Loạn Tượng
"Cha."
Nửa canh giờ sau, Đông Phương Chính trở về nhà.
Một nữ tử tuyệt sắc chừng mười tám tuổi từ trong nội viện bước ra nghênh đón.
Nàng ta mặc áo trắng như tuyết, dáng người cao gầy, khí chất thoát tục, dung mạo tuyệt mỹ, nhìn từ xa tựa như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
"Nhược nhi à."
Nhìn thấy nữ tử, Đông Phương Chính mỉm cười. Nàng không phải ai khác, chính là Đông Phương Nhược - con gái của ông. Tuy là nữ nhi, nhưng Đông Phương Nhược từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thông thạo cầm kỳ thi họa, rất được Đông Phương Chính yêu thương.
"Nghe quản gia nói cha vừa đến Trần gia thăm Trần Xuyên công tử, không biết tình hình của hắn thế nào, đã khỏi hẳn chưa ạ?"
Đông Phương Nhược lên tiếng hỏi, giọng nói ôn nhu, dịu dàng, nét mặt lộ vẻ lo lắng, quan tâm đến tình hình của Trần Xuyên.
"Nhược nhi yên tâm đi, Tiến Chi đã khỏi hẳn rồi."
Đông Phương Chính cho rằng con gái mình đang quan tâm đến vị hôn phu tương lai, liền cười đáp.
Nhưng điều Đông Phương Chính không nhìn thấy là, ngay khi ông vừa rời đi, nụ cười trên mặt Đông Phương Nhược liền biến mất.
"Tiểu thư, tên Trần lão nhị đó thật sự chưa chết, còn khỏi hẳn rồi sao?"
Khi Đông Phương Nhược trở về biệt viện của mình, một lão bà lưng gù lập tức tiến lên nghênh đón, vẻ mặt kinh ngạc, khó tin.
"Chắc là không sai đâu, cha ta mới từ đó về, hơn nữa dạo này cũng có rất nhiều người đến thăm hắn."
Đông Phương Nhược gật đầu.
"Sao có thể như vậy được? Tên Trần lão nhị đó chỉ là một tú tài bình thường, xuất thân thương nhân, chẳng qua là một tên phàm phu tục tử, không có văn khí hay quan khí hộ thân, trúng phải Tang Hồn Chú của ta, đáng lẽ đêm đó phải hồn phi phách tán mới đúng, sao có thể không có việc gì chứ?"
Lão bà lộ vẻ không thể tin nổi, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
"Nhưng cũng không sao, dù lần này hắn may mắn thoát chết là vì nguyên nhân gì, nhưng chung quy cũng chỉ là một tên phàm phu tục tử, một lần không giết được thì giết thêm lần nữa, ta không tin hắn còn có thể sống sót."
"Không được."
Đông Phương Nhược nghe vậy liền giơ tay ngăn cản ý định của lão bà.
"Chuyện này kỳ lạ, trước tiên đừng nên hành động thiếu suy nghĩ. Trần gia giàu có bốn đời, tích lũy tài sản khổng lồ, không phải gia đình tầm thường, nói không chừng sau lưng còn có cao nhân nào đó che chở cũng nên. Nếu thật sự là như vậy, ngươi mà ra tay trước chắc chắn sẽ bị phát hiện, lúc này hành động, chỉ sợ là tự chui đầu vào lưới."
"Việc này tạm thời cứ quan sát thêm, tra rõ nguyên nhân cụ thể rồi hãy tính tiếp."
Lão bà nghe vậy, ánh mắt lóe lên, sau đó khom người đáp.
"Tuân lệnh tiểu thư."
. . .
Cộc! Cộc! Cộc!
Một chiếc xe ngựa rộng rãi do hai con ngựa cao to kéo chạy trên con đường hướng về phía nam cổng thành huyện Thiếu Dương.
Trần Xuyên ngồi yên lặng trên xe, bên cạnh là thị nữ Tiểu Nhu. Hắn mặc áo trắng, thắt lưng bằng đai lụa trắng bạc, tay cầm quạt giấy trắng, tóc dài buộc bằng dây cột tóc màu trắng, ngũ quan tuấn mỹ, trông như một vị công tử nho nhã.
Phía trước là một người đánh xe, phía sau còn có tám tên tùy tùng.
Người đi đường thấy xe ngựa liền tự giác tránh sang hai bên, vừa nhìn liền biết là công tử nhà giàu nào đó xuất hành.
"Tiểu Nhu, nghe nói Chu hộ vệ võ nghệ cao cường, ngươi đã từng chứng kiến chưa?"
Trên xe ngựa, Trần Xuyên hỏi Tiểu Nhu đang ngồi bên cạnh xoa bóp đùi cho hắn. Nghe vậy, nàng đáp.
"Tiểu Nhu cũng không rõ lắm, chưa từng tận mắt nhìn thấy Chu hộ vệ ra tay, nhưng nghe nói có lần ở cánh đồng phía nam thành xuất hiện một con gấu đen lớn, cao hơn một trượng, toàn thân lông lá rậm rạp, da dày đến nỗi đao kiếm bình thường không thể chém vào, nó đã tấn công khiến mười mấy người thương vong. Cuối cùng may mắn là Chu hộ vệ kịp thời chạy đến, một đao chém chết con gấu đen đó."
"Vậy à, xem ra võ nghệ của Chu hộ vệ quả thật không tệ."
Trần Xuyên gật đầu. Chu hộ vệ mà hắn nói chính là Chu Chính - đội trưởng đội hộ vệ của Trần gia.
Toàn bộ đội hộ vệ của Trần gia có khoảng trăm người, nói là hộ vệ, nhưng thực chất là tư binh.
Nhưng đây cũng là đặc điểm của thế giới này, gia đình giàu có nào mà chẳng nuôi một đội hộ vệ, tư binh. Nhất là những gia đình giàu có, bởi vì nếu không có lực lượng bảo vệ, thì tiền tài khó mà giữ được.
Theo như Trần Xuyên biết, Chu Chính này không chỉ là đội trưởng đội hộ vệ của Trần gia, mà còn là người có võ nghệ cao cường nhất ngoài Nhị thúc Trần Nghiệp của hắn, ngày thường còn phụ trách huấn luyện đám hộ vệ trong nhà.
"Thiếu gia, ngài thật sự muốn đi tìm Chu hộ vệ học võ sao? Nhưng nếu ngài học võ thì lấy đâu thời gian đọc sách? Lão phu nhân, phu nhân và lão gia chắc chắn sẽ không đồng ý."
Tiểu Nhu lên tiếng, đôi mắt to xinh đẹp nhìn Trần Xuyên, có chút lo lắng.
"Ngốc nghếch, học võ đâu nhất thiết phải từ bỏ đọc sách. Ta chỉ là vì lần này sinh bệnh cảm thấy thân thể yếu ớt, nên muốn học chút võ nghệ để cường thân kiện thể thôi."
Trần Xuyên cười nói, trong lòng đã sớm chuẩn bị sẵn lý do.
Hắn cũng hiểu rõ, lúc này mà nói muốn bỏ văn theo võ, e rằng cả Trần gia từ trên xuống dưới đều sẽ không đồng ý, mà bản thân hắn cũng không định từ bỏ việc đọc sách.
Học văn và học võ, xưa nay không phải là đối lập nhau, hoàn toàn có thể song hành.
Chỉ cần hắn nói khéo một chút, lấy lý do luyện võ để tăng cường sức khỏe, cộng thêm việc lần này nguyên chủ hôn mê bất tỉnh, Trần Xuyên tin rằng mọi người trong Trần gia sẽ đồng ý ủng hộ.
"Vậy thì tốt ạ. Chỉ cần thiếu gia không từ bỏ việc học, thì những chuyện khác chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa đúng là lần này thiếu gia ngài bị bệnh, đại phu cũng nói ngài thể chất yếu ớt, học võ để cường thân kiện thể cũng tốt, lão gia, phu nhân và lão phu nhân chắc chắn sẽ đồng ý."
Tiểu Nhu nghe vậy mới yên tâm, gật đầu tán thành ý kiến của Trần Xuyên.
Xe ngựa bon bon trên đường hướng về phía nam.
Ra khỏi khu vực trung tâm thành, Trần Xuyên cảm nhận rõ ràng người đi đường thưa thớt hơn, kiến trúc hai bên đường cũng xập xệ, đơn sơ hơn rất nhiều, thậm chí có những ngôi nhà mái lợp bằng tranh rạ, toát lên vẻ hoang sơ, lạc hậu. So với trong thành, nơi đây hoàn toàn giống như hai thế giới khác biệt.
Đến gần cổng thành, người lại đông đúc hơn, nhưng đều là những người ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu, bị binh lính canh giữ chặn lại ở hai bên ngoài cổng thành, thấy có người qua lại liền vây quanh xin ăn.
Những người này đều có chung đặc điểm là tóc tai rối bù, mặt mũi lấm lem, toàn thân hôi hám, gầy gò như que củi.
Trần Xuyên nhìn thấy một đứa trẻ trông chỉ mới mười mấy tuổi, gầy trơ xương, tay cầm một chiếc bát vỡ chen chúc trong đám người, bộ dạng ấy khiến hắn nhớ đến một bức tranh từng thấy trên mạng kiếp trước.
Lại có một đứa trẻ chừng mười một, mười hai tuổi, tóc tai bẩn thỉu, không rõ là nam hay nữ, đang gặm một khúc xương đã gặm sạch thịt.
Đây đều là nạn dân, ăn mày, Trần Xuyên nhìn lướt qua, ước chừng có đến hơn nghìn người.
Trước đó, có không ít gia đình giàu có trong thành phái người đến phát cháo, bánh bao cứu tế những người này, Trần gia cũng từng làm vậy một thời gian, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì, bởi vì người quá đông, căn bản cứu tế không xuể.
"Nghe nói đoạn sông gần huyện Lâm Dương gặp phải đại hồng thủy, hơn mười ngôi làng ven sông bị cuốn trôi, rất nhiều người phải đi ăn xin, chạy nạn đến đây."
Tiểu Nhu ngồi bên cạnh Trần Xuyên lên tiếng, nhìn những người bên ngoài, vẻ mặt nàng có chút xót xa.
"Đi thôi."
Trần Xuyên phân phó người đánh xe một tiếng, không nói thêm gì nữa. Hắn không có ý định cứu tế, cũng không nói những lời đạo lý như "thương người như thể thương thân".
Thời loạn lạc, mạng người như cỏ rác.
Hiện tại mới chỉ là lúc loạn thế bắt đầu, sau này nếu Đại Càn thật sự xảy ra chuyện, chiến tranh nổ ra, thì cả thiên hạ sẽ càng thêm thê thảm.
Lúc này, Trần Xuyên cảm nhận sâu sắc câu nói --
Sống không gặp thời, còn khổ hơn làm quỷ.
May mắn là hắn xuyên việt đến đây với thân phận là con nhà giàu có.
Nhưng đừng thấy hiện tại là con nhà giàu, sống trong nhung lụa, không phải lo lắng gì, đó chỉ là vì sóng gió chưa ập đến Trần gia mà thôi. Một khi thiên hạ đại loạn, sóng gió ập đến, thì với chút thực lực hiện tại của Trần gia, cũng chỉ như chiếc bè nhỏ giữa biển lớn, chỉ e sẽ bị sóng đánh tan tành.
Vì vậy, Trần Xuyên không có ý định cứu tế những nạn dân kia, bởi vì bản thân hắn, thậm chí cả Trần gia, kỳ thực cũng chỉ là một chiếc bè nhỏ trên thế gian này. Nếu không nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, thì khi sóng gió ập đến, cũng sẽ bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
Trong thời loạn, trừ phi có thể đạt đến trình độ chi phối thiên hạ, nếu không, bất cứ ai, kỳ thực cũng chỉ đang cố gắng để sinh tồn.
👉 ĐẨY KIM PHIẾU truyện NHẬN MÃ KHUYẾN MÃI từ 01/01 tới 20/01 (nếu muổn đẩy kp sau ngày này, vui lòng nhắn tin cho mình trước khi đẩy nhé)
👉 Link đẩy kp: https://truyenyy.vip/truyen/lieu-trai-kiem-tien-dich/kim-phieu/
➡ 30kp=10% ➡50kp=15% ➡100kp=25% ➡200kp=30% ➡300kp=35% ➡ 500kp=49%
👉 Đẩy vào mục "đẩy kim phiếu" (Không đẩy trong đề cử) nếu đẩy nhầm thì sẽ không có mã đâu ạ. Và đẩy kp xong đh nhớ bình luận nhắc mình gửi mã nha.
🎯🎯🎯
Mời mọi người xem qua một vài bộ truyện tâm đắc của nhóm (hay không kém bộ này):
👉 Tu Tiên: Khi Ngươi Làm Một Việc Đến Cực Hạn (hơn 1400 chương): https://truyenyy.link/tr/v4qkd0k4
👉 Ta Có Thể Nhìn Thấu Tin Tức Vạn Vật (hơn 900 chương): https://truyenyy.link/tr/24k7y1je
👉 Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn (hơn 1400 chương): https://truyenyy.link/tr/omp7loxm
Đăng bởi | nhansmall999 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 959 |