Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí ẩn thân thế

Tiểu thuyết gốc · 1964 chữ

Ở giữa thư phòng không gian dao động, một người một chó từ từ bước ra từ trong hư không. Người đến không ai khác ngoài lão đạo nhân cùng hắc cẩu.

“Thân pháp thật lợi hại, dù là phân thần kỳ cảnh giới, ta cũng không thể làm được như vậy.”

Cảm thán một câu, Lý Văn lập tức đứng dậy chắp tay hành lễ: “Gặp qua tiền bối.” Mặc dù nói là một nước chi chủ thân phận cao quý, nhưng đây là tu tiên giới thực lực vi tôn, người ta một táp là mệnh mình có thể ô hô a ha ngay lập tức.

Mặt mũi cái rắm.

“Tiền bối ngài vẫn chưa nghỉ ngơi.” Lý Sương Băng cùng Lý Vân Vận đều giật mình lúng túng, cảm giác như bị bắt gian tại trận.

Đạo nhân nhìn ba người mỉm cười nhân từ nói: “Không cần lo lắng, trong trường hợp là ta thì cũng sẽ làm như các ngươi thôi.”

“Đa tạ tiền bối hiểu cho.” Lý Vân Vận thở phào một hơi.

Cô rất sợ lão vì chuyện này mà hủy diệt toàn bộ Lý gia, tu tiên giới những loại chuyện như thế này xảy ra như cơm bữa.

Đặc biệt mấy lão già tính tình cổ quái, động tý là giết người, một lời không hợp liền đồ toàn tộc.

“Nếu mọi người đều hiểu rõ vấn đề thì lão cũng không dài dòng, nghi vấn tất cả đều nằm ở bức Phù Đồ Sơn Hà.”

Đưa bàn tay ra trước mặt, từ trong lòng bàn tay dần dần hiện lên một họa đồ, họa đồ dài một thước rộng nửa thước. Họa đồ vừa hiện liền phát ra những tiếng phượng minh gầm thét, đại đạo quấn quanh, thánh nhân ẩn hiện.

Cùng lúc đó, huyết mạch trong người Lý Văn, Lý Sương Băng, Lý Vân Vận đều sôi trào, Phù Đồ Sơn Hà trong người không gọi tự động xuất hiện trước mặt ba người.

Ba bức họa đồ vừa xuất hiện, liền tiến đến xoay xung quanh tấm họa đồ của lão đạo nhân, tạo ra một sợi liên kết vô hình.

Huyết mạch tề minh.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, cả ba người đều kinh ngạc vui mừng.

Trong khi mọi người vẫn đang chìm đắm trong khung cảnh kỳ vĩ, hắc cẩu đi về phía Lý Sương Băng, ánh mắt quan sát không ngừng rồi nói: “Tiểu nha đầu, Phù Đồ Sơn Hà của ngươi sao lại nhỏ síu siu vậy?”

Hắc cẩu càng nhìn càng buồn cười, nó chỉ bé như nắm tay trẻ sơ sinh, dài rộng chưa đến năm phân, bên trong linh khí khô cằn hoang sơ đổ nát, không một ngọn cây một cọng cỏ, ngay cả một tia pháp tắc thiên địa cũng không có.

Đứng bên cạnh, khuôn mặt của Lý Sương Băng đỏ bừng bừng vì xấu hổ, lặp tức thu lại họa đồ vào trong người.

“Chẳng qua . . . chẳng qua . . . ta . . . ta . . .”

Lý Sương Băng ấp úng không tìm được lý do để phản biện, đây là chê bai một cách trắng trợn. Cô khóc không ra nước mắt a. Gần năm mươi năm qua, có ngày nào cô không cố gắng lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa, nhưng đâu phải nói lĩnh ngộ là có thể lĩnh ngộ.

Nếu có thể dễ dàng lĩnh ngộ như vậy, Đại Lý đã không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

“Ấy, hai tên này khá hơn một chút, to hơn của tiểu nha đầu kia vài phân.” Âm thanh chê bai tiếp tục vang lên, nhưng lần này đối tượng lại là Lý Văn cùng Lý Vân Vận.

Hai người cũng không khác gì Lý Sương Băng, mặt cũng đỏ bừng vì xấu hổ, lập tức thu họa đồ lại vào trong thân thể.

“Khụ khụ khụ.”

“Cẩu ca, chúng ta tu luyện chưa được bao lâu, thời gian lĩnh ngộ pháp tắc không nhiều lên thế giới chưa được hoàn thiện.” Lý Văn xấu hổ cười nói.

Đúng thật là so bọn họ với lão nhân trước mặt, họa đồ của bọn họ không khác gì đom đóm so với ánh trăng.

“Bao biện” Hắc cẩu xì mũi khinh thường, đưa tay ra trước mặt một bức họa đồ xuất hiện.

Tuy họa đồ của hắc cẩu chỉ to bằng một phần tư so với của đạo nhân, nhưng nó lại to gấp trăm lần so với ba người Lý gia. Trong đó, thiên địa pháp tắc đầy đủ, kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành linh khí hợp lại thành một thế giới tương đối hoàn chỉnh.

Lý Văn không thể tin nổi vào mắt mình: “Không thể nào! Không thể nào! Ngay cả yêu thú cũng có thể tế luyện ra họa đồ?”

“Không phải chỉ có người Lý gia chúng ta mới có thể tu luyện được sao? Lý Văn nắm chặt hai bàn tay lại, cảm xúc bất ổn thì thào.

Vừa rồi, trong lòng hắn vẫn còn một mảnh hy vọng mong manh, hi vọng lão tiền bối trước mắt là thân nhân của tổ phụ. Là thành viên một đại gia tộc ẩn thế, nhưng do yếu tố nào đó mà bị lưu lạc ra bên ngoài.

Chính vì vậy, khi biết lão tiền bối có trong người họa đồ, Lý Văn tuy có lo lắng nhưng không đến mức quá sợ hãi.

Nhưng bây giờ vấn đề nghiêm trọng rồi, không chỉ nhân loại mà yêu thú cũng có thể tu luyện. Niềm tự hào của hoàng tộc Lý gia, có thể biến mất từ ngày hôm nay. Thậm chí có khả năng diệt tộc, nếu lão đạo nhân cùng con hắc cẩu nổi lòng sát niệm.

Ánh sáng ấm áp từ những viên dạ minh châu, cũng không thể ngăn lại mồ hôi không ngừng chảy ra. Nếu mọi người chú ý thì có thể nhận ra, Lý Văn Vương thượng Đại Lý đang không ngừng run rẩy.

Linh lực trong người hắn đã vận dụng tối đa, Phù Đồ Sơn Hà có thể xuất ra bất cứ lúc nào để chạy trốn trở về hoàng cung.

“Nhưng lão tổ tông không phải đã nói . . .” Lý Sương Băng nhắc lại tổ huấn gia tộc.

Trong Nội Điện tế thiên, có để một bức tường đồng khắc toàn bộ nội quy gia tộc, từ khi sinh ra tất cả mọi người đều bắt buộc phải ghi nhớ. Trong đó, có một câu nói chỉ có thành viên mang huyết mạch Lý gia trong toàn bộ thế giới này mới có thể tu luyện ra họa đồ.

Họa đồ chính là món quà mà thiên địa ban tặng mỗi tộc viên khi sinh ra.

Lão đạo nghe vậy thì lắc đầu: “Lão phu cũng không rõ.”

“Nhưng tiểu hắc muốn tế luyện ra được họa đồ, cần phải dựa vào khế ước huyết mạch với lão phu.”

Hắc cẩu ngồi một bên ghế vừa cắn trái cây vừa nói: “Ban đầu, cẩu gia cũng thử tu luyện nhưng bất thành, về sau bị lão gà cưỡng ép ký khế ước huyết mạch thì lại có thể tế luyện ra được.”

“Đáng tiếc, lại khuyết thiếu trái tim của Phù Đồ Sơn Hà, Phù Đồ Điện.”

“Chuyện này . . .”

“Dựa theo những gì tiền bối nói, thì chỉ có người mang huyết mạch Lý gia hoặc ít nhất là huyết mạch hỗn tạp mới có thể tu luyện.” Lý Văn lên tiếng phân tích, lòng bàn tay từ dãn ra.

Lý Sương Băng mắt sáng lên, khuôn mặt kích động nói: “Như vậy, chẳng phải tiền bối cũng có thể là thân nhân của chúng ta. Nhất Trọng Thiên ba vạn châu mênh mông vô tận, biết đâu tằng tổ phụ bị mất trí lưu lạc đến Cự châu.”

“Nếu giải thích theo cách này thì có khả năng.” Lý Vân Vận gật đầu đồng ý.

“Tiền bối.”

Nhìn xung quanh một vòng, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình. Lão liền cảm thấy bối rối và bực bội: “Đừng hỏi lão phu, lão phu cũng không biết. Lão phu còn đang mong các ngươi giúp lão phu tìm lại ký ức đây.” Thở dài lắc đầu, lão đạo nhân nói tiếp: “Nhưng có vẻ các ngươi cũng không biết gì cả.”

“Tiền bối . . .ngài nói ngài bị mất trí nhớ.” Lý Văn kinh ngạc.

“Nói chính xác là phong ấn trí nhớ.”

“Vậy, chỉ có thể chờ tổ phụ xuất quan.” Lý Văn thở dài một hơi.

Sau một đêm trò chuyện, ba người cũng đã hiểu rõ về lão đạo nhân hơn, gánh nặng trong lòng cũng có thể tạm thời buông xuống.

Vừa trở về hoàng cung, Lý Văn lập tức trở lại Ngọc Thanh Cung truyền tin tức cho tổ phụ tổ mẫu, hy vọng hai người sớm có thể xuất quan.

Qua cuộc đối thoại tối nay, hắn phát hiện ra một bí mật động trời.

Theo như suy đoán của hắn, một sinh linh mang một phần huyết mạch Lý gia trong mình là có thể tế luyện ra Phù Đồ Sơn Hà.

Tuy không hoàn chỉnh, nhưng nó đích xác vẫn là một bức họa đồ.

Tiểu nha đầu Phi Yến cũng mang một nửa huyết thống hoàng gia, có thể tế luyện ra được bức họa đồ? Tổ mẫu cùng hoàng hậu cũng có thể? Nếu đúng như vậy, một kiện đại hỷ sự a, tổng thể sức mạnh của hoàng gia sẽ được tăng thêm vài bậc.

Càng nghĩ Lý Vân càng kích động.

“Bạch Long Mã, Cẩm Thiên.” Hắn vừa hô xong, hai người từ bên ngoài liền cung kính đi vào trong phòng quỳ xuống hành lễ.

“Bệ hạ cho gọi chúng thần.”

Người mặc bạch bào thùng thình, gương mặt thanh tú, nổi bật với mái tóc bạc chính là Bạch Long Mã là yêu thú khế ước huyêt mạch của hắn, cũng có thể coi là huynh đệ vào sinh ra tử. Còn người thiếu niên lưng hùm vai gấu, chính là Cẩm Thiên là cánh tay phải của hắn, được hắn và hoàng hậu nhận nuôi từ nhỏ, vì vậy độ trung thành không cần phải nghĩ.

Để chứng thực suy nghĩ, hắn cần hai người này thử tế luyện bí pháp.

“Đây là một thần thông tu luyện mới, trẫm ban cho hai khanh.” Nói xong, liền ném ra hai miếng ngọc giản.

Cả hai đều vui mừng kích động: “Đa tạ bệ hạ ban ơn.”

“Mặc dù là thần thông mới, nhưng không phải ai cũng có thể tu luyện, còn phải trông đợi vào ý trời.”

“Vâng!”

Bạch Long Mã cùng Cẩm Thiên không chần chừ, liền dùng tinh thần lực xâm nhập vào trong ngọc giản, một luồng tin tức khổng lồ lập tức truyền vào trong đầu.

Vận hành theo từng khẩu quyết.

Một canh giờ sau, Cẩm Thiên mở mắt chán nản nhìn vương thượng.

“Nếu đã không có duyên thì không cần cố chấp.”

“Lui ra đi.”

Cẩm Thiên không thành công tế luyện ra họa đồ, việc này rất hiển nhiên.

Lại một canh giờ nữa trôi qua, bên ngoài trời cũng đã bắt đầu sáng, không phụ sự kỳ vọng của Lý Văn, Bạch Long Mã cuối cùng cũng có thể tế luyện ra phôi thai của họa đồ.

“Mặc dù chỉ là phôi thai, nhưng vẫn có hơi thở của Phù Đồ Sơn Hà.”

Ngồi trên Long Ỷ, Lý Văn nhìn xuống Bạch Long Mã ánh mắt nhiệt hỏa, hắn nở một nụ cười thoải mái và nhẹ nhõm.

Lý gia chuẩn bị một bước nhảy vọt a.

Bạn đang đọc Lão Tổ Nhà Ta Rất Mạnh sáng tác bởi TheSunGod

Truyện Lão Tổ Nhà Ta Rất Mạnh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.