Trở thành cung phụng
Gần mười phút trôi qua, bầu không khí im lặng, lão nhân ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào lưu hương đồng.
Cái mũi không ngừng hít hà hương thơm từ trong nồi tỏa ra.
Trong khi đó, trước mắt lão là ba mỹ nhân có dung nhan tuyệt sắc, khiến cho bất kỳ đàn ông nào cũng phải say đắm. Nhưng lão nhân lại như không có hứng thú gì, không bắt chuyện không chào hỏi, thậm chí còn không liếc mắt nhìn một cái.
“Đầu óc lão có vấn đề thật hay lão nhân có vấn đề gì với giới tính.”
Lắc đầu một cái để xua tan những suy nghĩ vớ vẩn, Lãnh Sương Băng đành phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí: “Tiền bối, tiểu nữ thay mặt muội muội cảm kích tiền bối đã ra tay cứu mạng.”
Nói xong, cô liền khéo léo đưa tay ra trước ngực, cong người xuống một góc bốn mươi năm độ, thể hiện sự kính trọng và cảm kích.
“Tiểu nữ cũng đa ta tiền bối đã cứu giúp.” Tiểu công chúa cũng nhanh chóng lôi kéo Thu Hương cúi đầu hành lễ.
Mặc dù trong hoàn cảnh đó, nếu không có lão nhân thì chắc chắn cô cũng sẽ sử dụng lệnh bài phòng thân, nhưng có thể tiết kiệm được lần nào thì hay lần đó.
Mỗi lệnh bài chỉ có ba lần cơ hội thôi a.
Ở phía bên kia đống lửa, lão nhân nghe vậy thì nhếch mép cười, mấy tiểu a đầu này cũng không làm lão thất vọng, biết cái gọi là chi ân đồ báo.
Trong mảnh ký ức hỗn loạn của lão chỉ nhớ được vài chuyện, chín mươi chín phần trăm những chuyện khác lão đều không nhớ và không thể nhớ.
Ví dụ như lão là ai, từ đâu đến, tại sao lão lại ở đây v.v...
Suốt mấy năm, lão cùng con hắc cẩu chết tiệt này làm bạn, đi lại khắp nơi trên Cự Châu, một người một chó cứ đi như vậy mà không có mục tiêu nào cả.
Đói thì săn bắt yêu thú, khát thì tìm linh tuyền uống, lấy trời làm màn lấy đất làm giường, tiêu dao khoái hoạt.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, vừa đi đến khu rừng này thì đột nhiên huyết mạch trong người lão lập tức sôi sục, ban đầu lão cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trên cánh tay nổi lên một hình săm phù đồ sơn hà.
Một mảnh ký ức bị phủi bụi trong đầu lúc sáng lúc tối, việc này làm cho linh hồn hắn đau như búa bổ, cảm giác còn kinh khủng hơn cả vòng kim cô của Tôn Ngộ Không.
Quần quại suốt một canh giờ trên mặt đất, cuối cùng lão cũng có thể đọc được một số thông tin vụn vặn từ mảnh ký ức đó.
Hiện tại hắn vẫn không rõ bức phù đồ sơn hà đó tên là gì, nhưng lão biết mỗi khi nó hiện lên nghĩa là có một người mang trong mình huyết mạch của lão đang gặp nguy hiểm.
Bất kỳ một thành viên trực hệ nào gặp nguy cơ trí mạng thì phù đồ sơn hà này lập tức hiện lên, thông báo cho những thành viên gần nhất biết và tiến đến ứng cứu.
Tu vi càng cao, khoảng cách cảm ứng càng lớn.
Đây chính là một bí pháp huyết khế, chỉ người mang huyết mạch trực hệ mới có.
Nhìn hai tiểu nha đầu bị một đám vây công, lão có thể khẳng định một trong hai tiểu nha đầu này là hậu bối của hắn.
Vì vậy, lão ở bên cạnh theo rõi, thỉnh thoảng âm thầm giúp đỡ.
Đến khi người được đám huyết nhân kia gọi là công chúa lấy ra phù ngọc, thì lão đã có câu trả lời. Chỉ người mang huyết mạch này trong người, mới có phù ngọc và có thể kích hoạt chúng.
Có thể gặp được hậu bối của mình lão cực kỳ hưng phấn, nhưng lúc này trong đầu lão không ngừng hiện lên năm chữ Nhân - Lễ - Nghĩa - Trí – Tín, dù thiếu một trong năm chữ lão cũng không được phép nhận đám hậu bối này vào trong gia phả.
“Năm chữ này là cái khỉ gì? Tại sao ta phải làm theo?”
Nhưng với tính cách vô lo vô nghĩ, không biết thì bỏ qua, lão lập tức ném một mớ hỗn độn này ra khỏi đầu. Khoát tay một cái, vẻ mặt bình thản nói: “Không cần cảm ơn, tên đeo mặt lạ kia thực sự quá đáng ghét, ta chỉ tiện tay cho hắn về chầu Diêm Vương sớm một chút thôi.”
“Mặc dù với tiền bối chỉ là tiện tay, nhưng đối với hai tỷ muội vãn bối chính là ân trạch như núi.” Lãnh Sương Băng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Nếu tiền bối không chê, ngài có thể đến hoàng cung chúng ta làm khách.”
“Hoàng cung?”
Hắc cẩu đang nằm trên cành của một cây đại thụ, nghe đến danh tự hoàng cung hai mắt sáng lên, không chần chừ mà nhảy luôn xuống đất. Nhưng thay vì đi bằng bốn chân như con cẩu thông thường, hắc cẩu lại đứng thẳng đi bằng hai chân sau, hai chân trước chắp sau mông, từ từ bước về phía mấy người.
“Nếu lão già này không thích ân tình, cẩu gia chỉ có thể làm kẻ mặt dầy nhận thay.” Hắc cẩu vừa nói vừa đi vòng quanh ba người.
“Nếu được, cẩu gia có thể hạ thấp thân phận làm cung phụng cho gia tộc các ngươi.”
Hai vị công chúa nghe vậy lập tức kinh hỷ, lão đạo nhân kia cực kỳ khủng bố mà cũng không thể làm gì được con hắc cẩu này, nếu nó đồng ý làm cung phụng cho Lý gia như vậy không khác gì bọn họ có một siêu cấp át chủ bài.
Nguy cơ của hoàng tộc tạm thời có thể được giải quyết.
“Cẩu gia gia, khi trở về hoàng cung Thu Hương nhất định tìm cho ngài mấy con chó cái để làm bạn bên người.” Thu Hương cười tươi nói.
Đứng bên cạnh, tiểu công chúa liền hoảng sợ rồi, ngay lập tức ôm chặt lấy Thu Hương, tay phải đưa lên bịt miệng không cho nói tiếp gì nữa.
“Cẩu gia gia, Thu Hương trẻ nhỏ không hiểu chuyện mong cẩu gia gia bỏ qua.” Tiểu công chúa nhìn về phía hắc cẩu khuôn mặt áy náy xin lỗi.
Lãnh Sương Băng tâm tình lúc này cũng không khá hơn là mấy, ánh mắt như ăn tươi nuốt sống nhìn sang Thu Hương. Nếu Thu Hương không phải là nữ nhi của Lan mẫu, chắc chắn cô đã cho tiểu cô nương này một nhát xuyên tim để được giải thoát rồi.
Trái ngước với lo lắng của mấy người, hắc cẩu không những không tức giận mà còn vui mừng hớn hở nói: “Tốt nhất là mười mấy em xinh đẹp lộng lẫy lòng cẩu.”
“Cútttt. . .” Đột nhiên lão nhân hét lên một tiếng, từ hai ngón tay bắn một chỉ màu vàng về phía hắc cẩu.
“Lão già chết tiệt ngươi muốn làm gì? Hắc cẩu lách nhẹ ra khỏi đường chỉ, chế giễu hỏi.
Nhìn sự khiêu khích của hắc cẩu làm lão nhân tức hát điên lên, lão thừa biết trong lòng con chó này đang nghĩ gì. Làm đại cung phụng cho gia tộc của hai tiểu nha đầu này, khác nào muốn ngồi trên đầu trên cổ lão.
Theo hắn biết, cung phụng tại Cự châu không chỉ là người nhận tiền làm việc, mà còn có mối quan hệ lão sư truyền đạt kinh nghiệm tu luyện cho các thành viên trong gia tộc.
Khi gặp bọn họ dù là tộc trưởng cũng đều phải kêu một tiếng lão sư, như vậy chẳng phải lão cũng sẽ phải kêu con chó này một tiếng lão sư sao.
“Lão già chết tiệt, cẩu gia làm cung phụng cho gia tộc của hai tiểu nha đầu này thì có liên quan gì đến lão.” Hắc cẩu vừa mắng chửi vừa liên tục di chuyển chạy trốn.
Lão nhân hừ một tiếng khinh bỉ nói: “Một con hắc cẩu đê tiện vô sỉ như ngươi, thì có tư cách gì đòi làm cung phụng.”
“Bùm bùm bùm.”
Tiếng chửi rủa cùng tiếng nổ lớn vang lên liên tục.
Lão nhân không ngừng dùng võ kỹ của mình tạo ra những quả cầu lửa, băng, sét, đá… ném về phía con hắc cẩu, khiến cho mọi thứ xung quanh bị phá hủy tan hoang, khói bụi mù mịt.
Chỉ có một khu vực duy nhất còn nguyên vẹn trong bán kính vài dặm, đó là khu vực ba người đang đứng bên nồi canh gà thơm phức. Lão nhân cùng hắc cẩu dường như không muốn làm đổ nồi canh gà thơm ngon, nên hai người cố gắng tránh xa khu vực này khi đánh nhau.
Nhìn một người một chó không ngừng đáp trả qua lại Lãnh Sương Băng chỉ biết cảm thán không thôi, đúng là tu vi càng cao tính tình càng cổ quái.
“Xem ra, việc hắc cẩu trở thành cung phụng tạm thời gác qua một bên, chờ về hoàng cung rồi lại tính tiếp.”
“Đại tỷ, tỷ nói xem chúng ta có thể thuyết phục được cả hai người họ làm cung phụng cho gia tộc không? Muội cảm giác lão nhân kia rất mạnh, hắc cẩu tuy mạnh miệng nhưng chưa một lần nào dám đánh trả lão nhân.” Tiểu công chúa quay sang hỏi.
“Hình như vị tiền bối này rất thích ăn uống, nếu chúng ta có thể giữ được cái bụng của tiền bối chắc chắn có thể giữ được tiền bối lại.” Thu Hương hiến kế.
“Nếu vậy thì đơn giản, trong hoàng cung không thiếu dược thiện sư.” Nghĩ đến những món sơn hào hải vị mà mình hay ăn hàng ngày, tiểu công chúa kích động kêu lên.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng liệu vị tiền bối này có thật sự đam mê dược thiện không, vấn đề này còn phải tìm hiểu thêm.
Lãnh Sương Băng híp mắt cười tà một cái, từ lòng bàn tay tạo ra một trận cuồng phong, trận cuồng phong này vô tình làm đổ hết nồi canh gà xuống đất.
Tiểu công chúa cực kỳ hiểu ý, thấy lưu hương đồng vừa đổ ra lập tức hô lớn: “Hai vị tiền bối không xong rồi, hai người đánh nhau vô tình làm đổ canh gà hầm ra ngoài rồi.”
Tiếng hô vừa vang lên, một người một chó từ một khoảng cách xa mấy trăm thước, chưa đến một giây đã đứng ngay trước đống lửa. Hương thơm của gà rừng, hương thơm của linh dược vẫn còn phảng phất trong không khí.
Nhìn xuống nồi lưu hương đồng đang nằm lăn nóc, ánh mắt tiếc nuối và đau lòng.
“Con chó ngu ngốc này, nếu không tại ngươi thì nồi canh gà của lão đã không đổ.” Lão nhân khuôn mặt tức giận bừng bừng hét lên.
Ở đối diện, hắc cẩu cũng không kém cạnh, hét lên chửi: “Không phải tại lão bắn chưởng lung tung làm đổ dược thiện sao? Bây giờ còn trách Cẩu gia.”
“Lão có tin, Cẩu gia một chân táp chết lão luôn bây giờ không?”
“Đến đây, lão phu lại sợ ngươi chắc? Hôm nay lão sẽ cho ngươi thế chỗ con gà.”
Một người một chó giương cung bạt kiếm, chuẩn bị lao vào nhau một lần nữa.
Thấy thời cơ đã chín, Lãnh Sương Băng tiến đến khuyên ngăn: “Hai vị tiền bối không nên vì một nồi dược thiện, mà mất đi hòa khí. Nếu hai vị muốn ăn, thì có thể ghé qua hoàng cung chúng ta, sơn hào hải vị bào ngư vây cá không thiếu món nào cả.”
“Đúng vậy, đúng vậy, dược thiện trong hoàng cung có thể nói là đứng đầu Đại Lý mấy trăm vạn dặm cương vực xung quanh.” Tiểu công chúa cũng không ngừng gật đầu cười tươi nói.
Nhìn hai tiểu a đầu trước mặt, lão nhân cảm thấy có mùi gì đó, nhưng lời mời đến hoàng cung lại rất hợp ý lão.
VÌ vậy, lão không do dự mà đồng ý.
Đăng bởi | TheSunGod |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 14 |