Vùng đất câm lặng
Lý Tuấn đứng im, ánh mắt không hề rời khỏi những đường vân kỳ dị trên mặt đất, những đường vân không giống bất kỳ thứ gì anh đã từng thấy. Mặt đất dưới chân anh mềm mại và uốn lượn, như thể sống động, và mỗi bước anh đi, nó lại thay đổi hình dạng, như một tấm bản đồ đang liên tục vẽ lại mình.
Không gian xung quanh anh chìm trong một sự tĩnh lặng đến kỳ lạ. Không một tiếng động, không một cơn gió, không một làn sóng năng lượng. Tất cả chỉ còn lại sự im lặng hoàn hảo, đến mức Lý Tuấn cảm thấy như anh đang ở trong một không gian tĩnh lặng vô tận, nơi thời gian và không gian không còn ý nghĩa.
“Đây là nơi nào?” Lý Tuấn tự hỏi, ánh mắt dõi theo từng sự thay đổi của không gian, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu nào đó chỉ ra rằng đây là một thử thách thực sự, chứ không chỉ là một ảo ảnh.
“Vùng Đất Câm Lặng,” một giọng nói vang lên, nhưng lần này không phải từ người phụ nữ với mái tóc bạc, mà từ một nguồn âm thanh vô hình, như thể nó vang lên từ sâu trong chính tâm trí của Lý Tuấn.
“Vùng Đất Câm Lặng?” Lý Tuấn lặp lại, đôi mắt anh không rời khỏi những vệt sáng kỳ lạ đang xuất hiện trên mặt đất. “Là thử thách gì?”
“Không phải thử thách về thể chất hay sức mạnh, mà là thử thách về tâm trí và ý chí của ngươi,” giọng nói tiếp tục. “Trong Vùng Đất Câm Lặng, không có gì có thể che giấu được bản chất thật sự của ngươi. Chỉ có những ai thực sự mạnh mẽ mới có thể ra khỏi đây mà không bị phá vỡ.”
Lý Tuấn cảm nhận được sự nguy hiểm trong lời nói đó. Anh hít một hơi thật sâu, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa từ lòng bàn tay, khi anh chạm nhẹ vào mặt đất. Không gian xung quanh anh vẫn tiếp tục thay đổi, các vệt sáng lạ kỳ bắt đầu lan rộng, như những vết nứt trong mặt đất. Một ánh sáng kỳ dị phát ra từ những vệt sáng đó, khiến Lý Tuấn cảm thấy như mình đang bị hút vào một cơn lốc vô hình.
Bất ngờ, mặt đất dưới chân anh bắt đầu chuyển động, như thể một cơn sóng ngầm đang cuốn lấy anh. Lý Tuấn vội vàng nhảy ra khỏi vùng đất đang thay đổi, nhưng cơn sóng vô hình đó vẫn đuổi theo. Anh cảm nhận được sự thay đổi trong không gian – thời gian dường như đã không còn tồn tại, chỉ còn lại cảm giác bị cuốn vào một hố sâu vô tận.
Ngay khi Lý Tuấn cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm được nữa, một bóng hình xuất hiện trước mắt anh, chặn đứng cơn sóng đó lại. Một người đàn ông mặc trang phục đen, với ánh mắt lạnh lùng, đứng yên không nhúc nhích. Những vệt sáng trên mặt đất lập tức dừng lại, và không gian xung quanh cũng trở nên tĩnh lặng như trước.
“Ngươi là ai?” Lý Tuấn hỏi, mắt anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia. Cảm giác lạ kỳ khiến anh không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh biết chắc chắn rằng người đàn ông này không phải là một nhân vật bình thường.
Người đàn ông không trả lời ngay lập tức. Anh ta chỉ đứng đó, ánh mắt dường như xuyên thấu mọi thứ. Sau một hồi im lặng, anh ta mới lên tiếng.
“Ngươi là kẻ thử thách tiếp theo,” người đàn ông nói, giọng nói không chứa đựng chút cảm xúc nào. “Nhưng không phải tất cả đều là thử thách. Đôi khi, trong thế giới này, mọi thứ sẽ tự giải quyết theo cách của chúng.”
Lý Tuấn không hiểu rõ câu nói của người đàn ông, nhưng anh biết rằng lời nói đó không phải là một lời cảnh báo bình thường. Thế giới này đầy những bí ẩn và nguy hiểm, và có lẽ thử thách của anh trong Vùng Đất Câm Lặng sẽ là một thử thách không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần.
“Ngươi sẽ phải vượt qua chính bản thân mình,” người đàn ông tiếp tục, ánh mắt của anh ta sáng lên một tia lạnh lùng. “Vì đây không phải là một nơi mà sức mạnh của cơ bắp hay vũ khí có thể giúp ngươi chiến thắng. Đây là nơi mà ý chí và quyết tâm sẽ quyết định ngươi có thể sống sót hay không.”
Một ánh sáng chói lòa đột ngột phát ra từ người đàn ông, và trước khi Lý Tuấn kịp phản ứng, anh cảm thấy mình bị cuốn đi trong một cơn lốc xoáy năng lượng. Cảnh vật xung quanh anh biến mất, chỉ còn lại sự tối tăm và mờ mịt. Mọi thứ trở nên mờ ảo, như thể anh đang bị kéo vào một không gian khác.
Khi Lý Tuấn mở mắt ra, anh nhận ra mình đang đứng giữa một cánh đồng mênh mông, nơi chỉ có một ngọn núi cao vút, bao phủ trong sương mù. Dường như anh đã bị đưa đến một không gian khác hoàn toàn, một nơi không hề có dấu vết của sự sống. Cảm giác u ám và lạnh lẽo khiến anh không thể thở được.
“Đây là thử thách của ngươi,” giọng nói lại vang lên trong đầu anh, lần này rõ ràng và rõ ràng hơn bao giờ hết. “Đây không phải là một nơi thực sự. Đây là sự phản chiếu của những gì ngươi sợ hãi.”
Lý Tuấn đứng im, lòng anh rối bời. Sự im lặng bao trùm, và anh cảm thấy mình như bị kẹt trong một không gian mà mình không thể thoát ra. Cảm giác này, giống như đang đối mặt với chính bản thân mình, càng lúc càng rõ ràng.
Bất ngờ, một bóng hình xuất hiện trong đám sương mù. Đó là một người phụ nữ, mái tóc dài và đen, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tràn đầy sự lạnh lẽo. Lý Tuấn nhận ra ngay lập tức, đây là hình bóng của Tống Lan – người vợ mà anh yêu thương và đã mất đi trong thế giới trước.
“Tống Lan?” Lý Tuấn thốt lên, giọng anh nghẹn lại. Nhưng người phụ nữ kia không trả lời, chỉ đứng đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh. Cô ấy không có sự ấm áp mà anh nhớ, chỉ còn lại sự xa lạ và đau đớn.
“Tại sao lại là em?” Lý Tuấn hỏi, tay anh vươn ra nhưng không thể chạm vào cô. “Tại sao lại là hình bóng của em trong sự sợ hãi này?”
Người phụ nữ không nói gì, nhưng đôi mắt cô ta dường như lấp lánh ánh sáng u ám, như thể cô ta không phải là Tống Lan mà anh đã biết. Cô ta chỉ nhìn Lý Tuấn, đôi mắt ấy chứa đựng một sự lạnh lùng mà anh không thể hiểu được.
“Đây là thử thách của ngươi,” giọng nói trong đầu anh lại vang lên. “Chỉ khi ngươi đối mặt với sự thật, ngươi mới có thể vượt qua.”
Lý Tuấn hiểu rằng, trong không gian này, sự sợ hãi và sự đau đớn mà anh đã trải qua trong quá khứ đang hiện lên. Để vượt qua thử thách này, anh không chỉ cần đối mặt với những gì đang hiện ra trước mắt, mà còn phải đối diện với những điều sâu thẳm trong tâm trí mình, những cảm giác tội lỗi, sự mất mát và nỗi đau không thể xóa nhòa.
“Em không phải là người mà anh yêu,” anh nói, đôi mắt không rời khỏi hình bóng của Tống Lan. “Em chỉ là ảo ảnh của sự sợ hãi.”
Ngay khi anh nói ra câu đó, bóng hình của Tống Lan biến mất, và không gian xung quanh anh lại trở nên yên lặng. Nhưng Lý Tuấn biết rằng thử thách này vẫn chưa kết thúc. Mỗi thử thách đều phải đối mặt với những điều sâu sắc hơn, và anh phải tiếp tục tiến bước.
Đăng bởi | Namhoahong |
Thời gian |