Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị trước chiến

Tiểu thuyết gốc · 3918 chữ

Kiểm tra một lượt khu vực xung quanh biệt thự Đại Hắc Cẩu, xác nhận em bé ngọc thạch và cậu chàng ớt vẫn an toàn, lũ chuột biến dị cũng không có dấu hiệu nghịch ngợm phá phách, Hàn Phong lúc này mới cảm thấy yên tâm mà búng tay rời đi.

Sau khi sử dụng Băng Ảnh, hắn đã có mặt tại phòng ngủ của mình.

Đưa mắt nhìn lên bờ tường xa xa, 6h13 phút sáng, dựa theo lịch trình mà phân thân Ảnh Chiếu cung cấp, hắn vẫn có thêm 17 phút để nghỉ ngơi.

Nhìn tới cái giường trông như cái ổ chó của mình, lại ngửi được hương vị u tĩnh của nữ nhân quen thuộc, Hàn Phong lúc này không khỏi hít sâu một hơi, hai chân bắt đầu cảm thấy run nhẹ.

Đêm qua bị hút quá khô, hiện tại hắn liền có chút hơi hơi sợ hình ảnh cái giường.

Trong đảo bếp bên trái phòng ngủ, Hương Vẫn Tình đang vô cùng chuyên chú chuẩn bị mấy món điểm tâm. Nàng đang cảm thấy kỳ quái vì sao hôm nay thủ lĩnh không ăn vụng như bình thường, trái lại cực kỳ an tĩnh lịch sự, một bộ dạng suy tư cùng thông tuệ luôn bày trên khuôn mặt.

Chẳng qua vừa rồi không hiểu sao hắn đang yên ổn ngồi chờ món lại chạy đi đâu đó, còn nói nàng thật xinh đẹp, hẹn gặp lại sau, thật sự là khó hiểu.

Nàng còn đang mải suy nghĩ, lúc này đột nhiên bên cạnh có một cái tay thò tới rồi mò mẫm trong nồi nước sôi, bốc ra một miếng cá biến dị nửa sống nửa chín, sau đó lại có thanh âm kêu ầm lên vì sao cá nóng như vậy, lại đem miếng cá ném ngược vào trong nồi.

Hương Vẫn Tình nhìn tới cảnh tượng dở người này, không cần quay lưng cũng biết đó là ai, nàng không khỏi im lặng một lát rồi u oán nói:

- Thủ lĩnh, không phải trên bàn có món đã nấu xong rồi sao?

Hàn Phong mồm miệng dính đầy dầu mỡ ngạc nhiên hỏi lại:

- Món gì?

- Món...

Hương Vẫn Tình ngón tay chỉ trên mặt bàn phía sau, chẳng qua ở kia hoàn toàn là mấy cái đĩa trống rỗng, món gì cũng không còn sót lại, tất cả đều đã biến mất rồi.

Mười mấy giây sau, nàng mới là cắn răng làm bộ đe doạ:

- Tôi sẽ ghi vào sử sách, thủ lĩnh trấn Hi Vọng ăn nhanh như... Ăn nhanh như...

Hàn Phong tất nhiên mặc kệ, hắn thò tay vào nồi lần thứ hai bốc ra miếng cá kho tộ rồi nhét vào trong miệng, sau đó tiện thể lau bê bết nước sốt dính dớp vào cái khăn lông nhung màu trắng bên cạnh, tuỳ tiện nói:

- Ăn nhanh để còn phục vụ nhân dân chứ có đúng không, nhớ viết Hàn thủ lĩnh rất đẹp trai, rất lịch sự, và đặc biệt có danh hiệu bồn... Thôi dẹp đi...

- Này. Cái khăn đó... Anh thật sự là...

Hàn Phong đến nhanh mà đi cũng nhanh, chưa hết giờ nghỉ, hắn đã có mặt tại khu tập kết quân sự.

Đứng tại cao điểm nhìn xuống bên dưới, khắp mặt sân huấn luyện là một cảnh tượng đông đúc tới mù mịt.

Cả nghìn người đang tập trung hoàn thành các loại công tác chuẩn bị cuối cùng trước giờ khởi hành. Xe cộ lũ lượt nghiến trên mặt sân đất nện, vật tư được đẩy từ kho ra sân, lại từ sân lên thùng chứa, các loại dây nhợ, công sự di động, súng ống, vũ khí, khiên chắn, đao kiếm, bẫy rập chất đầy bốn phía, hàng trăm quân nhân đang được vũ trang hoá lại một lượt, rất nhiều người sống sót bình thường đang đứng trước bàn dài để tiếp nhận các loại vật tư phi phàm, cũng có cả chục giám sát viên đang đi tới đi lui chỉ đạo đôn đốc, không khí chiến tranh căng thẳng tới nghẹt thở.

- Di chuyển qua bên kia, di chuyển qua bên kia...

- Xếp cái đó lại đó, xếp lại...

- Gia cố chắc chắn lại...

- Kiểm tra lại giáp bên lốp xe cho cẩn thận, lũ Thể Tốc Độ mà cào trúng chỉ một đòn là hỏng việc đó...

- Vận chuyển keo đi trước đi...

- Chết tiệt, mồi châm bom xăng đâu rồi. Lưu Hoàn, cậu phụ trách kiểu gì thế hả...

- Không chen lấn, từ từ từng người một...

- Mỗi người một phần thôi...

- Tôi đủ tuổi rồi mà, tôi đã 14 rồi mà...

- Ê mấy người kia, không phải uống bây giờ, bao giờ có lệnh mới được uống...

- Giữ chặt thẻ số hiệu của mình, buổi trưa cấp cơm sẽ thu lại thẻ số hiệu này, ai không có là nhịn đói đấy...

- Đi mời Đường trưởng phòng tới đây giúp tôi...

- Không đủ giáp chân rồi, ai phụ trách cái này vậy...

Để chuẩn bị cho chiến dịch tại thôn Minh Thái, cao tầng trấn Hi Vọng gần như đã đem toàn bộ lực lượng và tài nguyên tồn kho ra ngoài mà đánh cược.

Hàn Phong đứng quan sát một hồi, lúc này Quách Tăng chợt bước nhanh tới cúi chào nói:

- Thủ lĩnh, nhân lực tại trấn Thiết Thạch đã tập trung đông đủ.

Quách Tăng này trước tận thế là một ông chủ nhà xưởng sắt thép, sau tận thế chính là giữ chức trưởng trấn Thiết Thạch, đây là người chỉ cầu an ổn, không cầu xung tiến, tuy nhiên hiệu suất công việc xem như tốt đẹp.

Hàn Phong cầm bản báo cáo lên xem xét. Trấn Thiết Thạch có tất cả 317 người cả già trẻ lớn bé, cả quân cả dân, hôm nay đã kéo tới đây 195 người, xem như dốc hết tiền vốn.

Tiếp sau Quách Tăng, Mộc Diễm Lâm, Liễu Huyên, Phương Tường, Sử Thắng cùng với vài người khác cũng nhanh chóng bước tới báo cáo.

Cái tiểu nữ tử Mộc gia, buổi sáng sớm hôm qua mới được bổ nhiệm là thư ký cho Hàn Phong, lúc đó nàng ta là cỡ nào xinh đẹp cùng bừng bừng sức sống, cho tới sáng nay, sắc mặt vậy mà đã có chút tái nhợt, giống như đã ăn phải muôn vàn đau khổ.

Hàn Phong bổ nhiệm thư ký mới xong liền phủi mông chạy qua Tam Giang hưởng lạc, còn chẳng bàn giao bất kỳ nguyên tắc công việc nào cả, điều này đã báo hại cái vị tiểu thư này phải khốn đốn, gặp chuyện cũng không dám quyết, không biết xử lý sao.

Nếu không phải tối qua "Hàn Phong" cuối cùng cũng trở về, nàng e là đã giả chữ ký hắn rồi ra lệnh bừa.

Vài bản báo cáo liên tiếp được đưa tới, trong này bao gồm tất cả các mặt hậu cần đã và đang được chuẩn bị.

Mặc dù Hàn Phong đã có thông tin từ phân thân Ảnh Chiếu cung cấp, hắn vẫn muốn trực tiếp mắt thấy tai nghe.

Trấn Thiết Thạch cung cấp 195 người trên tổng số 317. Trấn Hạ Sa còn trực tiếp cung cấp tới 303 người trong số 426 người, trong số này có hai tiểu đội chiến đấu với quân số lên tới 85 người, đều là người do Mộc gia ra tay chiêu thu, ký hợp đồng theo dạng lính đánh thuê dong binh, đối tác chiến đấu.

Mộc Thạch lão cáo già kia, ông ta muốn tư nhân hoá toàn bộ trấn Hạ Sa, vì vậy đã tự biến bản thân thành tư bản, ôm sạch vật tư, độc quyền thức ăn nước uống và xăng dầu năng lượng, từ đó ép cư dân Hạ Sa phải đi vào khuôn khổ.

Điều này ban đầu gây ra phản đối vô cùng kịch liệt, bởi vì ai cũng nghĩ ông ta muốn ép bọn họ đi vào chỗ chết, bọn họ thậm chí còn tụ tập biểu tình đòi chia sẻ đồ ăn. Bất quá, Mộc Thạch trực tiếp dựa vào sức mạnh của phi phàm giả trung thành để trấn áp.

Sau khi dùng biện pháp mạnh khiến không ai đỡ nổi, ông ta bắt đầu đưa ra mức lương để chiêu mộ người sống sót làm việc với đãi ngộ cực kỳ hậu hĩnh. Chỉ cần bỏ chút sức, thu nhập là vô cùng khá khẩm, đáp ứng thừa mứa nhu cầu cơ bản, càng sung sướng hơn xa đám thường nhân không chịu áp bức mà chui rúc đi mót đồ trong trấn.

Việc này bắt đầu tạo ra chênh lệch mức sống giữa hai nhóm, thậm chí chỉ có những ai đồng ý ký hợp đồng đối tác với Mộc gia là được cấp quyền hoán đổi vật tư phi phàm, từ đó dẫn tới ngày càng nhiều người bỏ qua biểu tình mà chạy tới xin việc.

Lúc đó Mộc Thạch liền thong thả hạ giá thuê nhân công xuống, gia tăng điều khoản về phía gò ép hơn, thế nhưng vẫn có rất nhiều người ra sức cạnh tranh nhau đăng ký một chân, ông ta liền có thể lựa được những con trâu đực khoẻ mạnh nhất.

Cung cách làm việc ký hợp đồng đối tác chiến đấu này là một trong những cách hút máu điển hình của Mộc Thạch, theo đúng nghĩa đen.

Tại trấn Hi Vọng, binh sĩ đều thuộc về biên chế của quân đội, vậy thì an nguy của binh sĩ đều phải do quân đội lo liệu.

Nhưng đối tác chiến đấu của trấn Hạ Sa là mối quan hệ hợp đồng hợp tác, làm ăn sòng phẳng, ngang bằng vai vế.

Giống như hai công ty cùng đổ vốn vào cùng một dự án, làm ăn được thì hai bên cùng ăn, làm ăn không được, hai bên tự chịu trách nhiệm thiệt hại của mình, bên A không có nghĩa vụ đền bù hay hỗ trợ bên B, bởi vì hai bên hoàn toàn ở vị thế ngang hàng bình đẳng.

Điều này khiến cho những người đăng ký tham gia làm quân nhân vẫn phải bán mạng làm việc, nhưng lại không được đảm bảo bất kỳ trách nhiệm gì cả, dù rằng lợi ích rất cao.

Sau đó Mộc gia liền tung ra các gói bảo hiểm thân thể, bảo hiểm sức khoẻ, bảo hiểm thương tật, bảo hiểm an toàn tổng thể, chỉ cần trích một phần lương thưởng trong hợp đồng tương lai cho họ Mộc, vậy ngươi sẽ được bảo hộ bằng các cam kết phục hồi sức khoẻ nếu có tổn thương.

Thậm chí họ Mộc còn tung ra gói bảo hiểm sinh mạng cho vợ chồng con cái có nhu cầu, đền bù còn vô cùng hậu hĩnh.

Ai cũng muốn kiếm tiền, nhưng đồng thời ai cũng sợ chết, sợ tàn phế. Cơ hội bảo hiểm trước mặt, bọn họ đều sẵn lòng trích một phần tài nguyên trong tương lai ra để mua sự bảo hộ này.

Tại trấn Hi Vọng, việc bảo hộ này là điều hiển nhiên, ai tàn phế đều được điều trị miễn phí dựa trên công lao quá khứ, nhưng tại Hạ Sa, điều hiển nhiên đã bị thương mại hoá.

Tư bản hoá chính là như vậy, cái gì cũng có giá của nó. Ta cho ngươi sự tự do về mặt ý nghĩa, không ép buộc bất kỳ điều gì, hai bên đối xử ngang hàng, nhưng muốn làm ăn với ta, vậy phải chạy theo luật của ta.

Hàn Phong đọc xong cái báo cáo này mà chỉ có thể lắc đầu than thở.

Trên cơ bản, ngay từ ban đầu hắn cũng đã định chu cấp toàn bộ bảo hộ cho cư dân Hạ Sa rồi, nhưng với một bước đi tư nhân hoá này, Mộc Thạch đã khiến hắn không cần phải "ném tiền qua cửa sổ" nữa. Tài nguyên phải bỏ ra ít hơn hẳn, nhiều người sẵn sàng bán mạng hơn, sau này còn thu lại được từ số tiền bảo hiểm khổng lồ trong tương lai hậu chiến từ những người bình an vô sự.

Cách làm việc kiểu công tư phân minh ái tình dứt khoát này, thực sự đã giảm tải được rất nhiều áp lực hậu cần và áp lực chiêu mộ nhân thủ cho cao tầng, càng giảm tải được rất nhiều áp lực phải ứng xử một cách tử tế và tình cảm. Dòng vốn vật tư trong kho cũng vì thế mà được đảm bảo ổn định hơn, lưu chuyển xoay vòng liên tục, không tới mức chỉ có chuyện xuất ra mà không có thu về như tại căn cứ chính nữa.

Cái não của Mộc Thạch nhiều sạn như vậy, gia tộc của ông ta muốn không giàu cũng khó.

Haha, đó là còn chưa kể tới việc cháu gái của ông ta đang là thư ký của thủ lĩnh đó.

Tiền, quyền ở hiện tại, địa vị ở tương lai, tất cả đều nhờ hút máu người khác mà ra.

Mộc gia bước vào tận thế với hai bàn tay trắng, khí vận toàn gia tộc bùng nổ trong khoảnh khắc buổi sáng ngày thứ 23 đó, để cho bọn họ là nhóm người đầu tiên mà Hàn Phong gặp được tại trấn Hạ Sa.

Người đứng đầu Mộc gia cực kỳ nhạy bén quyết đoán. Nắm bắt cơ hội khí vận bùng nổ, nắm được thời cơ xây lại cơ nghiệp từ tro tàn, ông ta liền bước ra một bước liều lĩnh, chấp nhận thay người khác đóng vai kẻ ác, chấp nhận làm bình phong dư luận. Kết quả liền là, lợi ích thu về muôn vàn, tác hại thì cũng chỉ là bị căm thù bởi một nhóm người ra sức chửi rủa là vô đạo đức mà thôi.

Mà cái đó thì... Haha...

Một lũ người yếu nhược.

Nếu có thể làm gì đao to búa lớn hơn thì bọn họ đã sớm làm rồi, sao phải kêu gào vô vọng chứ. Kêu gào như vậy, liệu có thay đổi được chênh lệch cán cân tài nguyên, địa vị và sức mạnh của hai bên không, có thay đổi được dòng chảy tư bản đang mạnh mẽ nghiến qua toàn thể xã hội không.

Hàn Phong xem xong báo cáo từ hai căn cứ ngoại biên thì tiếp tục xem tới báo cáo từ tổng bộ.

Trấn Hi Vọng có 1107 người, 280 binh lính chính quy xuất trận, 88 binh lính dự bị đính kèm, ngoài ra còn có 521 người đồng ý đi theo "chịu đòn", một con số thực sự là khổng lồ, vượt xa tất cả thời điểm quá khứ từng thể hiện.

"Vậy là tổng lực lượng tham chiến lên tới 1387 người..."

"Ân, và một con mèo ngu xuẩn nữa..."

Con mèo ngu mà hắn thu phục ở căn cứ Tam Giang đang nheo nhéo chửi bới ở phía kia kìa, cũng không nghe rõ nó đang chửi cái gì.

Hắn lúc này gập báo cáo lại rồi thản nhiên nói:

- Được rồi, tôi sẽ không can thiệp quá sâu vào những chuyện này, các vị tiếp tục công việc như bình thường đi.

- Rõ!

Từng người từng người lần lượt rời đi, ở lại chỉ còn hai người Phương Tường và Liễu Huyên.

Tổ hợp ba kẻ lừa đảo của công ty Đại Thiên Thần lúc trước, bọ họ đã lâu không đứng chung một khung hình, hôm nay lại một lần tụ tập riêng tư ở đây.

Phương Tường lúc này mới đưa ra một cái báo cáo riêng tư rồi uể oải nói:

- Hàn Phong, kho vật tư phi phàm sắp cạn đáy rồi...

Để chuẩn bị cho chiến dịch Minh Thái, Hàn Phong đã ký quyết định phân phát hai loại kỹ năng nhất giai tăng cường chống chịu và tăng cường phục hồi, một cách hoàn toàn miễn phí.

Bất kỳ ai đồng ý tham gia công tác chịu đòn ở chiến dịch này đều được phát một trong hai bản kỹ năng này, chấp nhận tham gia ở các chiến dịch sau, vậy sẽ được phát cả hai.

Chống chịu và phục hồi, hai chỉ số phế vật ở những ngày đầu, hiện tại biến thành hai chỉ số vô cùng quan trọng đối với toàn thể xã hội.

Chống chịu cao, có thể làm những việc khắc nghiệt nặng nề mà bớt đau đớn mệt mỏi, càng có thể chống đỡ lại nóng lạnh gió mưa của thế giới dị biến. Phục hồi cao, vậy thì sẽ lâu đói bụng hơn, làm việc cũng được lâu dài hơn mà bớt đi uể oải, nghỉ ngơi thoáng chút là lại hồi sức, mà cũng khó ốm đau hơn.

Đây là miếng mồi ngon với tất cả mọi người, kể cả người tàn phế cũng muốn lao lên cướp đoạt.

Nhưng đồng thời đây cũng là áp lực khổng lồ đối với việc cân bằng tài chính của Phương Tường. Kho vật tư của ông ta sở dĩ có giá trị quy đổi chiến công là do có tài nguyên phi phàm chống đỡ, hiện tại đem ra phân phát không thu tiền, cái này...

Không khác nào hành động nhà nước in tiền rồi phát free cho dân tiêu, thật sự là uống thuốc độc tự sát.

Đây là muốn mạng của ông ta, sau này ông ta phải làm sao để chứng minh chiến công vẫn rất có giá trị quy đổi đây, khi mà không cần chiến công cũng thu được lợi lớn rồi, khi mà không còn ai cần phải quy đổi những kỹ năng kia rồi, ai cũng có cả rồi thì cần gì cố gắng làm việc nữa.

Đặc biệt sau khi nhìn tới họ Mộc kia ra tay quyết đoán sắc bén, Phương Tường lại càng thêm cảm giác đau lòng, cũng dâng lên gấp gáp không nhỏ.

Vai trò của ông ta trong tổ chức, rất có khả năng sẽ bị người khác đe doạ.

Hàn Phong sau khi im lặng một lát, chỉ bình tĩnh nói:

- Phương trưởng phòng, kỹ năng mất đi có thể kiếm lại, nhưng mạng người mất đi rồi thì không thể kiếm lại nữa.

- Thậm chí, mạng người mất đi rồi thì cũng thôi đi, nhưng nếu kết nối người - người mất đi rồi, vậy thì vĩnh viễn không thể kết nối lại nữa.

- Nếu chúng ta đồng loạt trở thành tư bản, đồng loạt ra sức bóc lột, không quan tâm tới một chữ "nghĩa", vậy thì chúng ta sẽ trở thành một tổ chức thổ phỉ chính thức, không còn nghi ngờ gì nữa.

Phương Tường nghe được lời này, khuôn mặt không khỏi biến thành chết lặng.

Hàn Phong... Hắn thay đổi rồi.

Lúc này ông ta chỉ có thể cười khổ rồi chậm rãi nói:

- Hàn Phong, cậu thực sự là một ông chủ tốt, trước đây tôi không thể nhìn ra, hiện tại vậy mà vẫn không thể nhìn nhận rõ ràng.

Hàn Phong chỉ lắc đầu cười nói:

- Không. Ông mới là một ông chủ tốt. Nếu không phải có ông ra sức kìm nén và quản lý điều tiết, cái trấn Hi Vọng gì đó đã sớm phá sản, tất cả mọi người đều chết đói cả rồi.

- Tôi phải cảm ơn ông đã hỗ trợ mới đúng.

- Những lời nói và hành động của tôi đã phá vỡ trật tự mà khó khăn lắm ông mới xây dựng được, hoàn toàn không phù hợp với tư cách của một ông chủ, của thủ lĩnh một thế lực. Tôi chỉ đang thuần tuý đứng tại vị trí của một nhân viên tầng thấp mà nói lên nỗi lòng của người yếu thế mà thôi.

Phương Tường nghe vậy, lại tiếp tục cười khổ.

Nhưng ông ta đồng thời cũng bắt đầu dâng lên quyết tâm không nhỏ.

Hàn Phong lúc này lại quay qua Liễu Huyên bên cạnh, chân thành nói:

- Liễu trưởng phòng, cảm ơn cô.

Lợi và nghĩa hai từ song hành, nếu không có nghĩa, vậy lợi dụ có lớn cách mấy cũng không dâng nổi nghĩa.

Hàn Phong là một người lạnh lùng xa cách, không được lòng rất nhiều người, mà cấp dưới của hắn cũng toàn là một đám thổ phỉ, ít học, ít tuổi, ít kinh nghiệm, càng không quá được lòng công chúng. Bản thân cao tầng lại luôn luôn quanh quẩn bên ngoài, sao có khả năng xây dựng được "nghĩa" hoàn chỉnh.

Nếu không có Liễu Huyên ở phía sau hỗ trợ phương diện ổn định và kết nối lòng người, đắc nhân tâm, vận động hành lang, tuyên truyền và hỗ trợ xây dựng hình ảnh cho cao tầng, xây dựng mối liên kết người - người trong lòng trấn Hi Vọng, vậy thì còn lâu cao tầng mới có thể lôi được hơn một nghìn ba trăm người ra chiến trường, lợi có lớn hơn nữa chồng vào đó cũng không thể.

Xét về mặt tư cách, nữ nhân trước mặt mới thực sự là thủ lĩnh trấn Hi Vọng.

Xét về mặt đóng góp, đóng góp của nữ nhân này cũng không thua kém gì so với bất kỳ ai khác.

Tính chất công việc mà ta phải làm, tuy rằng ít nguy hiểm hơn, nhưng trình độ phức tạp, mệt mỏi và vất vả trong đó còn lớn hơn xa công việc chiến đấu, càng quan trọng hơn hẳn việc chiến đấu của bất kỳ người nào, kể cả hắn.

Liễu Huyên nghe được lời cảm ơn chân thành của Hàn Phong, hai mắt không khỏi xuất hiện rung động nhàn nhạt.

Một lúc sau, nàng ta mới là thản nhiên nói:

- Anh xịt nước hoa thơm quá nhỉ? Hiệu gì vậy?

Hàn Phong lập tức lâm vào trong xấu hổ.

Hắn xoè tay ra, bất đắc dĩ nói:

- Mặc dù một lát nữa hai người rất có thể sẽ gặp nhau, chẳng qua Tường Vi sớm gửi lời cảm ơn chân thành đến cô rồi. Nàng ta nói, cô rất xinh đẹp.

Liễu Huyên hừ nhẹ một tiếng xoay người rời đi, còn bỏ lại một câu tức giận:

- Cô ấy cảm ơn tôi thì còn có thể, nhưng chắc chắn không thể khen tôi đẹp. Anh đừng có bịa đặt, mấy chiêu trò lừa đảo của anh, tốt nhất đừng đem ra trước mặt tôi làm gì.

- Còn nữa, tôi tất nhiên là xinh đẹp rồi.

Phương Tường đứng bên cạnh nhìn cảnh này, khóe miệng không khỏi xuất hiện một nụ cười đắc ý.

Con gà họ Hàn này, non lắm. Xem ra ông ta vẫn có những mặt nhất định có thể tự xưng là ông chủ của hắn.

Hàn Phong đã trúng phải đòn đọc tâm thuật.

Sao nữ nhân này biết?

Con mẹ nó, ả này chắc chắn cũng cầm Thấu Rõ tứ giai trên người.

Sau này phải cẩn thận hơn mới được.

7h sáng ngày thứ 28 hậu dị biến, đoàn xe viễn chinh hơn một trăm chiếc đồng loạt di chuyển về phía nam.

Chiến tranh, bắt đầu rồi.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 34
Lượt đọc 456

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.