Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giang hồ nơi đâu cũng có rượu

Phiên bản Dịch · 4793 chữ

Thạch Nhu đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên. Tại lầu hai bên kia, một lão nhân chân trần xách cổ Trần Bình An, ném qua lan can.

Lão nhân nói: "Gia hỏa này nghĩ ngợi quá nhiều, lại ngủ quá ít. Trước tiên để hắn ngủ đủ giấc, trong thời gian này ai cũng không được quấy rầy."

Thạch Nhu vội vàng đem Trần Bình An đặt lên giường ở lầu một, lặng lẽ rời khỏi, đóng cửa lại, ngoan ngoãn ngồi ở cửa ra vào trên ghế trúc như một môn thần.

Lão nhân bước xuống lầu trúc, đi đến bên vách đá. Hôm nay trời đầy mây mù, che khuất tầm nhìn. Cảnh sắc giống như một bức họa, như gió từ biển khơi thổi vào đất liền, đứng ở núi Lạc Phách, lão nhân cảm tưởng như mình đang rơi vào một ao hồ đầm lầy. Thoáng qua bên trái, có một ngọn núi tiếp giáp với núi Lạc Phách, đơn độc cao hơn biển mây, như tiên nhân đi cà kheo. Lão nhân vung tay áo lên, nhẹ nhàng xua tan biển mây, như thể mở cửa sông thông đường núi .

Cảnh tượng này khiến Thạch Nhu khẽ run, vội vàng hạ ánh mắt xuống, không dám nhìn thẳng. Nếu như áo của lão nhân đánh trúng cô ta, thực không biết linh hồn có tan thành mây khói hay không.

Trước đây, người mà cô sợ nhất chính là Thôi Đông Sơn đã đến thăm núi Lạc Phách, ngay tại lầu hai. Thạch Nhu chưa từng thấy Thôi Đông Sơn thất hồn lạc phách như vậy. Lão nhân ngồi trong phòng, không đi ra ngoài, Thôi Đông Sơn ngồi ở hành lang ngoài cửa, cũng không vào trong, nhưng lại xưng hô lão nhân là ông nội.

Từ khoảnh khắc này, Thạch Nhu đã rõ ràng cách giao tiếp với lão nhân. Rất đơn giản, tận lực không xuất hiện trong tầm mắt của lão ta.

Lão nhân dừng chân nhìn về phía xa.

Một con rắn đen lớn có bụng có sợi chỉ vàng và bốn móng vuốt, từ sơn môn bên kia dọc theo con đường núi rộng lớn, nhanh chóng chạy lên núi. Khi đến gần lầu trúc, con rắn đen không dám tới gần, Bùi Tiền biết rõ nó tuân thủ quy củ, cũng không làm khó nó, nhảy xuống mặt đất, khom người chạy, cô bé váy hồng chạy theo phía sau, như bướm hồng bay tán loạn, cực kỳ đáng yêu. Thằng bé áo xanh trượt xuống đuôi con rắn đen, chậm rãi dán sát vào hai người phía trước, chuẩn bị gặp Trần Bình An, thằng bé áo xanh chẳng biết vì sao vẫn cảm thấy có chút chột dạ.

Bùi Tiền đến lầu trúc, Thạch Nhu lập tức thuật lại lời lão nhân một lần nữa. Bùi Tiền vừa thất vọng vừa lo lắng, nhẹ nhàng bước đến cửa, cố gắn nhìn vào cảnh tượng bên trong, nhưng không thấy được gì. Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, đi một vòng quanh lầu trúc, cuối cùng ngồi xuống ghế trúc của Thạch Nhu, khoanh tay trước ngực, hờn dỗi. Sư phụ hồi hương mà cô bé không phải người đầu tiên nhìn thấy, là đại đệ tử khai sơn, chuyện này là trọng trách của cô.

Bùi Tiền lén lút ném ánh mắt cho cô bé váy hồng.

Cô bé váy hồng ngay lập tức hiểu ý, chạy đến bên lão nhân, nhẹ giọng hỏi: "Thôi gia gia, lão gia nhà ta không sao chứ?"

Lão nhân gật đầu đáp: "Có chút phiền phức, nhưng không phải là không giải quyết được. Chờ Trần Bình An ngủ đủ, ta lại bón quyền cho hắn, ăn đủ thì sẽ trở lại bình thường. "

Cô bé váy hồng mặt trắng bệch.

Ăn quyền?

Cô cũng biết tình cảnh của lão gia năm xưa, thật là xót xa.

Thằng bé áo xanh đang nghe lén cuộc trò chuyện cũng tỏ ra lo lắng. Lão gia đáng thương, mới về nhà đã nhảy vào hố lửa. Khó trách một lần ra ngoài muốn lang thang đến năm năm, đổi lại là hắn, năm mươi năm cũng chưa chắc dám trở về.

Trần Bình An ngủ liền hai ngày một đêm mới tỉnh dậy. Mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, hắn ra khỏi phòng, phát hiện Bùi Tiền và Chu Liễm đang gác đêm bên ngoài cửa. Mỗi người một cái ghế trúc, Bùi Tiền dựa vào lưng ghế, duỗi chân đã ngủ say, còn chảy nước miếng. Đối với nha đầu này, đó chính là một tình cảnh bất lực, chấp nhận sự đời. Trần Bình An nhẹ nhàng bước tới, ngồi xổm xuống nhìn Bùi Tiền, sau một lát, cô bé giơ cánh tay lên lau nước miếng, tiếp tục ngủ, nhỏ giọng nói mê, nghe không rõ ràng.

Trần Bình An đứng dậy, ý bảo Chu Liễm đi theo hắn, hai người cùng nhau đi đến bên vách đá. Bên kia có một bàn cờ đá và bốn ghế đá chạm khắc kiểu cổ.

Chu Liễm hạ thấp giọng, nhẹ nhàng cười nói: "Nếu Bùi Tiền thấy bộ dạng này của thiếu gia, chắc chắn sẽ đau lòng lắm."

Trần Bình An thở dài: "Đã là rất tốt rồi, ngay từ đầu ta đã nghĩ đến tình cảnh xấu nhất, trong vòng bảy tám năm bên trong không thể thoát khỏi Thư Giản hồ."

Chu Liễm gật gật đầu: "Dù không rõ nguyên do cụ thể, nhưng nhìn thấy thiếu gia sống một ngày như một năm, chắc chắn là cực kỳ khó khăn."

Trần Bình An lấy hai bình rượu Thư Giản hồ ô đề, ném cho Chu Liễm một bình, hai người khẽ cụng bình, Trần Bình An dựa vào bàn đá, một tay chống lên bàn, uống một ngụm rượu, cảm thán: "Một lời khó nói hết."

"Cái gì gọi là khí khái, chẳng qua chỉ là có khả năng chịu đựng".

Chu Liễm quay đầu nhìn Trần Bình An, nhấp một hớp rượu nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Thiếu gia hôm nay trông có vẻ tiều tụy, nhưng lão nô từng trải qua tình trường, hiểu được rằng thiếu gia bây giờ sẽ khiến phụ nhân thương tiếc. Sau này xuống núi đến trấn nhỏ hoặc quận thành, thiếu gia tốt nhất mang mũ rộng vành, che đậy một chút, nếu không sẽ mắc phải sai lầm tương tự như Tử Dương phủ, chỉ cần khiến cho phụ nhân nhìn thêm một lần, bỗng chốc sẽ có vài nét bút phong lưu vẽ ra, nợ tình chồng chất."

Lâu ngày không gặp, lời nịnh nọt cũng đã lâu mới được nghe.

Trần Bình An vươn tay nhào nặn gương mặt, cười nói: "Ngươi cho rằng ta ngu ngốc, còn cho rằng những cô gái kia mắt mù sao?"

Chu Liễm thổn thức nói: "Không nghe lão nhân nói sẽ chịu thiệt trước mắt, thiếu gia ngươi cứ đợi mà xem, đến khi ra ngoài núi, sớm muộn gì cũng bị phụ nhân...”

Trần Bình An vội vàng khoát tay, “Dừng lại, dừng lại, uống rượu của ngươi.”

Chu Liễm đau lòng nói: “Lời thật thì khó nghe!”

Trần Bình An mỉm cười không nói, mượn ánh trăng trắng trong veo chiếu rọi, nheo mắt nhìn về phía phương xa.

Mặc dù bây giờ nhìn về hướng phía nam, nhưng gia sản kế tiếp của Trần Bình An, là ở phía bắc núi Lạc Phách.

Vốn dĩ ngoài trừ Ngưu Giác Sơn được Bao Phục trai ban đầu "dựng trại", lúc trước thời cơ không tốt lắm, các thế lực đã dự định nhảy khỏi "con tàu chìm" Đại Ly, bao gồm Chu Sa Sơn được thế lực của Hứa thị ở thành Thanh Phong nhắm trúng, ngoài ra phần còn lại bao gồm Ngao Ngư Bội, Bái Kiếm Đài, Ủy Hà Đình và Khôi Mông Sơn, v.v., ngoại trừ Bái Kiếm Đài nằm ở phía cực tây, ở một ngọn núi hình dạng đơn giản, không lớn lắm ra, còn lại hầu hết nằm ở phía nam trong số những quần núi phía tây, trùng hợp cách Lạc Phách Sơn không xa lắm. Đặc biệt là Khôi Mông Sơn chiếm một diện tích rộng lớn, thế lực tiên gia trước đó đã bỏ rất nhiều cả công cả của xây dựng nên một tiên gia phù đệ nối liền liên tục với nhau, giống như chốn thần tiên nơi trần gian, cuối cùng nửa bán nửa tặng cho triều đình Đại Lý, không biết bây giờ cảm thấy thế nào, chắc là đang vô cùng hối hận.

Những đồng tiền mà Tống Thị của Đại Ly nợ ở thành Lão Long đã được Ngụy Bách tính toán so sánh, sau đó được Trần Bình An dùng để mua núi, sau đó xóa sạch, rất nhanh gọn.

Đặc biệt là Ngưu Giác Sơn, nơi xây dựng bến đò tiên gia, sắp bị Trần Bình An bỏ vào trong túi, nhưng nhất định phải tạm thời treo cái danh là Ngụy Bách, nếu không sẽ không danh chính ngôn thuận được. Lợi ích cũng sẽ quá lớn, Trần Bình An cũng sẽ bị những kẻ quyền quý của Đại Lý ghen tị, ganh đua, nhưng lúc ở riêng tư, trong nguồn nước chứa đầy những đồng tiền thần tiên này, Trần Bình An và Ngụy Bách sẽ chia đôi lợi nhuận.

Năm đó giúp đỡ nhà Cố Xán và những người khác lấy nước ngoài ruộng, không từng nghĩ hôm nay mình cũng có thể trông coi một “cánh đồng kim tiền màu mỡ” bội thu như vậy.

Trần Bình An thu hồi suy nghĩ, hỏi: “Chu Liễm, ngươi chưa từng cùng Thôi lão tiền bối luận bàn sao?”

Chu Liễm mỉm cười lắc đầu, “Lão tiền bối nắm đấm rất cứng, đã đạt đến điểm cuối võ đạo mà võ phu chúng ta mơ ước, ai không ngưỡng mộ, chỉ có điều ta không muốn quấy rầy tiền bối thanh tĩnh.”

Chu Liễm ngả người ra sau, quay đầu nhìn về phía lầu trúc bên kia, “Lão tiền bối sẽ không để tâm đến những gì ta nói chứ?”

Yên tĩnh, không có ai trả lời.

Chu Liễm nói: “Lão tiền bối ngoại trừ thỉnh thoảng cầm trong tay gậy leo núi, du ngoạn trên núi và cùng với những thầy đồ ở thư viện núi Phi Vân luận bàn học vấn, bình thường không quá nguyện ý lộ diện, nhàn vân dã hạc, chỉ như vậy thôi.”

Chu Liễm nhớ lại một chuyện, nói: “Ta ở bên kia quận thành, trong lúc vô tình đã tìm được một hạt giống tốt, là con gái một gia đình giàu có từ Đại Ly kinh đô và vùng lân cận dời đến Long Tuyền, tuổi không lớn lắm, mười ba tuổi, dù hiện tại mới bắt đầu học võ là hơi muộn, nhưng cũng miễn cưỡng còn kịp. Ta đã cùng trường bối nhà cô giải thích rồi, giờ chỉ chờ thiếu gia gật đầu, ta sẽ dẫn cô ấy lên núi Lạc Phách. Hôm nay núi Lạc Phách mới xây vài tòa nhà phủ đệ, ngoài việc chúng ta ở ra, dùng để chiêu đãi khách còn dư nhiều, lại đều là tiền của Đại Lý, chúng ta không cần trả một đồng nào.”

Trần Bình An gật gù, hôm nay có nhiều người ở núi Lạc Phách, thực sự nên xây dựng những nơi cư trú như vậy. Chỉ cần đến lúc cùng Đại Ly Lễ bộ chính thức ký kết khế ước, mua những đỉnh núi đó về sau, dù có cho Nguyễn Cung thuê vài đỉnh, có vẻ như không có vấn đề gì nếu hắn chiếm giữ đỉnh núi một mình. Thực sự là tài đại khí thô, đến lúc đó Trần Bình An sẽ trở thành chủ đất lớn nhất ở huyện Long Tuyền chỉ sau Nguyễn Cung, chiếm cứ ba thành khu vực phía tây núi lớn, bỏ qua cái núi Chân Châu nhỏ bé không nói, những ngọn núi còn lại, linh khí tràn trề, đều đủ cho một vị Kim Đan địa tiên tu hành.

Trần Bình An hiếu kỳ hỏi: “Nếu ngươi bằng lòng dẫn cô ta lên núi, đương nhiên không thành vấn đề, nhưng cô ta sẽ ở lại núi Lạc Phách với tư cách gì, đệ tử nhập thất của ngươi sao?”

Nếu như Chu Liễm tại Hạo Nhiên thiên hạ thu đệ tử đầu tiên, Trần Bình An thật sự có chút chờ mong võ học của cô.

Trong số bốn người trong cuộn tranh của Ngẫu Hoa phúc địa, Chu Liễm hôm nay đã đạt đến cảnh giới cao nhất, thực sự là Viễn Du cảnh võ phu, tuy nói đi đường tắt, nhưng Trần Bình An trong lòng cảm thấy sự lựa chọn của Chu Liễm, nhìn như chỉ vì cái trước mắt, kỳ thực là lựa chọn đúng đắn.

Chu Liễm lắc đầu nói: “Lão nô không hứng thú làm sư phụ cho người khác, trước tiên để cô làm đệ tử kí danh núi Lạc Phách, về sau người nào chọn trúng căn cốt tư chất, cứ mang đi. Lão nô làm những chuyện này, cũng chỉ là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, nghĩ cho thiếu gia núi Lạc Phách thêm phần nhân khí, bằng không chỉ có thần tiên với yêu quái thì không tốt cho lắm, cảm thấy bất lợi với phong thủy. Nói trở lại, thiếu nữ thiên phú như vậy ở Hạo Nhiên này, giống như là ta đi của hàng sách mua sách ven đường nhặt được, nhưng mà nếu ở Ngẫu Hoa phúc địa, có thể làm một đám giang hồ tông sư tranh đoạt đánh nhau, óc văng khắp nơi, rất giang hồ rồi.”

Chu Liễm vểnh chân lên, bắt chéo hai ngón tay giữ bầu rượu tiên gia, nhẹ nhàng lắc lắc, thổn thức nói: “Không hổ là Hạo Nhiên thiên hạ, anh tài xuất hiện lớp lớp, không phải nơi Ngẫu Hoa phúc địa có thể so sánh.”

Trần Bình An cười hỏi: “Ngươi nói như thế nào mà thuyết phục được gia đình thiếu nữ? Nghèo học văn giàu học võ, cũng không chuyện đùa.”

Chu Liễm ha ha cười nói: “Sự tình không phức tạp, gia đình đó dời đến Long Tuyền quận, chính là vì ở kinh đô và vùng lân cận không lăn lộn nổi nữa, hồng nhan họa thủy nha, thiếu nữ tính tình bướng bỉnh, cha mẹ trưởng bối lại cố chấp, không muốn cúi đầu, liền chọc phải những thế lực không nên chọc đến, lão nô chỉ là giúp một tay. Thiếu nữ là một người trọng tình, trong nhà vốn có hai người đọc sách, không cần giữ thể diện, hôm nay đã liên lụy huynh trưởng cùng em trai, cô rất áy náy, nghĩ rằng có thể tại Long Tuyền quận nương nhờ thế lực tiên gia, không nói hai lời liền đáp ứng. Thực ra học võ đến cùng là việc gì, muốn chịu bao nhiêu đau khổ, hôm nay nửa điểm không biết, là một cô gái ngốc, nhưng nếu như có thể được ta nhìn trúng, tự nhiên không thiếu linh khí, thiếu gia đến lúc đó sẽ thấy ngay phần tương tự với Tùy Hữu Biên, mặc dù không hoàn toàn giống nhau.”

Trần Bình An ừ một tiếng.

Chu Liễm làm việc, vẫn là rất đáng tin cậy.

Chu Liễm đột nhiên quay đầu lại nói lớn: "Này bồi tiền! Sư phụ của ngươi lại sắp đi xa rồi, còn muốn ngủ nữa hay sao?!"

Bùi Tiền liền mang theo ghế trúc, cả người ngã sấp xuống. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, vội vàng chạy tới. Kết quả, vừa thấy Trần Bình An trong bộ dạng này, nước mắt cô bé lập tức như mưa, từng giọt cứ thế rơi. Khuôn mặt đen như than của cô bé nhíu lại, mang đầy vẻ bi thương, bên khóe miệng ấp úng không nói nên lời. "Sư phụ sao lại biến thành như vậy? Đen thui, gầy gò như thế, học theo ta làm gì cơ chứ?"

Trần Bình An ngồi thẳng dậy, mỉm cười hỏi: "Sao chờ đợi ba năm trên núi Lạc Phách mà không thấy ngươi lớn lên chút nào? Có phải ăn không đủ ? Chỉ biết chơi đùa? Có quên việc chép sách không?"

Bùi Tiền ôm cổ Trần Bình An, khóc rống lên, thương tâm vô cùng.

Năm đó, cô nên mặt dày theo chân sư phụ, chăm sóc cho sư phụ từng bữa ăn, sinh hoạt hàng ngày. Dù tay chân vụng về, nhưng vẫn tốt hơn, tại Thư Giản Hồ, vẫn có thể trò chuyện với sư phụ, giải tỏa nỗi buồn.

Trần Bình An nhìn sang phía Chu Liễm, thấy hắn có vẻ hả hê.

Chu Liễm nâng bầu rượu, uống một hơi, rồi nhân lúc Trần Bình An đang nhẹ nhàng an ủi Bùi Tiền, hắn mang theo nửa bình rượu, đứng dậy rời đi.

Giống như muốn để lại ánh trăng và thời gian cho đôi thầy trò lâu ngày gặp lại.

Bùi Tiền mãi mới thôi khóc, ngồi một bên trên ghế đá.

Cô bé có cao hơn một chút, nhưng không rõ ràng lắm. So với thiếu nữ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, lúc này dáng vẻ cũng đã như dương liễu vươn ra, khuôn mặt đã dài hơn.

Có lẽ Bùi Tiền vẫn giống như cô nhóc đen thui tại trấn Hồng Chúc ngày nào.

Cô bé líu ríu chia sẻ với sư phụ về những năm tháng tại Long Tuyền Quận, những "công lao to lớn" của mình. Thường thì phải xuống núi để quản lý hẻm Nê Bình, chăm sóc hai gian cửa hàng trong hẻm Kỵ Long vào dịp tết và tháng giêng, mỗi ngày ngoài việc chép sách còn phải cầm gậy leo núi, cẩn thận dò xét khu vực núi Lạc Phách, đề phòng có kẻ lẻn vào lầu trúc. Cô bé còn luyện tập các chiêu thức Sư phụ truyền thụ, như sáu bước đi thế, kiếm khí thập bát đình, cùng với việc học hỏi từ nữ quan tỷ tỷ về kiếm thuật và kéo đao pháp. cô vẫn luôn cảm thấy bản thân bận rộn, không hề lười biếng, mọi việc đều là thật, trời đất chứng giám!

Còn chuyện đuổi chó hay đá cầu, cô cảm thấy không cần phải kể với sư phụ, với tư cách là đại đệ tử khai sơn của sư phụ, những điều như vậy chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để tự hào.

Trần Bình An kiên nhẫn lắng nghe Bùi Tiền kể lể, rồi cười hỏi: "Thôi lão tiền bối không dạy ngươi điều gì sao?"

Bùi Tiền lắc đầu, đáng thương nói: "Lão gia tử có tầm nhìn rất cao, không nhìn trúng ta. Sư phụ của người không hiểu đâu, lão gia tử thực sự là một người tài giỏi, với tư cách tiền bối giang hồ, so với những tu sĩ trên núi còn đáng nể hơn. Thật đáng tiếc, ta không thể lọt vào mắt nhìn của lão gia tử, không có cách nào được chỉ điểm thêm một chút về Cuồng Ma kiếm pháp của ta. Chuyện này cũng là điều duy nhất khiến ta cảm thấy có lỗi với sư phụ thôi."

Có lẽ sợ Trần Bình An không tin, cô thêm mắm thêm muối vào câu chuyện, đánh mạnh vào tay mình, với giọng nói bực bội: "Là ta làm sư phụ mất mặt!"

Trần Bình An quay người, dùng ngón tay búng vào trán Bùi Tiền, khiến cô đau rát, phải che đầu lại.

Trần Bình An cười nói: "Nếu không chịu đựng được đau khổ thì nói thật đi, cái gì mà tầm nhìn cao, ngươi lừa ai vậy?"

Bùi Tiền xoa xoa trán, mắt mở to, mặt đầy vẻ kinh ngạc, nói: "Sư phụ ngươi lần này ra ngoài, không phải đã học được thần tiên đọc tâm thuật sao? Sao người đi đến đâu cũng học được toàn những thứ lợi hại vậy? Vậy ta, đại để tử khai sơn làm sao có thể đuổi kịp người chứ? Chẳng lẽ cả đời đều phải bám theo mông sư phụ, ăn bụi hay sao…"

Trần Bình An nhấn mạnh vào cái mồm nịnh hót của cô: "Haa!!!, cứ tiếp tục bốc phét đi, ta sẽ xem ngươi có thể bốc phét đến khi nào."

Bùi Tiền nhếch miệng cười, nhưng vừa nhìn thấy bộ mặt của sư phụ, lại cúi đầu xuống, sụt sịt khóc.

Trần Bình An thở dài, vỗ đầu cô, cười nói: "Ta có một tin tốt, rất nhanh Khôi Mông Sơn, Chu Sa Sơn và Ngao Ngư Bối, tất cả đều thuộc về sư phụ ngươi. Còn có ngọn núi Ngưu Giác này, nơi có bến đò tiên gia, sư phụ cũng chiếm một nửa. Về sau, ngươi có thể lui tới với các nhân vật lớn, ngênh ngang thu lộ phí."

Bùi Tiền vui mừng không tả xiết, chỉ ồ lên một tiếng.

Trần Bình An lồng tay áo, tiếp tục nhìn về phía xa, nơi núi Lạc Phách phía nam dưới cảnh đêm. Nghe nói nếu thời tiết trong xanh, chỉ cần nhãn lực thật tốt là có thể nhìn thấy trấn Hồng Chúc cùng dòng sông Tú Hoa.

Bùi Tiền dựa vào bàn đá, ngón tay lướt nhẹ nhàng dọc theo bàn cờ khắc, mắt không rời nhìn sư phụ.

Im lặng trôi qua.

Nghe tin từ Chu Liễm, thằng bé áo xanh cùng cô bé váy hồng lại một lần nữa chạy tới phủ đệ bên kia, Trần Bình An quay đầu cười vẫy tay, bảo họ ngồi xuống, thêm Bùi Tiền, vừa đủ một bàn.

Cô bé váy hồng nhanh chóng tới gần, chắp tay hành lễ, cung kính chào: "Lão gia."

Thằng bé áo xanh cũng ra dáng, cúi đầu chào rồi ngẩng lên, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ: "Lão gia, cuối cùng người cũng chịu về, không mang theo bên người những tiểu sư nương như hoa như ngọc kia sao?"

Cô bé váy hồng trợn mắt nhìn, "Không được nói hưu nói vượn!"

Thằng bé áo xanh ngoáy mũi, ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện Trần Bình An, học theo Bùi Tiền gục xuống bàn, nghi ngờ hỏi: "Lão gia, ngươi có phải đang đeo mặt nạ da người hành tẩu giang hồ không? Đêm khuya rồi, ta gan hơi nhỏ, nhìn thấy có chút sợ, người tháo xuống đi."

Trần Bình An cười nói: "Có phải không muốn nhận tiền lì xì không?"

Thằng bé áo xanh ngẩng đầu lên, nhìn trái nhìn phải, "Chưa từng nghĩ kỹ tới sau khi nhìn kỹ lại, lão gia càng lại có mùi vị nam nhân."

Trần Bình An gãi đầu, núi Lạc Phách sao? Đổi tên là núi Nịnh Hót cũng được.

Sau đó, Trần Bình An từ trong Chỉ Xích vật lấy ra ba món đồ: một cái cửu cung bảo hộp do lão tu sĩ ở bến đò Thiên Hác Quốc tặng, một khối Lão Long bố vũ ngọc bội do Lão Long thành Phù gia bồi thường, và một tấm bùa mỹ nhân da cáo mà hắn giữ bên người, lần lượt đưa cho Bùi Tiền, thằng bé áo xanh cùng cô bé váy hồng.

Bùi Tiền mở ra thấy những món đồ rực rỡ muôn màu, tinh xảo độc đáo, mấu chốt là số lượng nhiều.

Thằng bé áo xanh do dự một lúc, cuối cùng nhận lấy khối Lão Long bố vũ bội giá trị liên thành.

Cô bé váy hồng vân vê tấm da cáo lá bùa, yêu thích không buông tay.

Trần Bình An cười giải thích: "Sau này dọn dẹp phòng, không cần một mình ngươi làm, hãy rót linh khí vào, có thể nhờ một con rối bùa chú hỗ trợ, linh trí cũng giống như thiếu nữ bình thường, còn có thể cùng ngươi tâm sự."

Cô bé váy hồng đứng dậy cẩn thận tỉ mỉ cúi đầu cảm ơn Trần Bình An.

Trần Bình An cũng không cản được.

Thằng bé áo xanh đột nhiên lên tiếng: "Có phải thứ này hơi quý trọng không?"

Trần Bình An trêu ghẹo: "Mặt trời mọc từ phía tây sao?"

Thằng bé áo xanh thở dài, suy nghĩ một chút, "Ta không thể nhận, ta từng nghe qua loại ngọc bội quý hiếm Lão Long thành, hơn nữa cũng không phải loại đá Xà Đảm có liên quan đến đại đạo, cho ta nhiều hơn nữa, ta cũng không có cách nào từ chối..."

Thằng bé áo xanh đặt khối ngọc bội lên bàn.

Trần Bình An thấy ánh mắt hắn kiên định, không cố ý muốn hắn nhận lấy món quà này, cũng không thu hồi trong tay áo, cầm lấy rượu ô đề, uống một hớp. "Nghe nói Ngự Giang thủy thần huynh đệ của ngươi đã tới Long Tuyền quận rồi phải không?"

Thằng bé áo xanh cúi đầu, "Đúng vậy."

Trần Bình An nói: "Đừng cảm thấy mình ngu ngốc, là thủy thần huynh đệ của ngươi chưa đủ thông minh. Nếu sau này hắn lại đến, nên làm thế nào thì cứ thế mà làm, nếu không muốn gặp, cứ nói với hắn ngươi đang bế quan, để Bùi Tiền giúp ngươi ngăn lại, nếu như thật sự muốn gặp, thì cứ tiếp tục mời rượu, nếu không có tiền mua rượu, tiền cũng được, rượu cũng được, có thể mượn ta."

Thằng bé áo xanh có chút cổ quái, "Ta tưởng rằng ngươi sẽ khuyên ta không gặp hắn nữa."

Trần Bình An mỉm cười: "Mấy trăm năm bằng hữu giang hồ, nói tan ra là tan ra, thật ra cũng có chút đáng tiếc. Nhưng nếu tiếp tục làm bằng hữu, có vài chuyện nếu ngươi không giúp được, thì cứ trực tiếp nói với hắn, nếu thật sự là bằng hữu, sẽ thông cảm cho ngươi."

Thằng bé áo xanh thầm nghĩ: "Lăn lộn giang hồ, có việc phải nói với huynh đệ là không làm được, rất mất hào khí."

Thằng bé áo xanh vừa nói xong, mặt càng chột dạ.

Trần Bình An cười nói: "Được rồi, chỉ cần liên quan đến tiền bạc, cho dù ngươi còn muốn cùng với thủy thần huynh đệ phồng má giả làm người mập, không được thì vẫn cứng mồm bảo là được thì cũng không sao. Đến lúc đó vẫn có thể đến tìm ta mượn tiền, đảm bảo ngươi vẫn là bằng hữu thân thiết của ngư giang thủy thần vô cùng rộng rãi và hào khí."

Tiểu đồng áo xanh hoàn toàn bối rối, không quan tâm đến cách xưng hô lão gia nữa mà gọi thẳng tên: "Trần Bình An, chuyến đi lần này có phải não của ngươi đã bị người ta đập hỏng rồi không?"

Trần Bình An lặng yên ngồi đó, hai tay đút tay áo, gió thổi vào mặt:

"Đợi đến một ngày nào đó ngươi tự mình hiểu ra, huynh đệ không còn là huynh đệ nữa, cho dù không thể làm bằng hữu được nữa, thì ít nhất cũng không thẹn với lòng, tự thừa nhận rằng mình chưa bao giờ có lỗi với huynh đệ. Ở Lạc Phách sơn chúng ta không phải là không có gì ăn, vậy thì người giang hồ ở trong giang hồ chỉ cần có rượu để uống, tiền có ý nghĩa gì? Ngươi không có, nhưng ta có. Ngươi không có nhiều, nhưng ta có rất nhiều."

Tiểu đồng áo xanh cầm lấy mảnh ngọc bội Lão Long Bố Vũ, lau mặt rồi không nói lời nào mà đã bỏ chạy.

Bùi Tiền và nữ đồng váy hồng đưa mắt nhìn nhau.

Trần Bình An thực sự vẫn còn một số lời vẫn chưa nói với tiểu đồng áo xanh.

Dù thế nào đi nữa, Trần Bình An cũng không muốn thằng bé quá thất vọng với giang hồ mà hắn ta đã luôn nhớ nhung, mong ước đến.

Ngụy Bách đột nhiên xuất hiện ở vách núi, ho nhẹ một tiếng: "Trần Bình An, ta có tin tức muốn báo cho ngươi."

Trần Bình An đứng dậy và hỏi: "Sao thế?"

Ngụy Bách chỉ vào cổng núi nói: "Có một cô nương đêm hôm đến thăm Lạc Phách sơn."

Bạn đang đọc Kiếm Lai ( Bản dịch ( từ sau arc Thư Giản hồ ) ) của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrungAnhh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.