Kim Đản đi các nơi thị sát
Ngày hôm sau, Kim Giai và Kim Đản ăn sáng xong, còn chưa rửa bát đũa đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Vừa mở cửa ra đã thấy đại bá và mấy vị tộc nhân.
"A, đại bá, sao người tới sớm như vậy? Mời người vào trong ngồi một lát ạ?"
"Không ngồi đâu, đội ngũ nghênh đón đã tới rồi."
"Đội ngũ nghênh đón gì ạ?"
"Chẳng phải hai con nói ngày mai tới thành Hoàng Hạp thị sát sao?"
"Đúng vậy ạ! Nhưng chúng con tự đi là được rồi."
"Bọn họ xuất phát từ lòng tôn kính, nên đã phái xe tới nghênh đón hai con đấy."
Kim Đản và Kim Giai vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy những cỗ xe ngựa sang trọng, mấy chục chiếc chỉnh tề, mỗi chiếc xe đều là xe ngựa sang trọng do năm con tuấn mã giống hệt nhau kéo. Hắn chưa từng thấy qua nhiều xe ngựa sang trọng như vậy.
Từ trong những cỗ xe, rất nhiều người làm đi ra, đồng loạt quỳ xuống. Từ trên một cỗ xe ngựa do ba con ngựa kéo dẫn đầu, ba người làm bước xuống, hướng Kim Giai và Kim Đản quỳ xuống nói:
"Mời chủ nhân lên xe, cũng mời mười vị thân nhân của Kim công tử lên xe ngựa."
Đoàn người trùng trùng điệp điệp hướng thành Hoàng Hạp mà đi. Trên đường đi, ngay cả một bóng người cũng không có, một chiếc xe ngựa cũng không có. Một chiếc xe ngựa đi đầu không ngừng hô lớn: "Người đi đường phía trước xin nhường đường, xe cộ phía trước xin tấp vào lề đường." Cho dù có người và xe cộ hay không, bọn họ vẫn luôn miệng hô như vậy.
Khi sắp đến địa phận thành Hoàng Hạp, lập tức nơi đó vang lên tiếng chiêng trống vang trời, tiếng pháo nổ rền vang. Hai bên đường, cứ cách ba mét lại có một người dân mặc quần áo mới quỳ xuống, miệng không ngừng hô: "Hoan nghênh chủ nhân, hoan nghênh chủ nhân, nhiệt liệt hoan nghênh chủ nhân."
Đi tới thành Hoàng Hạp, tiếng chiêng trống ở trung tâm thành càng thêm đinh tai nhức óc, tiếng hoan hô càng lúc càng cao vút. Xe ngựa sang trọng chở Kim Đản và Kim Giai tới trước cửa Đại lễ đường ở trung tâm thành phố thì dừng lại, người dẫn đầu dẫn theo thủ hạ, tất cả đều quỳ xuống hô to: "Hoan nghênh chủ nhân!"
Kim Đản và Kim Giai chưa từng được tiếp đón long trọng như vậy. Hai người vội vàng xuống xe, đỡ người dẫn đầu dậy: "Mọi người quá khách sáo rồi."
"Chủ nhân, đây là chuyện chúng tôi nên làm."
Kim Đản đi đến trước mặt đám người dân đang quỳ hai bên đường hỏi:
"Hiện tại mọi người cảm thấy cuộc sống thế nào? Có bình an không?"
Những người dân mặc quần áo mới đang quỳ kia lập tức đáp lời: "Chúng tôi sống rất tốt, chưa bao giờ được bình an như lúc này."
Kim Đản và Kim Giai cảm thấy rất hài lòng, cảm thấy dưới sự lãnh đạo của mình, mọi người đã có được cuộc sống an bình. Theo sau người dẫn đầu, bọn họ được đưa vào Đại lễ đường, bên trong đã bày sẵn một bữa tiệc lớn, mỹ thực và rượu ngon ê hề.
Dưới sự hướng dẫn của người dẫn đầu, Kim Giai và Kim Đản được sắp xếp ngồi vào chủ vị. Rất nhiều người làm tới mời rượu Kim Giai và Kim Đản. Lại có rất nhiều phú hào địa phương và nhân vật có máu mặt cũng tới mời rượu bọn họ.
Kim Đản và Kim Giai chưa từng được tiếp đãi long trọng như vậy. Hai người cảm giác như đang nằm mơ, mơ mơ màng màng ăn mỹ thực, uống rượu ngon, dưới sự tung hô của mọi người, bản thân như đang bay lên vậy.
Rượu quá ba tuần, uống đến choáng váng.
Kim Đản liền nói:
"Chúng tôi muốn về."
"Chủ nhân, hai vị không cần phải về đâu, chúng tôi đã sắp xếp khách sạn cho hai vị rồi."
"Không cần đâu, chúng tôi muốn về."
"Vâng, chủ nhân."
Người dẫn đầu lập tức gọi người chuẩn bị xe ngựa và lễ vật. Kim Đản, Kim Giai cùng mười vị thân nhân lại ngồi xe ngựa sang trọng quay về chỗ ở.
Nghe nói Kim Giai và Kim Đản muốn tới thành, vừa họp xong trở về, người đứng đầu thành Hoàng Hạp lập tức gọi đường đệ, đệ đệ, một người chú cùng một số bằng hữu tới để thương nghị cách thức nghênh đón.
Người đứng đầu thành Hoàng Hạp tên là Kim Tuệ Nhân, đường đệ tên là Kim Thiềm, đệ đệ tên là Kim Chùy, còn có một người chú tên là Kim Xán.
Kim Chùy lên tiếng:
"Đại ca, muốn nghênh đón chủ nhân, số tiền này lấy từ đâu ra? Cần rất nhiều linh thạch đấy."
"Đệ thật là ngốc, đây chính là cơ hội tốt để chúng ta kiếm tiền, đệ đi an bài một chút, bảo mỗi người trong khu vực chúng ta quản lý nộp lên ba khối linh thạch, gọi là thuế hoan nghênh. Mỗi người ba khối. Chúng ta hoan nghênh long trọng như vậy, chắc chắn sẽ còn dư rất nhiều linh thạch."
Kim Thiềm nói: "Đại ca nói đúng, nhưng nếu bọn họ không chịu nộp thì sao?"
"Đệ cũng ngốc nốt, đây là đang hoan nghênh ai chứ? Mọi người đều biết, kẻ nào dám phản đối kịch liệt sẽ bị chém đầu, ai dám hơi chút phản đối sẽ bị bắt giam, ai dám không nộp?"
Đăng bởi | Ikaru |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |