Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thúc thúc à

Phiên bản Dịch · 1413 chữ

Chương 27: Thúc thúc à

Vết máu trên lưng Trần Mặc trông rất đáng sợ, máu dây be bét.

“Không sao, ta bị mụ điên quất một roi, nhưng là người có thân phận nên tạm thời nhịn xuống.” Trần Mặc thản nhiên nói.

“Thúc thúc...”

Hàn An Nương muốn kiểm tra vết thương trên lưng Trần Mặc, nhưng lại sợ khiến hắn đau: “Chảy nhiều máu như vậy, sao nàng ta có thể xuống tay ác vậy chứ? Thúc thúc, sao ngươi lại chọc giận nàng ta vậy?”

“Ta không chọc giận nàng ta, chỉ đứng ở một bên. Nàng ta cưỡi ngựa bị ngã, gặp ai đánh người đó, bằng không sao ta lại bảo nàng ta là mụ điên.”

Trần Mặc không muốn Hàn An Nương phải lo lắng mấy chuyện này, mang lại năng lượng tiêu cực, nên sau khi đặt lương thực xuống đất, hắn mang chiếc áo bông mua cho Hàn An Nương ra: “Tẩu tẩu, tẩu thử xem chiếc áo này có vừa không? Ta còn cố ý mua lớn hơn một cỡ.”

Thấy Hàn An Nương nhìn mình chằm chằm, không hề bị lay động, Trần Mặc đặt chiếc áo bông lên mặt bàn, sau đó móc ra chiếc trâm ngọc từ trong ngực, cười nói: “Tèng teng, tẩu tẩu, tẩu xem đây là gì?”

Trần Mặc lắc cây ngọc trâm trước mặt Hàn An Nương, sau đó nói: “Đẹp lắm đó tẩu tẩu, để ta đeo cho tẩu.”

Dứt lời, hắn liền nâng tay cài trâm ngọc cho Hàn An Nương.

Mà lúc nhìn thấy cây trâm ngọc trên tay Trần Mặc, cuối cùng Hàn An Nương không chịu được nữa, cúi đầu khóc nức nở.

“Tẩu tẩu, tẩu khóc cái gì?”

Dù đối mặt với lũ lưu manh hung ác vẫn có thể bình tĩnh xử lý, nhưng Trần Mặc lúc này lại lúng túng không thôi.

Hàn An Nương chẳng buồn liếc cây trâm ngọc trên tay Trần Mực, chỉ cúi đầu nhìn những túi đồ bị dính máu rồi nói: “Thúc thúc, đừng vào thành nữa có được không? Ta không cần áo bông, không cần trâm ngộc, ta chỉ cần...... thúc thúc khỏe mạnh, không muốn nhìn thấy thúc thúc bị thương nữa...”

Nàng không ngờ vào thành lại nguy hiểm như vậy, chỉ đứng ở bên cạnh thôi cũng dính phải một roi đau điếng.

“Tẩu tẩu....” Thấy Hàn An Nương như vậy, Trần Mặc rơi vào trầm mặc.

Hắn không thể từ chối nổi, nên sau khi ngẫm nghĩ một lúc, hắn coi như ngó lơ câu nói đừng vào thành, nói: “Tẩu tẩu, chuyện ngày hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Ta đồng ý với tẩu, sau này sẽ không để bị thương nữa.”

Dứt lời, Trần Mặc chuyển chủ đề: “Tẩu tẩu, cơm canh xong chưa, ta đói bụng lắm rồi.”

Hàn An Nương lau nước mắt, mở cửa phòng bếp.

Trần Mặc còn cho rằng nàng mang đồ ăn ra, nào ngờ lúc trở về lại bưng chậu nước nóng. Sau khi đóng cửa lại, nàng kéo tay Trần Mặc vào nhà: “Thúc thúc, ta xử lý vết thương cho ngươi trước.”

“Tẩu tẩu, chờ chút, ta mua thuốc rồi.”

...

Trong phòng của Trần Mặc.

Hàn An Nương đặt chậu gỗ ở đầu giường, thắp đèn lên. Nàng nhìn Trần Mặc đang tháo rìu bổ củi và chiếc dao găm xuống, cắn muôi, hơi do dự một lúc rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Thúc thúc, ngươi cởi y phục ra, dựa vào giường, ta xử lý vết thương cho ngươi.”

Trần Mặc không khó xử như Hàn An Nương, trực tiếp cởi áo trên người ra, nhưng khi cởi đến kiện áo cuối cùng, vết thương và áo dính chặt vào nhau, chỉ động nhẹ một cái đã đau dữ dội.

Hàn An Nương tới hỗ trợ, cẩn thận giúp Trần Mặc cởi chiếc áo lót kia.

Sau khi cởi xong, Hàn An Nương rơm rớm nước mắt. Vết thương kia dài tới ba tấc, da tróc thịt bong, rất dữ tợn.

Hàn An Nương cầm lòng không đặng mà giơ tay chạm nhẹ một cái.

Trần Mặc lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

“Nữ tử kia quá ác độc rồi, vậy mà ra tay nặng tới thế....” Hàn An Nương khàn khàn nói.

Trần Mặc hơi nheo mắt lại, mối thù này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trả lại.

Chỉ tiếc trong nhà ngay cả một tấm gương đồng cũng chẳng có, nên hắn không thể nhìn được tình trạng của vết thương.

Trần Mặc nằm sấp trên giường.

Hàn An Nương vắt khô khăn trong chậu, sau đó nhẹ nhàng lau vết máu cho Trần Mặc.

Dưới ánh sáng le lói từ ngọn đèn với cơ hội hiếm có này, nàng quan sát đánh giá Trần Mặc.

Cơ thể của thúc thúc thật cường tráng, thịt từng khối từng khối....

Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện suy nghĩ này không đúng.

“An Nương a An Nương, hắn là thúc thúc của ngươi, ngươi lại đi nghĩ cái gì thế...” Phát giác được ánh mắt quét tới của Trần Mặc, Hàn An Nương chỉ thấy trong lòng cuồng loạn, miệng lưỡi đắng khô, vội thả khăn vào chậu giặt mấy lần.

Nhìn Hàn An Nương đang làm sạch thứ kia, Trần Mặc nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác.

Hàn An Nương lau sạch vết máu trên lưng Trần Mặc, bắt đầu thoa dược lên miệng vết thương.

“A.” Trần Mặc siết chặt năm ngón tay, cắn răng.

“Thúc thúc, làm ngươi đau sao.” Hàn An Nương khẽ khàng nói.

Trần Mặc lắc đầu.

Hàn An Nương thấy thuốc trên miệng vết thương còn chưa đều, chỉ đành lấy tay bôi lại cho đều một chút.

Trần Mặc đau đến mức hít vào một h ơi.

“Thúc thúc, xin lỗi, xin lỗi...”

Hàn An Nương hệt như đứa trẻ phạm lỗi, vội nói xing lỗi, còn cúi đầu thổi lên vết thương của Trần Mặc, muốn giúp hắn đỡ đau.

“Không sao, tẩu tẩu, tẩu lấy thêm băng vải băng cho ta là được.”

“Băng vải” Hàn An Nương sững sờ, băng vải trong nhà, nhưng bỗng nhiên nàng nghĩ tới cái gì, trở lại gian phòng, lấy ra một kiện y phục rồi xé thành vải, giúp Trần Mặc băng bó.

“Được rồi.” Hàn An Nương buộc lại.

Ngay khi nàng thu tay về, một bàn tay to lớn túm chặt cổ tay của nàng.

“Thúc...thúc thúc.”

Hàn An Nương giật mình, vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, muốn rút tay ra.

Trần Mặc nói: “An Nương.”

Ầm!

Đầu óc Hàn An Nương nổ ầm ầm, một mảnh trống rỗng. Đầu óc nóng như lò nung, mặt cũng nóng bừng.

An Nương là nhũ danh của nàng, từ nhỏ tới giờ cũng chỉ có phụ mẫu và trượng phu chưa động phòng gọi qua.

Mà Trần Mặc gọi một tiếng An Nương này, đại biểu cho điều gì, không cần nói cũng biết.

“An Nương, ta không muốn nhịn nữa. Đại Lang không ở đây, sau này để ta chiếu cố nàng đi.”

Thấy đối phương không phản kháng, chỉ đỏ mặt ngơ người nhìn mình, Trần Mặc ngồi dậy, cầm cổ tay nàng kéo về người một cái.

“A!”

Hàn An Nương kinh ngạc hô lên, cả người bổ nhào vào lòng hắn.

Tận đến lúc này, Hàn An Nương mới phản ứng lại, muốn đứng lên. Nhưng mùi hương từ trên người Trần Mặc khiến cả người nàng mền nhũn, không phản kháng nổi.

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Trần Mặc, Hàn An Nương cúi đầu, giọng nói hơi khàn: “Thúc thúc, ta.... là tẩu tẩu của ngươi.”

“Ta biết!”

Trước khi xuyên qua đây, Trần Mặc cũng đùa giỡn với mỹ nữ, nên hiểu được tâm tư của nữ nhân. Nghe được lời này của Hàn An Nương, biết rõ nàng không bài xích mình, nên đè nàng dưới thân, thô lỗ cởi y phục của nàng.

“Thúc thúc... ưm ư.” Hàn An Nương còn chưa nói xong thì miệng đã bị chặn lại.

Ngay sau đó, trong phòng rơi vào màn đêm.

“Nhưng ta không muốn nàng chỉ làm tẩu tẩu của ta.”

Dứt lời, trong phòng vang ra những âm thanh kẽo kẹt.

“Nhị.... Nhị Lang!”

“Tẩu tẩu, ta thích nàng gọi ta là tẩu tẩu.”

“...Thúc thúc!”

Bạn đang đọc Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành (Bản dịch). của Quất Miêu Bão Ngư Thụy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.