Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngự kiếm hỏi thăm Tổ sư đường

Phiên bản Dịch · 5858 chữ

Kiếm khách trẻ tuổi áo thanh sam lần này du lịch Thải Y quốc, vẫn như cũ đi qua vùng núi thấp bé quen thuộc. So với năm đó, khi cùng Trương Sơn Phong du lịch, nơi đây tựa như đoạn tuyệt sinh cơ quỷ quái, hôm nay không còn nửa điểm âm khí, chưa kể đến linh khí dồi dào, sơn thủy địa thế thuận lợi, còn cả non xanh nước biếc, hơn hẳn trước kia. Dựa vào trí nhớ đi về phía trước trong màn đêm, cuối cùng cũng đến một ngôi nhà cổ quen thuộc,, vẫn ở đó hai con sư tử đá trấn giữ cửa chính. Hôm nay, nơi đây treo câu đối xuân và dán môn thần trên cửa.

Sau khi gõ cửa, kiên nhẫn chờ đợi.

Một bà lão lớn tuổi, khom lưng, trên tay cầm chiếc đèn lồng, có chút khó khăn mở cửa chính. Khi thấy một nam tử trẻ tuổi tháo mũ rộng vành, khuôn mặt tươi cười sáng lạn, vóc dáng cao ráo, có hơi gầy, lại đeo một thanh kiếm, nhìn như du khách từ nơi xa đến.

Bà lão sắc mặt hơi tái nhợt, giữa đêm khuya như vậy thật sự là dọa người.

Bà tận lực không để hù dọa khách đến thăm, dù sao hôm nay nơi này đã vượt qua cửa ải khó khăn, còn biến họa thành phúc, không cần cố ý dọa lùi phàm tục phu tử, tránh liên lụy tới bọn họ.

Bà lão nhẹ giọng hỏi: “Vị công tử này, có phải là muốn tá túc không?”

Người trẻ tuổi cười nói: “Không chỉ muốn mượn chỗ nghỉ, còn muốn uống rượu, dùng một bát măng mùa đông xào thịt ăn kèm.”

Bà lão ngẩn người, sau đó dòng nước mắt nóng tuôn rơi. Bà run giọng hỏi: “Ngài có phải là Trần công tử không?”

Người đến chính là Trần Bình An, một mình xuôi nam.

Trần Bình An mỉm cười nói: “Lão ma ma hôm nay sức khỏe có tốt không?”

Bà lão vội vàng nắm lấy tay Trần Bình An, như sợ đại ân nhân sẽ rời đi, dùng tay cầm đèn lồng nâng lên, dùng mu bàn tay khô héo lau nước mắt, thần sắc kích động nói: "Sao lâu như vậy mới đến, đã bao nhiêu năm rồi, thân già này, nếu Trần công tử còn không đến, e rằng tôi thật sự không chống đỡ nổi nữa. Làm sao còn có thể vào bếp nấu ăn cho ân nhân đây? Rượu, có, đều để dành cho Trần công tử cả. Bao năm nay cậu không đến, năm nào tôi cũng để dành, uống thế nào cũng đủ mà…"

Trần Bình An giữ cái mũ rộng vành dưới nách, nhẹ nhàng nắm chặt tay bà lão, áy náy nói: “Lão ma ma, là ta đến muộn.”

Bà lão ngay lập tức quay đầu gọi: “Lão gia, phu nhân, Trần công tử đã đến, thật sự đã đến.”

Dương Hoàng, người đàn ông năm đó vì để kéo dài sinh mạng vợ mình mà không tiếc biến thành quái vật, vội vã chạy ra cửa trong bộ áo Nho, bên cạnh là phu nhân có vẻ ngoài rạng rỡ.

Vợ chồng hai người, khi gặp Trần Bình An, lập tức quỳ xuống đất dập đầu.

Mọi lời lẽ cũng không thể báo đáp ân cứu mạng năm xưa.

Trần Bình An muốn ngăn cản hai người, lại bị lão ma ma kéo chặt tay, hiển nhiên là Trần Bình An phải nhận phần đại lễ này.

Trần Bình An đành phải thôi.

Dương Hoàng cùng thê tử Oanh Oanh đứng dậy.

Lão ma ma lúc này mới buông tay ra.

Dương Hoàng và thê tử nhìn nhau cười cười.

Từng đã là thiếu niên lang, thời gian như thoi đưa, hôm nay đã thành một vị công tử trẻ tuổi, tuy có chút gầy và hốc hác, nhưng trông giống như một vị kiếm tiên danh chính ngôn thuận, thật tốt.

Một đoàn người bước vào tòa nhà, Trần Bình An tự nhiên giúp đỡ lão bà bà đóng cửa chính, Dương Hoàng cùng thê tử mỉm cười. Bà lão bị giành việc có chút phàn nàn, nói rằng những việc tầm thường này thật không tốn sức, không cần làm phiền Trần công tử.

Bà lão nói muốn vào bếp nhóm lửa, chuẩn bị bữa khuya. Trần Bình An bảo đã muộn, cứ để ngày mai. Bà lão không đồng ý, phụ nhân nói cô cũng muốn tự tay làm chút thức ăn, coi như là chiêu đãi không chu toàn, miễn cưỡng đãi Trần công tử từ phương xa đến dùng cơm tẩy trần.

Dương Hoàng kéo Trần Bình An vào phòng ngồi, trên đường kể về tình hình sau khi Trần Bình An rời đi.

Tất cả đều là chuyện tốt.

Năm đó thiếu chút nữa rơi vào ma đạo, Dương Hoàng hiện tại có thể trở về con đường tu hành. Dù rằng đại đạo bị trì hoãn, định trước sẽ không còn tiền đồ rực rỡ, nhưng so với khi trước, lúc người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, quả thật khác biệt. Cần biết rằng, Dương Hoàng vốn trong Thần Cáo Tông được xem là Kim đan địa tiên tương lai, được tông môn trọng điểm bồi dưỡng. Sau này vì một mối tình mà tự mình từ bỏ đại đạo. Dương Hoàng biết được mất, chưa từng hối hận.

Về phần người vợ trước kia bị “giam giữ” tại tú lâu, giờ đây cũng có thể khôi phục dung nhan, trên đường tu hành thậm chí may mắn hơn Dương Hoàng, đã phá cảnh, nay đã có thể hiện thân đi dạo đêm ở hậu viện tú lâu. Cả mùa xuân lẫn mùa thu đều không còn trở ngại, so với những người phụ nữ bình thường không khác biệt, sẽ không phải chịu đựng thiên địa cương phong suốt ngày đêm, thần hồn bị công kích.

Dương Hoàng hỏi thăm mọt chút về đạo sĩ trẻ Trương Sơn Phong và đao khách râu rậm Từ Viễn Hà, Trần Bình An lần lượt kể cho hắn nghe.

Trần Bình An cũng hỏi qua một số tình hình của Thái Thú Yên Chi quận thành và Lưu Cao Hoa gần đây, Dương Hoàng cũng đem hết những điều bản thân biết đều nói một lượt: Lưu thái thú mấy năm trước đã thăng chức, lên Thải Y quốc tại Thanh Châu đảm nhiệm chức thích sứ, giờ thành một vị đại tướng nơi biên giới, có thể nói là trụ cột của gia tộc. Hiện tại, con gái của hắn đã là đệ tử đích truyền của Thần Cáo Tông, Lưu quận trưởng có thể thăng chức chưa chắc không có quan hệ tới việc này.

Về phần Lưu Cao Hoa, mấy năm nay anh ta còn chủ động đến thăm phủ hai lần. So với trước kia sống phóng túng, thường mượn cớ du ngoạn sơn thủy mà không muốn tham gia khoa cử, bây giờ đã thu mình lại. Tuy nhiên, trong kỳ thi hội vừa rồi, anh ta không đạt kết quả tốt, vẫn chỉ là một cử nhân. Vì vậy, lần thứ hai đến phủ, anh ta uống rất nhiều rượu giải sầu, nói lắm lời than thở. Anh ta bảo cha mình đã tuyên bố rằng, nếu không đỗ tiến sĩ, thì về nhà cưới vợ cũng được.

Trần Bình An còn hỏi thăm chuyện của vị tu đạo nhân được gọi là "Ngư Ông" kia. Dương Hoàng mỉm cười rằng thật khéo, vị lão tiên sinh này vừa từ kinh thành trở về, hiện đang ở thành trong Yên Chi quận. Hơn nữa, nghe nói lão tiên sinh đã thu nhận một nữ đệ tử tên Triệu Loan, tư chất xuất sắc. Chỉ là phúc họa khó lường, lão tiên sinh cũng gặp không ít phiền muộn. Nghe đâu có một vị lãnh tụ tiên sư trên núi ở Thải Y Quốc nhìn trúng Triệu Loan, hy vọng lão tiên sinh nhường lại đệ tử của mình, còn hứa hẹn trọng lễ và mời lão tiên sinh làm cung phụng cho môn phái. Tuy nhiên, lão tiên sinh đã từ chối tất cả.

Trần Bình An im lặng nghe, sau đó hỏi: “Vị tiên sư này có tiếng tăm thế nào, cảnh giới ra sao?”

Dương Hoàng mặc dù đã trở thành quái vật nhiều năm, bị tổn thương cả hồn phách lẫn căn cơ tu hành, nhưng với xuất thân thiên chi kiêu tử của Thần Cáo Tông, nay đã không còn gánh nặng trong lòng, khi nhắc đến người đứng đầu tiên sư ở Thải Y Quốc chẳng có chút e dè, cười và nói: "Có lẽ vì vài năm trước mới bước vào Long Môn cảnh nên hơi đắc ý quá đà. Môn phái của ông ta cũng vì thế mà trở nên phù phiếm, thu nạp đệ tử bừa bãi, tốt xấu lẫn lộn. Vốn là một môn phái từng có danh tiếng không tệ, giờ thì không còn được như trước nữa."

Trần Bình An gật đầu, “Đã hiểu, ta sẽ tìm hiểu thêm.”

Dương Hoàng cười đáp: “Một vài thông tin của ta, vẫn là truyền miệng mà đến, không thể đảm bảo chính xác.”

Rượu và thức ăn được bưng lên bàn.

Rượu được ủ tại nhà rất tâm huyết, món ăn cũng đủ sắc hương.

Phụ nhân và lão ma ma đều ngồi xuống, trong nhà không có nhiều quy củ.

Có lẽ vì nghĩ Trần Bình An uống nhiều, lão ma ma chuẩn bị những chén rượu đặc sản Thải Y quốc cho lão gia và phu nhân, nhưng chỉ có một bát lớn rượu cho Trần Bình An.

Dương Hoàng lại cung tất kính đứng dậy, rót rượu cho Trần Bình An, thê tử Oanh Oanh cùng lão ma ma cùng đứng dậy.

Trần Bình An đành phải cầm bát rượu, cũng đứng dậy, bất đắc dĩ nói: “Như vậy, lần sau ta thật không dám đến làm khách nữa.”

Dương Hoàng cạn chén rượu xong, cười nói: “Đợi ân công lần sau đến hãy nói.”

Trần Bình An ực một cái cạn chén rượu, lão bà lo lắng, sợ hắn uống quá nhanh sẽ hại thân thể, khẩn trương nói: “Uống chậm một chút, uống chậm một chút, rượu không chạy ra khỏi bát đâu.”

Trần Bình An cười nói: “Lão ma ma, ta hiện tại tửu lượng tốt, hôm nay vui vẻ, uống nhiều một chút, cùng lắm thì say rượu, ngã đầu đi ngủ.”

Bà lão một bên rót rượu cho Trần Bình An, một bên vẫn nhắc nhở: “Tửu lượng tốt cũng phải uống chậm một chút, uống chậm một chút có thể uống nhiều một chút.”

Trần Bình An gật đầu nói: “Được, ta sẽ uống chậm một chút, nghe lời lão ma ma.”

Trần Bình An đại khái kể về hành trình du ngoạn xa xứ của mình. Sau khi rời Tài Y Quốc, hắn đến Thâu Thủy Quốc, rồi lên một con thuyền tiên gia, dọc theo con đường Long Đạo, đến thành Lão Long. Sau đó, anh lại đi thuyền vượt châu để đến núi Đảo Huyền. Không về thẳng Bảo Bình Châu ngay, anh đã ghé qua Đồng Diệp Châu, rồi trở lại thành Lão Long, đến Thanh Loan Quốc, trước khi trở về quê hương.

Trong câu chuyện, hắn chọn kể một vài sự việc thú vị, bỏ qua những chuyện liên quan đến Kiếm Khí Trường Thành và Hồ Thư Giản. Dương Hoàng và phu nhân chăm chú lắng nghe, nhất là Dương Hoàng – xuất thân từ một môn phái có chữ "Tông" – hiểu rõ sự gian nan của việc du hành vượt châu. Còn bà lão, có lẽ không quan tâm Trần Bình An kể về những điều kỳ lạ ở thế giới rộng lớn hay những chuyện vặt vãnh nơi phố chợ, bà đều thích nghe.

Đêm đó, Trần Bình An đã uống hết hai cân rượu, không phải ít. Lần này, hắn ngủ lại trong phòng như lần trước.

Ngày hôm sau, Trần Bình An chủ yếu phụng bồi lão ma ma phơi nắng, chuyện trò. Lẽ ra hắn đã dự định khởi hành vào ngày thứ ba, nhưng lão ma ma kiên quyết giữ lại, bắt hắn ở lại thêm một ngày.

Lúc bình minh, mưa thu rơi.

Trần Bình An lại đội mũ rộng vành, chào tạm biệt ba người ở cửa.

Hắn không thể lay chuyển lão ma ma, bà gượng nói rằng mưa thu nhìn có vẻ nhỏ, nhưng thực tế vẫn hại cho sức khỏe. Bà yêu cầu Trần Bình An phải mặc thêm áo tơi, hắn đành phải mặc vào. Còn bầu hồ lô năm nào mà hắn tiết lộ thân phận "nuôi kiếm tiên", hiển nhiên đã để lại cho bà lão cảm giác thân quen.

Lúc từ biệt, lão ma ma đứng dưới mái hiên, nắm chặt tay Trần Bình An, "Đừng ngại lão ma ma nói nhiều, lần sau không nguyện ý tới."

Trần Bình An nhẹ giọng nói: "Sao có thể được, ta thích rượu, lại thèm ăn, lão ma ma không biết những năm qua ta đã nghĩ bao nhiêu lần đến rượu và thức ăn ở đây."

Lão ma ma cúi đầu gạt nước mắt, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Trần Bình An nâng mũ rộng vành, nhẹ nhàng cáo từ, chậm rãi rời đi.

Đi được một quãng, hắn chợt dừng lại, quay người, bước lui phất tay chào lão ma ma và đôi phu phụ đó.

Lão ma ma hô: "Trần công tử, lần sau đừng quên, nhớ mang theo vị Ninh cô nương đó cùng đến đây làm khách!"

Trần Bình An hơi xấu hổ, cao giọng đáp: "Được!"

Dưới màn mưa, đội mũ rộng vành, mặc áo tơi, bóng dáng người trẻ tuổi dần dần khuất xa.

Bà lão trĩu nặng tâm tư, Dương Hoàng lo lắng bà không chịu nổi trận mưa thu lạnh giá, nên đã bảo bà về trước. Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng của người trẻ tuổi, bà mới quay vào nhà.

Phụ nhân Oanh Oanh nói với giọng nhẹ nhàng: "Phu quân?"

Sau đó, cô hơi ngượng, không nói tiếp mà chỉ tạ lỗi: "Phu quân chớ trách Oanh Oanh nhiều lời."

Trong lòng cô, những suy nghĩ ấy liền tan biến, lẩm bẩm: "Sao có thể để Trần công tử phân tâm bởi những việc vặt vãnh này, phu quân làm rất tốt, không hề nhắc đến. Chúng ta thực sự không nên như vậy, nhân tâm cần phải đủ."

Dương Hoàng nắm chặt tay cô, cười nói: "Ngươi cũng là vì tốt cho ta."

Phụ nhân bỗng dưng tâm trạng khá lên, cười đáp: "Phu quân ơi, người tốt ắt sẽ có hồi báo, đúng không?"

Dương Hoàng nói: "Người tốt khác, ta không dám đảm bảo, nhưng ta hy vọng Trần Bình An sẽ vậy."

Phụ nhân Oanh Oanh vui vẻ nói: "Đột nhiên cảm thấy Trần công tử đến chỉ là để làm khách uống rượu, cũng rất vui vẻ."

Dương Hoàng gật đầu, cảm khái nói: "Vào mùa thu mà thời tiết như tắm gió xuân."

Dưới màn mưa.

Trần Bình An thoáng đi vòng, đến một tòa miếu sơn thần thuộc triều đình Thải Y quốc, bước vào trong.

Vào mùa thu hoạch, trời vừa sáng, tại một tòa miếu sơn thần dựng lên từ những phế tích, không có ai hành hương.

Trần Bình An chỉnh lại mũ rộng vành, lắc lắc nước mưa, bước qua cánh cửa.

Hắn không cố gắng che giấu thân phận và khí tức của mình.

Sơn thần hiện ra, là một vị võ tướng dáng người khôi ngô mặc giáp, từ hoa văn giữa đi ra, lo lắng ôm quyền hành lễ nói: "Tiểu thần bái kiến tiên sư."

Trần Bình An mỉm cười: "Cảm phiền, ta đến đây muốn hỏi, khu vực phụ cận có tu sĩ nào đang ngấp nghé linh khí của ngôi nhà đó không?"

Hắn không sử dụng tiếng phổ thông Thải Y quốc, cũng không phải ngôn ngữ nhã nhặn của Bảo Bình châu, mà là nói bằng tiếng phổ thông Đại Ly.

Hôm nay, có thể quen thuộc với tiếng phổ thông Đại Ly là điều bắt buộc đối với tất cả sơn thần, thủy thần ở Bảo Bình châu trung bộ. Sơn thần có phần bối rối, đang muốn chuẩn bị một câu trả lời thích hợp, thì khí chất của người trẻ tuổi khiến hắn run sợ, liền vội vàng nói: "Xin lỗi, không dám nói đến việc trông nom, tiên sư cứ yên tâm, tiểu thần và Dương Hoàng là hàng xóm, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, tiểu thần hiểu rõ điều này."

Trần Bình An ôm quyền từ biệt, cười nhắc nhở: "Coi như ta chưa từng tới."

Vị sơn thần đó là người được triều đình Thải Y quốc chính thức sắc phong, chịu trách nhiệm trấn giữ phong thủy nơi này, gật đầu trong lòng hiểu rõ.

Nếu như không đủ thông minh, chỉ dựa vào công huân khi sống và âm đức sau khi chết, thì không đủ khả năng tranh giành mảnh bánh ngọt ngon lành này, quản lý thiên nhiên sơn thủy thực tế không giống như quan trường.

Trần Bình An rời khỏi miếu sơn thần.

Sơn thần suy tư trong đại điện, cuối cùng quyết định không đi trêu chọc căn nhà đó, dù có bao nhiêu linh lực cũng không thể chiếm được một phần.

Trần Bình An tiến vào Yên Chi quận thuộc Thải Y quốc, tại cửa thành phía bên kia trình quan điệp, là một phần hộ tịch gia phả mới mà Ngụy Bách thu được, đương nhiên vẫn là người từ Đại Ly Long Tuyền quận.

Hắn hỏi thăm một đường, cuối cùng tìm đến chỗ của ngư ông tiên sinh.

Đó là một con ngõ nhỏ yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi.

Trần Bình An gõ cửa.

Rất nhanh, một thiếu niên cao gầy, có vẻ chất phác, bước ra. Khi thấy Trần Bình An, thiếu niên do dự, tựa hồ không dám khẳng định thân phận của hắn.

Trần Bình An cười và chào hỏi: "Triệu Thụ Hạ."

Thiếu niên vui mừng nói: "Trần tiên sinh!"

Trần Bình An gật đầu, đánh giá thiếu niên cao gầy, thấy hắn có quyền ý không nhiều, nhưng lại rất thuần khiết, hiện tại chắc hẳn là một Tam cảnh võ phu, nhưng khoảng cách để phá cảnh còn khá xa. Mặc dù không phải dạng thiên tài võ học như Sầm Uyên Ky, nhưng Trần Bình An lại càng thích "Ý tứ" của Triệu Thụ Hạ, xem ra những năm gần đây, cậu thiếu niên đã không ít lần chăm chỉ luyện tập sáu bước đi thế mà mình từng “lén học” được.

Thiếu niên thật sự là Triệu Thụ Hạ người năm đó cầm đao bổ củi bảo vệ một tiểu cô nương.

Triệu Thụ Hạ đóng cửa, dẫn Trần Bình An vào hậu viện. Trần Bình An cười hỏi: "Năm đó dạy ngươi quyền thế, ngươi đã đánh được mười vạn lượt chưa?"

Triệu Thụ Hạ có chút ngượng ngùng gãi đầu nói: "Dựa theo lời của Trần tiên sinh năm đó, mỗi lượt tính là một quyền. Những năm này, ta không dám lười biếng, nhưng thật sự tiến độ quá chậm, mới chỉ đánh xong mười sáu vạn ba ngàn quyền."

Trần Bình An hỏi: "Ngươi có từng trải qua đối địch chém giết? Hoặc là được cao nhân chỉ điểm không?"

Triệu Thụ Hạ lắc đầu nói: "Chưa từng."

Trần Bình An thở phào, nếu Triệu Thụ Hạ từng trải qua những lần mài dũa giữa lằn ranh sinh tử, quyền ý sẽ trở nên thành thạo và mài dũa đến mức sắc xảo, thì tốc độ xuất quyền sẽ càng lúc càng nhanh hơn. Sau bao năm, chắc chắn không thể chỉ dừng lại ở mười sáu vạn quyền. Nhưng nếu không có những trải nghiệm đó, chỉ có thể là chậm rãi xuất quyền, như nước chảy đá mòn. Quyền pháp tự nhiên khó mà tiến triển nhanh. Nhưng kiểu chậm rãi này Trần Bình An không lo lắng. Quyền ý nằm trong thân thể, giống như bát rượu mà bà lão đưa qua, chỉ cần giữ bát rượu thăng bằng, dù có uống chậm, rượu sẽ không bao giờ chảy hết, từng giọt từng giọt vẫn còn. Ngược lại, nếu trong lòng có chút buông lơi, quyền ý sẽ trở nên phù phiếm, rượu tràn ra khắp nơi mà không hay biết. Đến lúc đó, vượt qua ngưỡng cửa của Tam Cảnh sẽ rất khó khăn. Việc phá bỏ bình cảnh Tam Cảnh, từ Luyện Thể Tam Cảnh bước vào Luyện Khí Tam Cảnh, là một quá trình vô cùng khó khăn. Trần Bình An từng trải qua đau khổ lớn, Chu Lộc năm đó không tự mình vượt qua được mà phải nhờ vào cao dược của tiệm thuốc nhà họ Dương mới miễn cưỡng đột phá. Trong khi đó, nữ đệ tử mới thu nhận của ông lão họ Dương đã tự mình kiên trì vượt qua, và mặc dù cả hai đều là nữ võ giả, nhưng võ học và tiền đồ của họ lại khác nhau một trời một vực.

Triệu Thụ Hạ dẫn Trần Bình An đến một nơi yên tĩnh trong hậu viện, nơi có một lão nhân mặc nho sam và một thiếu nữ thanh tú đứng cạnh nhau dưới mái hiên.

Triệu Thụ Hạ vui vẻ nói: "Trần tiên sinh tới rồi!"

Trần Bình An mở rộng mũ và cười, nói: "Bái kiến Ngô tiên sinh."

Sau đó, hắn nhìn về phía nữ tử vừa đủ tuổi để gọi là thiếu nữ, Triệu Loan, và nói: "Loan Loan, đã lâu không gặp."

Lão nho sĩ tóc bạc trong nhất thời không dám nhận ra Trần Bình An.

Thay đổi quá lớn.

Tuy rằng đúng là đã nhiều năm không gặp, nhưng lão nho sĩ vẫn khó có thể nhận ra dáng dấp mảnh khảnh, dung mạo thanh nhã của người đàn ông trẻ tuổi trước mắt, so với hình ảnh trong ký ức vẫn là dáng vẻ của một thiếu niên gầy gò.

Ngược lại, Triệu Loan năm đó nước mắt đầm đìa vừa khóc vừa cười, giờ đây hân hoan gọi một tiếng "Trần tiên sinh."

Đối với Trần Bình An, cô cảm kích không thể nói hết.

Những năm gần đây, cô luôn nhớ đến hắn, trong tâm niệm luôn có hắn, trên con đường tu hành, vô số buồn tẻ, trắc trở và uất ức đều khiến cô nhớ lại người ấy.

Ca ca Triệu Thụ Hạ lại rất thích trêu chọc cô. Khi trưởng thành, cô đã ngày càng che giấu tâm tư của mình, tránh khỏi những lời trêu chọc quá mức của ca ca.

Triệu Thụ Hạ tính tình có chút khờ khạo, chỉ khi ở cùng Loan Loan, người không khác gì em gái mình mới có thể không cần giấu diếm.

Bốn người cùng nhau ngồi xuống, một bên uống rượu, một bên uống trà.

Trong nước trà ẩn chứa linh khí nhẹ nhàng, điều này cũng vì Triệu Loan tu hành. Người tu đạo, thiên phú càng tốt, bước đi càng thuận lợi thì lương thực, chỗ ở, đi lại càng tiêu tốn nhiều tiền bạc.

Năm đó, lão ngư ông cùng Trần Bình An chém yêu trừ ma tại Yên Chi quận thành, là một lão tu sĩ nho gia, họ Ngô tên Thạc Văn. Trần Bình An đối với ông chỉ có sự kính trọng, bằng không hắn cũng không dám gửi gắm Triệu Thụ Hạ và Loan Loan cho lão nhân.

Có thể thấy, lão nho sĩ thật sự rất quan tâm đến Loan Loan và Triệu Thụ Hạ.

Hơn nữa, Trần Bình An những năm qua cũng có chút lo lắng. Theo thời gian, kinh nghiệm giang hồ càng dày, hắn hiểu rõ hơn về những hiểm ác của nhân tâm. Hắn cũng càng nhận ra rằng cái gọi là việc tốt năm đó có thể khiến lão nho sĩ gặp phải phiền toái không nhỏ.

Chỉ cần đặt chân lên con đường tu hành...

Chẳng khác nào thân bất do kỷ.

Không ở giang hồ, sẽ ít đi nhiều tranh chấp có khả năng ảnh hưởng đến sống chết. Không ở trên núi, thì là bất hạnh, vì cả đời không thể thưởng thức những bức tranh kỳ ảo muôn màu muôn vẻ trên con đường chứng đạo và trường sinh, không thể sống lâu để tận hưởng tự do tự tại. Nhưng chẳng phải đó cũng là một kiểu an ổn may mắn hay sao?

Hơn nữa, thiên phú của Triệu Loan càng cao, thì gánh nặng trên vai và trong lòng của lão nho sĩ già càng lớn. Làm thế nào để không làm lỡ mất con đường tu hành của Triệu Loan? Làm sao để cầu được những thuật pháp tiên gia xứng đáng với tư chất của cô? Làm sao để bảo đảm Triệu Loan có thể yên tâm tu đạo, không phải lo lắng về thần tiên tiền bạc?

Trước kia, Trần Bình An căn bản không thể tưởng tượng ra những điều này.

Chỉ có đi vạn dặm đường, gặp gỡ trăm người ngàn việc, hắn mới thực sự biết được rằng để trở thành một "người tốt" không dễ dàng, và để đồng cảm với vô số khổ ải trên thế gian khó đến nhường nào.

Vì vậy, trước khi vào Thải Y quốc, Trần Bình An đã đi một chuyến đến Cổ Du quốc, tìm gặp vị quốc sư đã kết thù với mình từ lâu.

Bởi vì lo lắng người có chức cao này lại đến gây rắc rối cho ngôi nhà cổ kia. Năm đó, Sơ Thủy quốc bị ám sát đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.

Khi đến địa bàn của họ trong kinh thành, Trần Bình An rất đơn giản, tìm đến cửa và ba quyền đấm gục.

Đánh cho đối phương bị thương nhẹ, ít nhất cần ba mươi năm cần cù tu luyện mới có thể hồi phục.

Hắn đã hỏi rằng liệu đối phương có muốn tiếp tục dây dưa với mình hay không, có dám phái thích khách đuổi giết hắn không.

Vị quốc sư Cổ Du quốc, hiện tại bị thương đầy mình, ngã trên đất không dậy nổi, chỉ biết nói không dám.

Dù sao, lúc bấy giờ, hai thanh phi kiếm, một cái nằm trên mi tâm, một cái thì chỉ thẳng vào ngực.

Trần Bình An lúc này mới rời đi.

Hơn nữa, hắn cố ý nán lại một quầy trà ở cửa thành Cổ Du quốc, an vị chờ đợi quốc sư hậu lễ.

Nhưng không có.

Trần Bình An lúc này mới lên đường tới Thải Y quốc.

Hắn nhấp một hớp trà nóng, đi vào vấn đề chính: "Ngô tiên sinh, nghe nói Thải Y quốc có tu sĩ muốn thu Loan Loan làm đệ tử?"

Ngô Thạc Văn nhẹ gật đầu, lo lắng nói: "Nếu vị đại tiên sư kia thật sự muốn truyền thụ tiên pháp cho Loan Loan, ta sẽ không từ chối, cũng sẽ không để mất cơ hội của Loan Loan. Chỉ là vị đại tiên sư này cố ý mời Loan Loan lên núi tu đạo, một nửa là vì coi trọng tư chất của Loan Loan, một nửa... Ài, là con trai trưởng của vị đại tiên sư đó, phẩm hạnh cực kém, chỉ biết ăn chơi. Tại một bữa tiệc ở kinh thành Thải Y quốc, hắn đã gặp Loan Loan, chuyện bẩn thỉu sau đó không đáng nhắc đến. Nếu thật sự không được, ta sẽ mang Loan Loan rời khỏi Bảo Bình châu, Thải Y quốc chỉ là một trong mười mấy nước, ta sẽ không đợi nữa."

Trần Bình An hỏi: "Ngọn núi tiên gia đó và phụ tử đó tên gì? Khoảng cách đến Yên Chi quận có xa không? Phương vị đại khái là gì?"

Ngô Thạc Văn tuy nghi hoặc nhưng vẫn từng câu nói rõ ràng. Từ đây tới Mông Lông Sơn, cách Yên Chi quận hơn một nghìn hai trăm dặm, đương nhiên phải đi bộ qua những con đường núi.

Trần Bình An uống xong một chén trà, đứng dậy cười nói: "Ta sẽ đi Mông Lông Sơn tổ sư đường trước, trở về ngay, không lâu đâu."

Ngô Thạc Văn đứng dậy, lắc đầu nói: "Trần công tử, không nên vội vàng. Việc này cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn. Mông Lông Sơn có hộ sơn đại trận mạnh mẽ, lại còn có một vị Long Môn cảnh thần tiên tọa trấn..."

Trần Bình An thần sắc bình thản, mỉm cười nói: "Yên tâm đi, ta chỉ đến đó nói chút đạo lý thôi, nếu nói không thông... thì khác."

Có những lời, Trần Bình An không nói ra.

Những đạo lý có thể nói lúc này, không nên cứ mãi kìm nén, hãy nói ra rồi tính tiếp. Là chuyện của Mông Lung Sơn. Còn những điều chưa thể nói, thì cứ để đó. Chẳng hạn như Chính Dương sơn hay họ Hứa ở Thanh Phong Thành. Một ngày nào đó, cũng sẽ giống như việc mang một vò rượu lâu năm từ dưới đất lên mà thôi.

Còn làm sao phân rõ phải trái, Trần Bình An quyền, cũng có kiếm.

Đến Mông Lông Sơn tổ sư đường, không cần phải khua môi múa mép.

Trước đây tại lầu trúc núi Lạc Phách, từng nghe Thập cảnh võ phu Thôi Thành nói một đạo lý, chỉ là một câu: Uống rượu với người nói lý, tung quyền đấm người vô lý.

Điều này Trần Bình An nên hiểu rõ, luyện quyền không chỉ để đánh nhau, mà còn để phân cao thấp trong giang hồ, dạy cho kẻ dưới chân núi biết đau đớn.

Trần Bình An đồng tình với nửa câu đầu, nhưng với nửa câu sau, cảm thấy cần thảo luận thêm.

Chẳng qua lúc ở lầu trúc, hắn không dám nói ra, sợ bị đánh; lúc đó lão nhân có khí thế Thập cảnh đỉnh cao, sợ lão thu quyền lại không kịp thì thực sự sẽ bị đánh chết.

Ngô Thạc Văn rõ ràng vẫn cảm thấy không ổn, dù cho thiếu niên trước mắt, Trần Bình An, đã từng thể hiện sự trầm tĩnh và xuất chúng trong trận thủ thành Yên Chi quận năm đó, nhưng đối phương rốt cuộc là một Long Môn cảnh lão thần tiên, lại là chưởng môn một môn phái, nay còn vừa trực thuộc Đại Ly Thiết Kỵ, nghe nói thành quốc sư là vật trong tay. Trong khoảnh khắc danh tiếng vô lượng, Trần Bình An một mình sao có thể đơn thương độc mã xông vào sơn môn?

Trên giang hồ võ phu trẻ tuổi rất được xem trọng, nhưng điều đó không đúng với luyện khí sĩ. Trở thành Kim Đan địa tiên, ngoài tu vi, ai không phải là lão hồ ly? Không có chỗ dựa?

Triệu Thụ Hạ lại không lo lắng nhiều, đại khái cảm thấy quyền pháp của Trần tiên sinh dạy, dù mạnh mẽ cũng không quá cao.

Triệu Loan thậm chí còn sốt ruột hơn cả sư phụ Ngô Thạc Văn, bất chấp thân phận và lễ nghi, vội vàng chạy đến bên Trần Bình An, kéo góc áo hắn, mắt đỏ lên nói: "Trần tiên sinh, đừng đi!"

Trần Bình An nhìn lão nho sĩ, rồi nhìn Triệu Loan, bất đắc dĩ cười nói: "Ta có phải đi chịu chết đâu, đánh không lại thì sẽ chạy."

Triệu Loan lập tức nước mắt trào ra, "Trần tiên sinh vừa rồi còn nói chỉ đi nói đạo lý đấy."

Trần Bình An không biết phải trả lời ra sao, liếc mắt ra hiệu cho Triệu Thụ Hạ giúp đỡ an ủi Triệu Loan, nhưng không ngờ cái tên ngốc này chỉ biết cười hắc hắc, đứng đó không nhúc nhích.

Trần Bình An thở dài một tiếng, "Vậy thì ngồi xuống uống trà tiếp thôi."

Hai mắt Triệu Loan lúc này đẫm lệ, so với mây mù quanh năm trên Mông Lông Sơn còn mông lung hơn, "Thật không?"

Trần Bình An gật đầu, cô mới buông tay ra, e lệ trở về chỗ ngồi.

Ngô Thạc Văn cũng ngồi xuống, khuyên bảo: "Trần công tử, không cần vội vàng, ta chỉ như dẫn theo hai đứa trẻ đi ngắm cảnh núi non."

Trần Bình An hỏi: "Vậy gia tộc Ngô tiên sinh tính sao?"

Ngô Thạc Văn trả lời: "Chắc hẳn một vị Long Môn cảnh tu sĩ không đến mức vô liêm sỉ đến vậy."

Trần Bình An nhìn Ngô Thạc Văn.

Ngô Thạc Văn cúi đầu uống trà.

Lão nho sĩ trong lòng thở dài, hắn cũng hiểu, cái gọi là đi xa chỉ là để Loan Loan cùng Thu Hạ không phải lo lắng.

Trần Bình An nhẹ nhàng đặt chén trà xuống.

Chỉ trong chớp mắt.

Trong phòng đã không còn bóng dáng Trần Bình An.

Ngô Thạc Văn sứng sờ.

Triệu Loan và Triệu Thụ Hạ cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Chỉ thấy một bộ thanh sam đã đứng trong nội viện, sau lưng trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ, hóa thành cầu vồng, bay lên không trung. Người nọ mũi chân điểm một cái, lướt lên trường kiếm, phá màn mưa bay đi.

Lão nho sĩ sau khi trấn tĩnh lại, vội vàng uống ngụm trà để lấy lại bình tĩnh, nếu đã định không thể ngăn cản, cũng đành chấp nhận như vậy.

Triệu Loan ánh mắt sáng ngời, nàng vội vàng lau nước mắt, vẻ đẹp như hoa như mưa, cảm động lòng người. Không khó hiểu việc Mông Lông Sơn sơn chủ trẻ tuổi lại có thể yêu ngay cái nhìn đầu tiên.

Triệu Thụ Hạ gãi đầu, cười hì hì nói: "Trần tiên sinh cũng thật là, đi tới tổ sư đường người ta, sao lại vội vàng như vậy, giống như đi ra ngoài mua rượu."

Tại một đỉnh núi Tiên Gia mưa tầm tã vào lúc giữa trưa, mưa to gió lớn khiến cho trời đất như đêm tối.

Vì vậy, một cầu vồng màu vàng quét từ chân trời xuất hiện cực kỳ chói mắt, hơn nữa còn kèm theo tiếng sấm nổ vang.

Đối với tu sĩ Mông Lông Sơn mà nói, dù có bị mù đi nữa, hay chỉ nghe mà không thấy, họ cũng hiểu rõ rằng có một vị kiếm tiên đến hỏi thăm.

Bạn đang đọc Kiếm Lai ( Bản dịch ( từ sau arc Thư Giản hồ ) ) của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrungAnhh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.