Nguyên Tự hít sâu một hơi, hỏi cô: “Giả làm hầm cầu chứa phân có gì đáng tự hào?”
Tạ Manh thấy anh phát ra nộ khí, liền cúi đầu không nói lời nào, điệu bộ tôi sai rồi nhưng tôi nhất định không thay đổi.
Nguyên Tự thở dài, tiếp tục nói: “Chiều nay cô ở đâu?”
Đến rồi.
Tạ Manh xốc 12 vạn tinh thần lên, nói: “Ở trong phòng ngủ của tôi nha!”
Nguyên Tự đập lên bàn 'bộp' một cái, trừng mắt nhìn cô, nói: "Ở phòng ngủ của ai?”
Tạ Manh bị ngữ khí đó dọa sợ, cả người run lên, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Tự, đôi mắt hạnh tròn xoe mở to.
Cũng không biết cô lấy tự tin từ đâu ra, cũng đứng dậy hét lớn: “Ở trong phòng ngủ của tôi nha! Anh hung dữ cái gì?”
Nguyên Tự cũng giật mình bởi tiếng gào của Tạ Manh, khẩu khí yếu đi hai phần, thanh minh: “Cô còn đến phòng của ai?”
“Chú trẻ nha!” Tạ Manh lớn tiếng nói.
Nguyên Tự: “……” Vì sao cô đến phòng người đàn ông khác vậy mà lại đúng lý hợp tình như vậy.
Tạ Manh bất chấp tất cả mà ngồi xuống, nói: “Thế nào? Tôi câu dẫn đàn ông, có phải anh rất không vui?”
Nguyên Tự: “…… Ừ.”
Tạ Manh: “Vậy ly hôn đi!”
Nguyên Tự lắc đầu: “Không ly.”
Tạ Manh: “…… Anh ……”
Nguyên Tự thấy Tạ Manh chỉ nói một chữ, liền biết những lời phía sau cũng không hay ho gì.
Quả nhiên……
“Anh có phải là đàn ông không vậy?”
Nguyên Tự nhắm mắt lại, cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, Tạ Manh không chỉ có có thể dễ dàng khơi mào lửa giận của anh thôi đâu. Đơn giản mà nói, mỗi người trong Nguyên gia bọn họ đều có thể bị cô khơi mào lửa giận vô cùng dễ dàng, cho nên, người của Nguyên gia thật sự rất không thích c, ngoại trừ người nắm quyền lực tối cao của Nguyên gia, Nguyên lão thái gia.
Đương nhiên, bây giờ lão thái gia qua đời, Tạ Manh ở Nguyên gia tứ cố vô thân, chỉ còn có thể dựa vào người chồng của mình.
Nguyên Tự cũng không ngờ ông nội mình vừa mất chưa được mười ngày, mình và Tạ Manh lại ầm ĩ.
Anh ngồi xuống, nhìn Tạ Manh, sau đó nói: “Tôi biết, cô đến phòng của chú trẻ là làm cho tôi xem. Tạ Manh, tôi đã nói rồi, trong khoảng thời gian ngắn chúng ta không ly hôn là có nguyên nhân. Ông nội mới vừa qua đời, ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng đến công ty. Tôi lại chưa hoàn toàn đứng vững, khoảng thời gian này là then chốt.”
Tạ Manh lại hỏi: “Ly hôn còn ảnh hưởng đến cái này à?”
Nguyên Tự gật đầu: “Có ảnh hưởng.”
Tạ Manh vui hơn một chút, nói: “Vậy thì tốt quá, nhân dịp bây giờ ly hôn đi!”
Nguyên Tự cuối cùng không nhịn nổi, đứng dậy: “Cô……”
Tạ Manh thấy hắn đứng dậy, cũng xắn tay áo đứng dậy, nói: “Anh muốn đánh nhau với tôi à?”
Nguyên Tự: “……” Suýt nữa thì quên vợ mình cái gì cũng dở tệ, nhưng đánh nhau lại rất lợi hại.
Hai người nói chuyện không hợp, đều không vui mà mở cửa ra ngoài.
Nguyên Trạch Tường đang ngồi trên sô pha chơi di động, vừa thấy bọn họ ra, lông trên người lập tức dựng thẳng lên tới, vẻ mặt phòng bị mà đứng dậy cười tủm tỉm nhìn Nguyên Tự, nói: “Cháu trai, về rồi à?”
Nguyên Tự nhìn hắn một hồi lâu, mới nói: “Vâng, khi nào chú đi?” Nếu hắn còn ở lại, ngày nào đó có thể hắn sẽ thật sự muốn cướp vợ từ tay cháu trai mình thì sao.
Tạ Manh sau lưng Nguyên Tự sâu kín trả lời: “Ngày 24 tháng 1.”
Nguyên Tự: “……” Làm sao cô biết?
Nguyên Trạch Tường: “…… Cháu trai, cháu đừng nghe cô ta nói bậy.”
Tạ Manh cả kinh, lập tức hỏi ngược lại: “Không phải ngày 24 tháng 1 sao? Chú lại sửa visa à? Lần này đăng ký đến ngày 16 tháng 2 đúng không?”
Nguyên Trạch Tường cũng kinh ngạc: “Sao cô biết được!!!”
Tạ Manh ha hả cười, trong mấy lần hắn sửa vé máy bay, mấy khoảng thời gian như vậy, cô nhớ rất là kỹ luôn nha! Xem ra, hắn sửa vé máy bay, cho dù không phải vì Giang Nhã Tuyên, cũng vẫn sẽ sửa như ngày đã định trước.
Nghĩ như vậy, Tạ Manh nhìn về phía Nguyên Tự, cho nên, người đàn ông này nhất định đã ngoại tình...
Hai người Nguyên Tự với Tạ Manh tuy không phải là vợ chồng thật sự, cũng không có bất kỳ nền tảng tình cảm nào, nhưng dù sao cũng có hai năm làm vợ chồng. Nguyên Tự đưa Tạ Manh về dưới vây cánh của mình, bằng không, Nguyên lão gia tử vừa mất, anh có thể tuyệt tình hơn một chút.
Tạ Manh sao có thể thoải mái trải qua ở nơi này chứ?
Cho dù cô không cảm kích thì thôi, nhưng bây giờ cái ánh mắt này là có ý gì?
Nguyên Trạch Tường thấy không khí giữa hai vợ chồng đối diện đang có sấm sét ầm ầm, trong lòng liên tục kêu khổ. Ông đây thật muốn chết, anh hai cũng không dám ra khỏi cửa, hắn đành vội chạy ra chờ cơm ăn.
Tạ Manh quay đầu nhìn phòng bếp, hỏi: “Cơm chiều đâu?”
Nguyên Trạch Tường liền cười ha hả: “Dì Vương đang hâm nóng, hôm nay Tiểu Tự về nhà, mọi người đều chờ cháu cùng ăn cơm đó!”
Tạ Manh liền quay đầu nhìn về phía Nguyên Tự, sâu kín mà nói: “Họ chưa bao giờ chờ tôi ăn cơm cả.”
Nguyên Tự: “Cô không cơm ăn sao? Còn muốn họ chờ à?”
Tạ Manh quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới: “Không ngờ nha! Thì ra bình thường anh không ăn cơm!”
Nguyên Tự: “…… Câm miệng.” Nàng này há mồm thật là nên phong.
Nguyên Trạch Tường nhịn cười, cảm thấy hai vợ chồng này rất có ý tứ.
Hắn quanh năm ở ngoài, ngoại trừ việc không thích Nguyên gia lục đục với nhau, cũng không muốn bị trói ở trong công ty cống hiến cả đời.
Hắn là con út của Nguyên gia, trong tay cũng có không ít cổ phần. Chỉ cần Nguyên gia không sụp đổ, cả đời hắn chính là nằm ăn uống mệnh.
Hắn phóng túng bên ngoài quanh năm suốt tháng, mỗi năm tiền lãi còn ăn không hết, đầu bị lừa đá mới có thể trở về làm trâu làm ngựa a!
Phóng túng lâu rồi, đột nhiên có một ngày nhận được tin ba hắn không khỏe. Nguyên Trạch Tường đương nhiên cũng có con muốn phụng dưỡng mà không đợi cha mẹ cảm khái, hắn vội vàng gấp trở về, gặp mặt ba mình lần cuối, cũng gặp thành viên mới trong nhà.
Lão gia tử đi quá vội, hắn trở về thậm chí còn chưa kịp lấy hơi, liền bắt đầu làm lễ tang.
Lão gia tử đã giao phó, lễ tang không cần làm quá lớn. Do đó, Nguyên gia chỉ là trở về quê nhà phong phong quang quang mà tổ chức lễ tang. Tương đối mà nói, đối với người trong thôn thì chính là lớn rồi, đối với người ngoài thì tương đối nhỏ, cũng không đồng ý bất kỳ cuộc phỏng vấn nào.
Chờ đến khi mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, lại thấy cháu dâu mới gặp mặt nằm trong phòng ngủ của mình. Cháu trai Tiểu Tự cũng không thường về nhà, nghe nói đã mua một căn nhà bên ngoài, nghe nói là không muốn gặp mặt người cháu dâu này.
Quan hệ giữa hai người nói là như nước với lửa đi? Lại dường như rất ngấm ngầm chịu đựng đối phương. Nói là vì đối phương suy nghĩ đi? Lại như thể xem việc làm đối phương tức chết là nhiệm vụ của mình.
Ví dụ như, chiều nay cháu dâu vào phòng hắn, cái đó thật đúng là hù chết hắn.
Nhưng sau khi ngẫm lại, nào có ai câu dẫn một cách ngốc nghếch như vậy đâu? Cái này là làm cho Tiểu Tự xem! Hay nói cách khác, là muốn ép Tiểu Tự về nhà!
Chỉ là, có cách ép như vậy sao? Nhưng thật ra cũng ngẫm lại, nếu pháo hôi hắn đây thật sự bị Tiểu Tự theo dõi thì phải làm sao đây a a a?
Dì Vương bưng thức ăn lên bàn một lần nữa, sau đó mời đại gia ăn cơm.
Ba lão gia nhà họ Nguyên, bây giờ chỉ có nhị gia Nguyên Trạch Vũ và tam gia Nguyên Trạch Tường ở Nguyên gia.
Đại gia Nguyên Trạch Hạo thành gia lập thất nhiều năm, công ty làm ăn thất bại, ông ta vốn nên ở bổn gia.
Nhưng ông thật sự không muốn ở nơi này nhìn sắc mặt của nhị đệ, sớm đã mang theo phu nhân của mình dọn đi ra ngoài. Ngày ông dọn đi, lão thái gia và lão thái phu nhân vô cùng đau lòng, trưởng tử theo bên người từ nhỏ đến lớn đi rồi, người làm cha mẹ như họ đương nhiên cũng khó chịu.
Nhưng công ty lớn, không phải dựa vào thủ thành là được.
Nguyên Trạch Hạo không phải không có năng lực, thủ thành dư dả, nhưng khai cương thác đất lại không đủ năng lực. Nguyên Trạch Vũ lại bộc lộ tài năng về phương diện này từ rất sớm, anh em hai người chỉ kém nhau hai tuổi, cuối cùng vẫn lão gia tử chọn Nguyên Trạch Vũ làm người thừa kế công ty.
Bản thân Nguyên Trạch Hạo cũng có năng lực, sinh được một đứa con trai, nhưng phải hao hết tâm lực bồi dưỡng. Chưa kể, năng lực cũng vô cùng cường đại. Nhưng quyền lực đã vào tay chi thứ hai, đương nhiên không có khả năng lại thả ra. Nguyên Trạch Vũ về tuyến sau, liền nâng đỡ trưởng tử Nguyên Lập thừa kế vị trí của ông.
4 năm trước, Nguyên Lập qua đời, ngược lại lúc này mới để Nguyên Tự trở về thừa kế công ty.
Cuối cùng cũng không làm chi thứ nhất Nguyên gia dính vào dù chỉ một chút, chi thứ nhất Nguyên gia đương nhiên không muốn ở lại bổn gia.
Nguyên Trạch Tường tương đối đặc biệt, hắn không có hứng thú với quyền lực. Hắn thích chơi, lại còn chưa kết hôn, cha mẹ cũng đều ở bổn gia. Bởi vậy, Nguyên Trạch Tường nếu có trở về, tất nhiên là ở tại bổn gia. Cho dù là vì bồi bồi lão thái gia cùng lão thái phu nhân, cũng coi như là tận hiếu.
Sau khi Nguyên Lập qua đời, người vợ Đào Nhã Nhân liền mang con dọn ra ngoài.
Cho nên, bây giờ ở Nguyên gia chỉ có vợ chồng Nguyên Trạch Vũ, vợ chồng Nguyên Tự, lão thái phu nhân cùng với Nguyên Trạch Tường.
Người một nhà ngồi vào bàn, tất cả mọi người rất không tự nhiên nhìn Tạ Manh một cái.
Tạ Manh gắp một miếng bánh dày đường đỏ, thấy lão thái phu nhân vô cùng nghiêm túc nhìn cô, biết rõ cố hỏi: “Bà nội, bà nhìn cháu làm gì?”
Lão thái phu nhân thu hồi ánh nhìn, lão thần khắp nơi nói: “Sau này, nếu buổi chiều cháu không bận thì đến thư phòng chờ bà đi!”
Tạ Manh trợn to mắt nhìn bà, sau đó hỏi: “Bà nội, bà nghiện lên lớp cháu rồi?”
Tay lão thái phu nhân chợt ngừng lại, Nguyên Tự trừng mắt nhìn Tạ Manh, nói: “Sao lại vừa ăn vừa nói như vậy? Nuốt bánh dày xuống đi.”
Tạ Manh liếc Nguyên Tự một cái, sau đó đột nhiên duỗi tay gắp một miếng bánh dày nhét vào miệng Nguyên Tự, nói: “Anh không cắn, nuốt xuống cho tôi xem.”
Nguyên Tự: “……”
Lão thái phu nhân: “……” Hai đứa nhỏ này hôm nay có phải tình cảm có tiến triển rồi không? Còn đút nhau ăn nữa kìa.
Trong miệng Nguyên Tự ngập đường đỏ ngọt ngấy, anh lặng lẽ ngậm miệng nuốt xuống, sau đó nhìn Tạ Manh.
Tạ Manh vỗ tay mấy cái, nói: “Thật lợi hại nha!!”
Nguyên Tự thở dài, không quan tâm đến cô nữa. Ăn cơm xong, đại gia rời bàn. Tạ Manh thấy Nguyên Tự đi về phía lầu, cô liền đi theo sau anh, hỏi: “Hôm nay anh ở nhà sao?”
Nguyên Tự gật gật đầu, Tạ Manh lại hỏi: “Vì sao chứ?”
Nguyên Tự không trả lời cô, Tạ Manh đi theo anh tiếp tục hỏi: “Có phải anh sợ tối nay tôi lại đến phòng chú trẻ không?”
Bước chân Nguyên Tự khựng lại, Tạ Manh ha ha cười: “Yên tâm, buổi tối tôi không tăng ca.”
Ở Nguyên gia, Nguyên Tự và Tạ Manh có ba phòng ngủ, một là phòng cưới của hai người, ngày kết hôn ngủ chung một lần, về sau không ai trong hai người bước vào căn phòng đó nữa.
Một là phòng của Nguyên Tự, trước khi cưới sau khi cưới anh đều ngủ trong căn phòng đó. Tạ Manh thua người không thua trận, tìm người dọn dẹp căn phòng sát vách với anh làm phòng của mình, sau khi cưới Tạ Manh cũng dọn vào căn phòng đó.
Bởi vì khoảng cách hai phòng gần, cửa cũng chỉ cách nhau một mét, hai người cùng nhau đi đến cạnh cửa, Nguyên Tự mới nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay tôi đều ở nhà……” Anh suy nghĩ gì đó, vẫn bổ sung thêm: “Cô an phận một chút.”
Hai tay Tạ Manh đan chéo sau đầu, cười nói: “Cảm ơn anh nha!”
Đăng bởi | YeichanAltX |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 39 |