ hôm qua, chỉ cần Trương Vũ hơi nhớ lại là cảm thấy chóng mặt, hoàn toàn không thể nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, hắn nhìn điện thoại, phát hiện mới chỉ năm giờ sáng, vốn định nằm xuống ngủ tiếp nhưng lại thấy cơ thể này không thể nào ngủ được nữa.
Giống như việc dậy lúc năm giờ để đi học đã trở thành bản năng của cơ thể này.
"Sao mình cảm thấy nếu tiếp tục nằm xuống sẽ có cảm giác tội lỗi vậy?"
Trương Vũ ngồi dậy, nghĩ thầm đây chắc là ảnh hưởng từ ký ức nguyên chủ.
Đăng bởi | milo1231 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |