Vào thành
Lần này vào thành, Trần Mặc còn mang theo một ít tiền tiết kiệm trong nhà để phòng ngừa cho mọi tình huống.
Từ thôn Phúc Trạch tới huyện thành tầm mười dặm, tuyết phủ trắng đầy trời. Trần Mặc siết chặt quần áo trên người, dùng vạt áo che chiếc rìu nhỏ dắt bên thắt lưng lại.
Chỉ có lác đác mấy người vào thành.
Ngay cổng thành là bốn người mặc áo xám đứng canh giữ, khi thấy Trần Mặc đi tới, người đứng đầu duỗi tay ra với vẻ mặt bất biến: “Bằng từ.”
Bằng từ là thứ chứng minh thận phận ở hoàng triều Đại Tống.
Nếu không có bằng từ thì sẽ được coi là dân ở lậu. Một khi bị quan phủ tra ra, nhẹ thì nộp tiền phạt, sung quân, nặng thì vào tù làm dê thế tội cho ai đó.
Đương nhiên Trần Mặc đã mang theo trước khi khởi hành.
“Thôn Phúc Trạch...”
Trần Mặc nhanh nhạy phát hiện ra nét cười đểu trên gương mặt đối phương, sau đó nghe gã nói: “Lệ phí vào thành tám văn tiền.”
“Vào thành còn phải nộp tiền?” Trần Mặc sững sờ, hắn chưa từng nghe Hàn An Nương và Tống Điền đề cập tới chuyện này, dù là trong ký ức của nguyên thân cũng không có.
“Có muốn vào hay không?” Thấy Trần Mặc hỏi ngược lại, tên lính kia tỏ vẻ mất kiên nhẫn, hoàn toàn không có ý định giải thích cho Trần Mặc.
“Vào.” Dù sao tới cũng tới rồi, Trần Mặc không thể nào quay đầu được. Hắn trầm mặc giao tiền ra để đối phương đăng ký cho mình.
Hắn còn tinh mắt nhìn thấy đối phương ghi chép lại thời điểm hắn vào thành.
“Nhớ kỹ, phải ra khỏi thành trước giờ Dậu, nếu trễ giờ sẽ tính sang ngày mai, lúc ra thành sẽ phải nộp phí qua đêm mười văn tiền.” Có vẻ như thấy Trần Mặc giao tiền mà không nghĩ ngợi gì, gã lính canh lại nhắc thêm một câu.
Trần Mặc: “...”
Sau khi vào thành, hắn không hấp tấp rời đi, mà đứng bên trong quan sát người vào thành.
Hắn phát hiện có người nộp tiền, có người không.
Chờ sau khi những người kia vào thành, hắn vội tiến đến dò hỏi.
Có người còn chẳng buồn mở miệng với hắn.
Dẫu bị cự tuyệt, Trần Mặc vẫn tiếp tục tìm những người khác để hỏi thăm.
Liên tục hỏi tận mấy người mới có một người nguyện ý giải đáp thắc mắc của hắn.
Hóa ra nếu không phải là người của huyện Bình Đình, vào thành đều phải nộp phí.
Mà nếu không rời thành trong ngày hôm đó, muốn ở lại trong thành thì phải thuê phòng ở, mà như vậy sẽ được quan phủ cấp thẻ chứng minh thân phận người trong thành. Còn nếu không có, mỗi một ngày ở lại đều sẽ phải nộp phí qua đêm là mười văn.
Đương nhiên, mười văn này không bao gồm phí dừng chân, mà chỉ là phí cho phép ngươi ở lại trong thành.
Lệnh này được ban bố từ một tháng trước, nên đương nhiên Hàn An Nương và Tống Điềm đều không biết.
Mà Trần Mặc cũng phát hiện ra một lỗ hổng trong chỗ này.
Nếu một người vào thành xong liền trốn đi, đến tối không ra thành, tới ban ngày mới đi ra, trong thành nhiều người như vậy, chẳng thể nào mà kiểm tra từng người một được, lại né đi bọn lính canh, thế là đồng nghĩa với việc được ở trong thành vĩnh viễn.
Song chờ đến lúc Trần Mặc thấy có người ra khỏi thành, tên lính canh lại kiểm tra bằng từ, còn so sánh với sổ đăng ký thì không còn nghĩ như vậy nữa.
Quả thực ngươi có thể lợi dụng lỗ hổng này để ở lại trong thành, nhưng phải cầu nguyện không bao giờ bị phát hiện. Bởi một khi bị phát hiện, tổng lệ phí qua đêm kia sẽ cực kỳ nhiều.
....
Trần Mặc rảo bước trong thành Bình Đình, ánh mắt nhìn xung quanh. Điều khiến hắn kinh ngạc nhất chính là trên đường phố tuyết đọng không nhiều, rõ ràng có dấu vết được quét qua.
Trong thành cũng khá náo nhiệt, các sạp hàng hai bên đường phố đang được dọn ra, tay họ ẩn dưới ống tay áo, y phục khá cồng kềnh, dậm chân hô lớn.
Quang cảnh trong thành không tệ, khá sạch sẽ, không bắt gặp kẻ ăn mày nào.
Về phía trị an, chỉ cần nhìn cảnh tượng trẻ con nô đùa trên đường phố là đủ rõ.
Quả thực, bên trong và bên ngoài thành là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Bỗng nhiên Trần Mặc hơi giật mình khi nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ cường tráng đứng giữ trước một cửa hàng, mà trên trán đối phương là hai con số “31” đỏ chót.
Bên cạnh treo tấm trượng
Giá lương thực hôm nay, ba mươi văn một cân gạo.
Hai mươi lăm văn một cân ngô...
“Con số này là gì vậy?”
Trần Mặc lại quét mắt nhìn những người đang qua lại trên đường, trên trán họ không có mấy con số này.
Trần Mặc dụi mắt, lại nhìn về phía đại hán cường tráng kia, con số 31 vẫn y nguyên ở đó.
Thứ này là gì vậy?
Đại hán kia phát giác ra có người đang nhìn mình, lập tức lia ánh mắt lạnh lẽo tới.
Trần Mặc vội di chuyển ánh mắt, tiếp tục đi thẳng. Dọc đường, lúc đi qua mấy cửa hàng bán lương thực, phía ngay cửa cũng có một đại hán, song trên trán những người này lại không có số.
Đúng lúc này, Trần Mặc nhìn thấy một quan sai đang đi tới, eo dắt quan đao, hẳn là đang đi tuần.
Mà trên trán người dẫn đầu là dãy số 55 + 6.
Người bán hàng rong bên cạnh nịnh nọt chào hỏi.
“Bành gia.”
“Chào Bành gia ạ.”
“Bành gia, bánh bao Đại Bạch vừa mới ra lò, ngài nếm thử đi ạ.”
“...”
Qua lời nói của người bán hàng rong, Trần Mặc cũng biết người được gọi là Bành Gia này chính là bộ đầu trong nha môn.
Lúc này, Trần Mặc như ngộ ra điều gì.
Những người có ít chữ trên trán, chắc hẳn là võ giả nhập phẩm. Con số kia chính là lực lượng của đối phương.
Mà nhóm bộ khoái lúc nãy, cũng chỉ mỗi Bành gia kia có ít chữ trên trán.
Trần Mặc không nhìn chằm chằm Bành gia, mà đi ra, hướng tới tiệm vải Lý Gia nom có vẻ khá xa hoa rồi tiến vào.
Lúc bước tới, Trần Mặc ngửi thấy hương thơm thoang thoảng. Bên trong tiệm vải chỉ có mấy người, đa số là nữ tử.
Một nam tử ngăn hắn lại rồi hỏi: “Làm gì?”
Trần Mặc nhìn thấy con số “36” trên trán hắn, nói: “Các ngươi có thu mua da thú không?”
Nam tử nọ dò xét Trần Mặc một lúc: “Có, ngươi muốn bán gì, đồ đâu?”
“Một tấm da lợn rừng. Ta tới hỏi giá tiền trước, nếu ổn thỏa sẽ mang tới bán tiếp.”
Nam tử lườm Trần Mặc một lúc, như thể biết rõ hắn đang tính toán điều gì, cười nói: “Ngươi cứ ra ngoài kia hỏi xem, nếu nói về thu mua da lông, không một nhà nào ra giá cao hơn Lý gia bọn ta. Nếu tấm da lợn rừng của ngươi tốt, ta có thể lấy giá hai quan tiền trở lên. Còn cụ thể là bao nhiêu thì phải xem chất lượng của da lông....”
Trần Mặc khẽ gật đầu. Sau khi rời khỏi tiệm vải Lý gia, hắn lại tới những tiệm vải khác, thậm chí là tới thương hội để nghe ngóng, song giá tiền cũng không cao hơn của tiệm vải Lý gia.
Trần Mặc quay trở lại tiệm vải của Lý gia.
Nam tử nọ như biết chắc Trần Mặc sẽ quay lại, nên cười nói: “Xem xong rồi?”
Trần Mặc cũng không đáp lời, mà tự cởi lớp y phục bên ngoài ra, để lộ lớp da lợn rừng được cuốn lại bên trong.
“Ngài nhìn thử xem.” Trần Mặc đem tấm da lợn rừng cho nam tử.
“Lớp da không tệ, nhưng tay nghề xử lý không tốt, khiến lớp da bị tổn hại, mà thuộc da cũng không đẹp...” Nam tử này là người trong nghề, nên sau khi cầm lên nhìn vài lần liền nói ra cả ưu và nhược điểm.
Trần Mặc từ chối cho ý kiến.
Thuộc da cực kỳ phiền phức, lớn nhỏ cũng một đống bước, đã thế muốn thuộc da cho tấm da lợn rừng lớn như này phải tốn cả mấy tháng trời, mà Hàn An Nương mới thuộc da được bao lâu đâu.
Trần Mặc khẽ gật đầu: “Ngài ra giá bao nhiêu?”
Đăng bởi | Fuly |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |