Đại Chiến Kim Kiếm Vương
Kim Kiếm Vương vừa xuất quan, đi ra khỏi phòng, thấy một người cũng không có, hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái. Điều này thật kỳ lạ, làm sao một người cũng không có? Những trưởng lão, hộ pháp kia đều đi nơi nào rồi? Chẳng lẽ đều chết sạch rồi? Hắn hùng hùng hổ hổ.
Chờ trong chốc lát, vẫn là một người cũng không có. Hắn dùng thần hồn điều tra khắp nơi trong vùng này, mới biết được là bị hai người trẻ tuổi bắt được các trưởng lão cùng tả hữu hộ pháp, đồng thời còn thanh lý toàn bộ tộc nhân và thuộc hạ của hắn, còn có toàn bộ Kim Kiếm Vực, toàn bộ thế lực của hắn đều bị dọn sạch.
Hắn vô cùng phẫn nộ, thầm nghĩ: “Không biết hai tên nhãi ranh từ đâu chui ra, dám chạy đến địa bàn của ta tìm chết!”. Nói xong hắn liền cầm theo kim kiếm, nhảy lên không trung vạn trượng.
Trảm Tiên Kiếm kia tỏa ra vạn trượng kim quang, thanh kim kiếm khổng lồ khiến cả bầu trời đều run rẩy. Sấm sét nổi lên, toàn bộ Kim Kiếm Vực đều rung chuyển, tất cả chiến kiếm trong Kim Kiếm Vực tự động bay lên không trung, lấy Kim Kiếm Vương làm trung tâm tạo thành một màn kiếm khổng lồ.
Cảnh tượng kinh khủng kia, uy áp cực lớn khiến toàn bộ người trong Kim Kiếm Vực run rẩy, phảng phất như ngày tận thế. Kim Đản và Kim Giai nhìn thấy dị tượng này xuất hiện, nhanh chóng bay lên không trung. Hai người nhìn chằm chằm Kim Kiếm Vương, dùng thần hồn cảm ứng tu vi của hắn.
Chuẩn Thánh hậu kỳ đỉnh phong, tay cầm Tiên Thiên Thánh Khí Trảm Tiên Kiếm, Kim Kiếm Vương mở miệng nói:
“Yêu nghiệt phương nào, dám xâm phạm Kim Kiếm Vực của ta?”.
“Tên ác ma kia! Ngươi đã giết chết phụ thân ta, hôm nay ta đến lấy mạng ngươi!”.
Kim Kiếm Vương nhìn Kim Đản, dùng thần thức dò xét thì nhận ra hắn là con trai của ca ca mình.
“Ha ha, một con cá lọt lưới mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, ta tìm ngươi nhiều năm mà không thấy tung tích, hôm nay ngươi tự mình đưa đến cửa!”.
“Lão tặc, ngươi đừng càn rỡ!”.
Kim Đản lập tức dùng thần hồn công kích Kim Kiếm Vương, Kim Giai cũng dùng Chiếu Yêu Kính, phát ra vạn đạo kim quang tấn công hắn. Kim Kiếm Vương thấy khí thế hung mãnh, lập tức khởi động Trảm Tiên Kiếm, phát ra vạn đạo kim quang, thanh kim kiếm khổng lồ đâm thẳng về phía Kim Đản và Kim Giai.
Kim Giai và Kim Đản lập tức dịch chuyển, né tránh Trảm Tiên Kiếm. Trảm Tiên Kiếm đâm xuống mặt đất tạo ra một luồng xung kích cực lớn, san bằng cả một ngọn núi trong nháy mắt. Kim Kiếm Vương không ngừng thúc giục Trảm Tiên Kiếm. Từng ngọn núi bị san bằng, vô số nhà cửa và thôn xóm bị phá hủy. Khiến toàn bộ Kim Kiếm Vực rung chuyển, núi lở đất nứt, vô số thôn xóm bị hủy diệt, người chết vô số kể.
Kim Đản nhìn thấy cảnh tượng này, thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy, Kim Kiếm Vương chưa bị tiêu diệt thì toàn bộ Kim Kiếm Vực sẽ bị hủy diệt mất. Hắn lập tức dùng thần hồn truyền âm cho muội muội: “Chúng ta phải dẫn hắn rời khỏi đây, tìm nơi khác chiến đấu!”.
Kim Giai hiểu ý ca ca, lập tức phối hợp với hắn. Kim Đản dùng thần hồn công kích Kim Kiếm Vương, Kim Giai nhân cơ hội dùng Chiếu Yêu Kính tấn công, khiến hắn lúng túng.
Nói tóm lại, Kim Đản và Kim Giai vẫn ở thế yếu, bị Kim Kiếm Vương đuổi đánh. Hai người vừa đánh vừa đi, một mực hướng về phía Tôn Ngộ Không. Kim Đản biết dựa vào lực lượng của hai người bọn họ thì không cách nào đánh bại Kim Kiếm Vương. Hắn muốn mượn lực lượng của sư phụ.
Lại nói Liễu Niệm Từ cùng Tôn Ngộ Không, bọn họ đã đến gần tà linh mà họ gặp phải trước đó. Sau khi dò xét tà linh, bọn họ tìm được một vị trí tương đối yếu ớt.
Liễu Niệm Từ nói với Tôn Ngộ Không:
“Bây giờ ta dạy ngươi Tinh Không Thôn Phệ Đại Pháp.”
Dưới sự chỉ dạy của Liễu Niệm Từ, Tôn Ngộ Không đã nắm được phương pháp vận hành và thi triển công pháp, còn có một số khẩu quyết.
Ước chừng bảy tám ngày sau, Liễu Niệm Từ bảo Tôn Ngộ Không thử thôn phệ tà linh vũ trụ. Thế nhưng Tôn Ngộ Không thử vô số lần nhưng vẫn không cách nào thôn phệ được tà linh.
“Tôn Ngộ Không, ngươi đừng nóng vội, mới đầu đều như vậy cả. Bởi vì tà linh vũ trụ là một nguồn năng lượng, ngươi phải chuyển hóa nguồn năng lượng này, hơn nữa không thể hấp thu quá nhiều một lúc, lúc đầu tốc độ chuyển hóa rất chậm, hơn nữa còn phải cân bằng năng lượng đã hấp thu, ngươi không thể nóng vội được.”
Tôn Ngộ Không tiếp tục thử thôn phệ tà linh. Cứ như vậy, bất tri bất giác đã trôi qua hai ba mươi ngày, khi Tôn Ngộ Không đang cảm thấy bực bội thì bỗng nghe thấy tiếng đánh nhau từ xa vọng lại.
Đăng bởi | Ikaru |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |