1 đấu 30, 30 đấu 6 vạn
- Hàn Phong, chịu trói đi!
Âm thanh kêu gào của La Thiên Dật chấn động trời cao, vang vọng tới bốn phương tám hướng, còn mang theo bức bối nín nhịn suốt từ tối tới giờ, cái này đã trực tiếp khiến cho không khí cũng phải mơ hồ nổi lên gió xoáy.
Hàn Phong nghe lời này mà không khỏi haha cười lớn:
- Hahahaha... Các người có biết điều thú vị nhất về La Thiên Dật là gì không?
- Đó là cậu ta sẽ chỉ nhại lại người khác mà thôi.
- Vừa rồi cậu ta nói tôi chịu trói đi, mà không phải chịu chết đi, thế là các người chỉ bàn về việc trói tôi thôi à?
- Các người tới đây săn boss mà lại chỉ mang theo tâm thế bắt sống, không phải tâm thế tiêu diệt, vậy thì làm sao có thể bung hết sức chứ.
- Lỡ tôi chết rồi thì trói làm sao đây. Haha...
Tiếng cười trêu tức của Hàn Phong vang vọng toàn bộ chiến trường, để cho gần 30 người xung quanh phải thay đổi sắc mặt.
Chết tiệt thật...
Thằng họ La kia đúng là loại phá game mà.
Cậu ta thực sự quá thiếu ổn định rồi, việc "ám sát" hôm nay vốn dĩ phải càng bí mật thì càng tốt, vậy mà cậu ta vừa gặp mặt địch đã huỵch toẹt nói ra tất cả dự định bàn bạc, thế còn bí mật cái nỗi gì.
Trong khi họ Hàn kia lại quá mức cáo già, chỉ dựa vào một câu nói mà đã đoán định ra được tình hình...
Thế này thì còn gây áp lực lên đối thủ thế nào được nữa...
Biết vậy không cho thằng ngu kia đi theo xem...
Mà hình như là không có ai cấm được thằng họ La kia thì phải, cậu ta cứ nhằng nhẵng bám theo xem vui, ai đủ bản lĩnh đứng ra cản đây.
Chẳng qua lời bóc mẽ này của Hàn Phong không làm cho một vài người ở đây cảm thấy xao động.
Bắt được thì tốt, lỡ giết, vậy cũng không sao.
Mục đích cuối cùng của bọn họ là thống nhất nhân loại tỉnh Diễn Giang, không phải tìm kiếm lợi ích.
Trầm Thành, thủ lĩnh Long Nha phân bộ Diễn Giang, lúc này hắn ta nhìn thẳng về phía Hàn Phong đang đứng cạnh hai cái nữ nhân ở kia, thản nhiên nói:
- Hàn Phong, hôm nay anh chỉ có một mình, không người hỗ trợ, chúng tôi cũng đã sớm chuẩn bị cẩn thận, kế hoạch nhắm vào năng lực của anh đã vô cùng đầy đủ. Anh không có cơ hội chạy thoát được đâu, tốt nhất là giơ tay chịu trói đi, chúng tôi cũng không phải loại người thị huyết hiếu sát...
- Hahaha...
Âm thanh cười vang của Hàn Phong vang lên cắt ngang lời khuyên nhủ của Trầm Thành.
Hắn đứng thẳng lưng tại đó, ngạo nghễ nói:
- Tôi sống sót được 30 ngày giữa tận thế này, ngay từ ban đầu đã độc lập tự cường, sau này cũng sẽ là độc lập tự cường.
- Tôi chưa bao giờ dựa dẫm vào bất kỳ ai để giải quyết các vấn đề của mình, trừ khi vấn đề đó tôi đã nắm chắc, hoặc vấn đề đó khiến tôi lâm vào bước đường cùng!
Trầm Thành nghe được lời này, nội tâm không khỏi hừ lạnh.
Nói bon mồm thật đấy, nhưng làm được không.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cá nhân chống lại cả một tập thể sao?
Hơn nữa, nếu thật sự làm được, vậy thì kẻ trước mặt chỉ có hai khả năng... Hoặc là hắn ta đã chắc chắn thắng nên mới tới đây, hoặc là hắn ta quyết tử chứ không chịu thuận theo người khác?
Hàn Phong nói xong, chợt đưa tay xoa xoa cằm nhìn về phía bên trái, thản nhiên nói:
- Mộ Dung đoàn trưởng, anh hẳn là muốn đoạt lấy thiên tài địa bảo ớt biến dị của tôi nên mới tới đây phỏng?
Mộ Dung Địch nghe lời này, không khỏi cảm thấy chột dạ.
Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Tôi cần nó để cứu mạng đồng đội!
Mỗi một thiên tài địa bảo mới được tìm thấy và sở hữu chính thức, Tinh Thạch Khai Phá sẽ "trả lại" những người mà nó đã hấp thu.
Mộ Dung Địch đã từng ngỏ ý muốn "mua đứt" ớt biến dị, tất nhiên, điều này là vọng tưởng, đã trực tiếp bị Hàn Phong bác bỏ.
Hàn Phong nhìn toàn trường một vòng, đột nhiên quỷ dị cười:
- Các vị nói tôi không chạy thoát, hẳn là đã sớm cho người bao vây biệt thự kia, thế các vị đánh giá thử xem, cây ớt tôi chăm bẵm tươi tốt chứ. Còn nữa, con chó đen nằm đó đã mọc ra bao nhiêu lông mao rồi?
Lời này của thủ lĩnh trấn Hi Vọng khiến cho những người xung quanh một lần nữa cảm thấy không ổn.
Đúng, bọn họ sớm đã cho người canh chừng tại biệt thự trung tâm trấn Hi Vọng, cũng đã chuẩn bị đầy đủ phương án để đối phó với con chó kia, hiện tại chỉ chờ Hàn Phong dùng cánh sao an toàn trở về là sẽ bị bắt sống.
Thế nhưng mà, lần này thì là ai tiết lộ kế hoạch, tại sao họ Hàn kia lại biết?
Hàn Phong không đề cập tới vấn đề này nữa, hắn lại nhìn qua Tào Khang, thản nhiên hỏi:
- Ông là muốn đoạt Tinh Thạch An Toàn sao?
Tào Khang nhất thời không biết đáp lại ra sao.
Một lúc sau, ông ta thở dài khuyên nhủ:
- Hàn Phong, tôi không phải người mất tư cách như vậy.
- Tinh Thạch An Toàn của cậu, cậu cứ giữ, tôi sẽ không có ý đồ, ít nhất thì hôm nay chắc chắn không có.
- Nhưng tôi thật lòng khuyên cậu hãy giao quyền kiểm soát trấn Hi Vọng ra, tiếp nhận sự an bài của chính phủ, vậy là đủ.
- Có thể cậu không tin, nhưng tôi ở đây là để đảm bảo cậu sẽ không bị người ta giết chết.
Hàn Phong thật sự đã có cái nhìn khác về Tào Khang.
Trò đời thật sự rất kỳ lạ.
Họ Tào trước đây là người chống hắn ác nhất, muốn giết chết hắn nhất, còn định đổi Cung Nguyên Tố level 5 để bắn chết hắn cơ mà. Ông ta cũng là người có tư tưởng bài xích thổ phỉ mãnh liệt nhất, tuyệt không chấp nhận bất kỳ thoả hiệp nào với trấn Hi Vọng. Thế nhưng bước vào thời khắc quyết định, ông ta vậy mà lại thể hiện ra nghĩa khí lớn nhất.
Trong khi đó Mộ Dung Địch bên kia ban đầu tỏ ra tương đối hữu hảo, thế nhưng cuối cùng lại là người hành động theo cảm tính nhất.
Không biết đâu mà lần thật.
Hàn Phong quay qua Lạc Thanh Thuỷ đứng đó, cười bỡn cợt:
- Cô là muốn chiếm lấy mấy chiếc thuyền sao?
- Tôi cho cô hết, cô tha cho tôi qua ải này được không?
Nếu nói ai là người Hàn Phong cảm thấy ngại đối đầu nhất, vậy thì chắc chắn hắn ngại nữ nhân họ Lạc này nhất.
Hai bờ đông tây sông Lệ, chỉ có nàng ta luyện kỹ năng thuần tới mức biến đổi cả thân thể hữu hình, bay luôn cả màu tóc qua màu lam nước, đây là sự cố gắng nỗ lực đến thế nào chứ.
Khống chế lực của nàng ta, có lẽ đã kéo lên tầm mạnh mẽ tới mức phi lý rồi, uy lực kỹ năng đánh ra không thua kém gì tiến hoá giả bản base cơ bản.
Hắn khi xem lại video chi tiết ghi lại cuộc chiến tại chiến trường Minh Thái mà phải run rẩy vì năng lực mạnh mẽ của nàng ta.
Lạc Thanh Thuỷ im lặng một chút rồi hỏi lại:
- Thật không?
Câu trả lời này lập tức để cho liên quân hơn 30 người nhảy dựng lên.
Không phải chứ, chẳng lẽ định giữa đường quay giáo thật à, đừng nói giờ họ Lạc kia sẽ chấp nhận đổi thuyền cũng biến thành đổi phe luôn nhé.
Nếu thật thì trận này sẽ vô cùng khó đoán.
Chẳng qua Lạc Thanh Thuỷ chỉ nói chứ không làm, nàng ta cứ thích nói vậy, lại không thích làm đó, ai quản được.
Hàn Phong cũng chẳng trông chờ gì vào việc họ Lạc kia thay đổi chiến tuyến, hắn chỉ cảm thấy họ Lạc này hình như chiếm được chỗ tốt từ sổ tay của hắn bán cho rồi thì phải, giờ nàng ta còn biết đùa cơ đấy.
Nhưng hắn có thể đảm bảo một điều rằng nàng ta sẽ không ra tay với hắn, hoặc ít nhất là không gây sát thương tới hắn, nàng ta tới đây là để làm việc khác.
Tào Khang ngăn người khác giết hắn, còn Lạc Thanh Thuỷ ngăn hắn giết người khác.
Đây là thoả thuận giữa nàng ta và Tường Vi, nàng ta đã chấp nhận, vậy sẽ thực hiện.
Hàn Phong tin tưởng vợ yêu giống như tin tưởng em họ vậy.
Hắn lúc này lại quay qua Cổ Nguyên đứng đó, thản nhiên hỏi:
- Anh tới là để trả nợ cho Long Nha sao?
Cổ Nguyên im lặng.
Hắn không thể hiểu tại sao bản thân lại bị người đứng ở kia hiểu rõ tới như vậy, dường như chỉ cần họ Hàn kia nhìn lướt qua, hắn liền bị đọc vị hoàn toàn.
Lúc này hắn thở ra nói:
- Hàn Phong. Tôi dẫn Triệu Thương Long đến gặp anh, anh giết chết gã, đó cũng có một phần lỗi của tôi, vì vậy tôi cần phải giải quyết phần khúc mắc này.
Nói xong, hắn lập tức bồi thêm:
- Đây là điều mà tôi muốn làm, đao mà tôi muốn chém.
Hàn Phong đang định hỏi "đao này chém ra là do ai xúi anh" thì chợt ngượng ngùng ngậm mồm lại, gãi gãi đầu xua đi sự lúng túng.
Sao hôm nay họ Cổ kia nhạy bén như vậy, biết cả việc hắn định chọc ngoáy kiểu gì.
Xem ra đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Tam Giang không đần như vẻ ngoài.
Thôi tạm thời kệ mẹ gã vậy, một lát nữa gã sẽ lại phải đần như chó thôi.
Hàn Phong bây giờ mới quay qua nhìn "chủ mưu" lần này, người gần nhất, Trầm Thành, thản nhiên nói:
- Quận Xuân Hà không cử tới đoàn trưởng chiến đấu nào khác ngoài ngoài Tô Nguyệt, cũng không cử tới vũ khí trang thiết bị hạng nặng, vậy thì đây chỉ là hành động đơn lẻ ngoài luồng của tổ chức Long Nha, không phải hành động do toàn thể chính quyền Xuân Hà ra mệnh lệnh.
- Tôi và Tô Nguyệt không oán không cừu, nàng ta có mặt tại đây vì thế cũng không phải muốn giết tôi, mà là nhận được lợi ích từ Long Nha, sẽ chỉ cung cấp trợ giúp nhất định.
- Đám người Tam Giang đều tới đây đủ cả, nhưng lại không thống nhất ý tưởng, mỗi người tới đây đều mang theo một mục đích khác biệt, do đó đây cũng là hành động dưới danh nghĩa cá nhân.
- Anh có mặt tại đây, đích xác là để giết tôi. Bởi vì nếu anh muốn bắt sống tôi thì hai cái nữ nhân bên cạnh đã không cần diễn trò làm gì cả.
- Anh giết tôi vì mục đích gì?
Trầm Thành nghe được lời này, đồng tử trong mắt thoáng chốc co lại.
Hoá ra tên họ Hàn nói nhiều như vậy là để trinh sát...
Hắn trầm giọng nói:
- Hàn Phong, giao ra công thức nước chống chịu và quyền điều hành trấn Hi Vọng, tôi sẽ đảm bảo an toàn tính mạng cho anh.
Hàn Phong ha ha cười lớn nói:
- Haha, không cần vội giải thích nguyên nhân anh giết tôi như vậy, để tôi giải thích cho.
- Anh muốn giết tôi là vì muốn kiếm lợi.
- Có người cung cấp lợi lộc cho anh làm điều này.
- Long Nha là một tổ chức lính đánh thuê theo đúng nghĩa đen, hay ít nhất định hướng Long Nha tại tỉnh Diễn Giang này chính là một đám đâm thuê chém mướn.
- Họ Triệu kia tới tìm tôi là vì chiếm lợi của Bạc Thanh.
- Anh tới tìm tôi là vì chiếm lợi của Bằng Công.
- Về phần ngôn luận cái gì mà ích nước lợi dân, cái gì mà chính danh luật pháp, tất cả đều là chó gặm.
- Các người mới chính là một đám thổ phỉ!
- Hơn một vạn cư dân Xuân Hà, hơn 6000 cư dân Tam Giang, tất cả đều đang bị đô hộ bởi chiêu bài chính phủ của các người.
- Các người ghen tị với sự yên bình của trấn Hi Vọng, sợ hãi trước sự công bằng và dân chủ tại trấn Hi Vọng, thèm thuồng trước tài nguyên dồi dào của trấn Hi Vọng, và tức giận khi hào quang của trấn Hi Vọng đã bày ra điểm yếu hại trong cách vận hành của thế lực các người.
- Các người thà giết tôi còn hơn là bắt sống tôi, và cũng chỉ muốn triệt để giết chết tôi, bởi vì chỉ khi tôi chết, tất cả lo lắng của các người mới biến mất.
- Bởi vì khi tôi chết, trấn Hi Vọng cũng sẽ biến mất theo.
- Biết tại sao ông chủ đàn cừu lại muốn sai sử đám chó săn các người tới đây giết tôi không? Bởi vì bọn họ muốn huỷ diệt trấn Hi Vọng.
- Bởi vì trấn Hi Vọng, chính là một thể chế dân chủ chân chính!
- Đám người cao tầng kia sợ hãi phong trào dân chủ chân chính sẽ bùng lên rồi quét sạch sự thống trị của bọn họ, bởi vì một khi có dân chủ chân chính, vậy sẽ không còn chủ nữa.
- Các người chỉ muốn duy trì sự thống trị của mình mà thôi!
- Tôi muốn hỏi một điều, có bất kỳ ai ở đây từng cảm nhận được hương vị trước tận thế ngay tại trong tận thế hay chưa!?
Từng câu từng chữ của Hàn Phong vang lên trong đêm đen thanh vắng, khuấy động bầu trời sao tới vần vũ cuồn cuộn, chấn cho đáy lòng của mỗi một người ở đây đều mãnh liệt sóng trào. Đặc biệt là một câu hỏi cuối cùng của kia của hắn ta để cho rất nhiều người đều giật mình một cái, ánh mắt xuất hiện sự ngơ ngác.
Hương vị trước tận thế... Ở bên trong tận thế...?!
Có sao.
Là... Ở cái trấn Hi Vọng kia sao?
Trầm Thành nhận thấy trạng huống của hơn 20 đội viên Long Nha bên kia có chút không ổn, hắn ta lập tức hừ lạnh một câu quát lên:
- Hàn Phong, đừng ăn nói hàm hồ nữa, tôi cho anh mười giây để quyết định.
- Mười, chín, tám...
Hàn Phong đứng hiên ngang giữa trùng vây đông đảo, nhìn quanh một vòng, cao giọng quát lớn:
- Đám chó săn các người ở đây, đã từng có ai đặt chân lên trấn Hi Vọng mà quan sát thực tế hay chưa?
- Tại sao biết nơi đó là hang ổ thổ phỉ? Tại sao biết cư dân ở đó đang chịu dày vò khổ cực? Tại sao biết nơi đó không có dân chủ nhân quyền? Tại sao biết tôi không phải là một thủ lĩnh hợp cách?
- Các người là được ai nhồi sọ cho định kiến này?!
- Hay chỉ làm theo mệnh lệnh từ một người mà các người thậm chí không biết rõ tốt xấu?!
- Tại sao tôi cố gắng mang tới cuộc sống ấm no cho người khác mà các người lại muốn ngăn cản tôi?!
- Tại sao lại muốn giết một người đang nỗ lực đem lại hi vọng cho hàng nghìn người?!
- Nói!
- ...!!!
- Năm... Bốn...
Trong đêm khuya thanh vắng, âm thanh quát mắng phẫn nộ xen lẫn âm thanh đếm ngược lạnh lùng vang vọng trời cao, xuyên thủng tâm thần tất cả mọi người...
...
Trong một trận chiến đấu, các yếu tố quyết định thắng bại có rất nhiều, trong đó bao gồm địa hình địa lợi, thực lực tự thân, chiến thuật tổng thể, lý tưởng chiến đấu, và sĩ khí.
Ân, và cả may mắn nữa.
Hàn Phong bước vào một trận quần công, lấy ít địch nhiều, hắn tất nhiên phải nói nhiều để bù đắp thiệt thòi.
Địch thủ bước vào trận này với tâm thế bắt sống, ẩn phía sau mới là sát cơ, sẽ không vì thế mà lập tức hạ sát thủ được, buộc phải để cho hắn nói, hắn lại càng phải nói nhiều.
Nói ra ở đây, không phải để thỏa mãn cái tôi cá nhân, càng không phải để giải toả uất ức trong lòng như đang biểu hiện ra mặt.
Hắn chưa bao giờ cần giải toả uất ức với những người này.
Hắn nói ra được những lời kia, tức là trong lòng sớm đã nghĩ tới, sớm đã hiểu rõ, sớm đã tự hỏi hàng vạn lần, đã không cần ai tới chia sẻ nữa.
Hắn chỉ muốn lan truyền loại năng lượng tiêu cực và không cam lòng này tới tất cả những người ở đây, khiến cho họ buộc phải đồng cảm với hắn, buộc phải bước vào cái bẫy thao túng tâm lý mà hắn bày ra, buộc phải nghi ngờ về lý tưởng chiến đấu của mình, buộc phải tự hỏi lại thâm tâm xem ý nghĩa bản thân xuất hiện ở đây là gì.
Là vì mệnh lệnh của người khác sao.
Là vì ép một người xa lạ không hiểu rõ vào bước đường cùng sao.
Hơn 30 người đứng xung quanh, trong lúc này đã gần như im bặt, chỉ còn lại tiếng than thở tới kiệt sức của nhân loại đau đớn giãy dụa, hoà chung với thanh âm đến ngược lạnh lùng vô cảm.
Thê lương...
Đây chính là đòn đầu tiên mà Hàn Phong đánh ra.
Đòn công kích bình phàm bằng ngôn từ, đánh thẳng vào căn nguyên bình phàm nhất của phi phàm giả.
Hai trong năm yếu tố quyết định thắng bại, lý tưởng và sĩ khí, không thể dùng phi phàm đi khống chế, trong lúc này đây đã bị một đòn ngôn từ này đánh vỡ.
Đây chính là giá trị của ngôn từ.
Một bài Hịch Tướng Sĩ, Hưng Đạo Vương đánh tan Mông Nguyên, một bài Nam Quốc Sơn Hà, Lý Thường Kiệt phá tan sĩ khí quân Tống, đẩy cao sĩ khí và lý tưởng quân mình.
Đây chính là sức mạnh của ngôn từ.
Trận này, thực lực đôi bên, đã gần cân bằng trở lại!
- Ba...
Trầm Thành đếm tới ba, bàn tay cũng đưa lên đặt trên chuôi kiếm.
Thủ lĩnh trấn Hi Vọng đứng cách đó 200 mét cũng gào lên đầy thê lương:
- Tôi thà chết đi trên con đường tìm kiếm hi vọng, còn hơn sống mòn trong tuyệt vọng!
- Là các người ép tôi...
Đóng vai nạn nhân hoàn tất!
Hàn Phong lúc này khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng đúng bản chất.
Giờ là lúc ông mày diễn!
Không để cho địch thủ đếm đến hai, một tay hắn lập tức chỉ về phía Cổ Nguyên bên kia, Ấn Tức Thời nhanh chóng đánh ra, năng lượng phi phàm điên cuồng phóng xuất.
"Tứ giai - Uy Áp Thượng Vị!"
"Anh hai, anh hai, cứu em với, em là Tiểu Ngọc đây, em đau quá, em đau quá anh hai, làm ơn hãy cứu em..."
Một tay kết Ấn Tức Thời, hắn tay còn lại điên cuồng giáng xuống đầu lâu Trần Tiểu Mẫn bên cạnh, muốn một trảo gõ nát cái đầu này.
Đòn Uy Áp Thượng Vị là đòn bán chủ động, nó dựa hơi vào sự lớn mạnh của Thể Năng Lượng của ký chủ để gây ra sự sợ hãi cho người khác, có thể mang tính ngẫu nhiên, để cho uy áp tự bới móc ra nỗi sợ trong tâm khảm mục tiêu, cũng có thể tự hành chế tạo ra nỗi sợ mà bản thân cho là sợ hãi. (chương 343)
Thông thường, với chênh lệch cấp độ hai bên, Uy Áp Thượng Vị của Hàn Phong áp lên Cổ Nguyên không "thượng" được, đòn khống chế kia sẽ chỉ có thể bới móc ra một chút sự sợ hãi tầng ngoài mà thôi, như là bị thây ma tấn công, bị quái vật xé xác, không thể khiến họ Cổ phân tâm quá nhiều. Thế nhưng Hàn Phong lại chơi một chiêu độc ác, hắn trực tiếp chế tạo ra nỗi sợ và nỗi ân hận lớn nhất cuộc đời Cổ Nguyên, sau đó tống thẳng vào tâm thần đối phương.
Cổ Nguyên trên tay cầm Diệt Tuyệt Đao level 4, vốn đang hết sức chú ý tới tình hình bên kia, lúc này hắn trước mắt hoa lên, một luồng uy áp khủng bố xộc thẳng vào tâm thần hắn, chế tạo ra ảo giác ghê gớm nhất
Trước mắt đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Tam Giang lúc này chính là khung cảnh kinh khủng nhất trần đời, bên kia Hàn Phong và Trần Tiểu Mẫn đã biến mất, thay vào đó tên khốn nạn Lê Hàng đang giơ tay lên cao mà gõ xuống đầu lâu Tiểu Ngọc, muốn trảo chết em gái hắn.
- Khônggggggggg... Aaaaaaaaaa...
Cảnh tượng này còn đau đớn hơn cả cái chết, Cổ Nguyên ngửa đầu gào lên đầy điên cuồng.
Hắn thà rằng phải chết đi một vạn lần cũng muốn em gái bị thương tổn dù chỉ một chút, thế nhưng khoảng cách hai bên quá xa, hắn không thể làm gì được.
Đúng lúc này, hắn vội vã từ trong ngực móc ra một hộp vuông 4x4x4 tung về phía trước rồi kêu to:
- Sàn Đấu Boxing!
Trong lúc nguy cấp, Cổ Nguyên vội vã phóng xuất Sàn Đấu Boxing level 4 mà chụp vào đầu Trần Tiễu Mẫn.
Món này vốn sẽ dùng để nhốt Hàn Phong lại, thế nhưng hắn sợ người kia có cách nào đó tránh thoát được, sẽ quyết đoán gõ chết "em gái" hắn, vì vậy hắn quyết định nhốt "em gái" lại.
Quang mang 4x4x4 loáng lên một cái, Trần Tiểu Mẫn và Cổ Nguyên đã bị hút đi mất.
Không giết được nhau, hoặc không đủ 4 phút, vậy thì đừng hòng thoát ra được.
Hàn Phong nội tâm cười lên đầy điên cuồng.
Xem ra họ Cổ vẫn rất khôn, biết bản thân phải làm gì, và gã cũng ngu đần y như cũ!
Giờ thì thằng kia đang ôm "Tiểu Ngọc" của gã trong Sàn Đấu Boxing mà khóc lóc như cha chết rồi.
Dùng mưu hèn kế bẩn loại được một cái đối thủ mạnh mẽ, Hàn Phong lại giơ tay về phía La Thiên Dật còn đang ngẩn người đứng đó, Nhẫn Mô Phỏng level 4 phát ra, đòn Thao Túng Tâm Lý thứ hai của bà xã Tường Vi đã nhiệt tình phóng xuất.
Mục tiêu đã không còn là toàn quân Tam Giang nữa, mục tiêu chỉ nhắm tới duy nhất một người.
Hắn theo đó cất giọng hô to:
- Dật Nhi, con ngoan của mẹ, hãy giết sạch đám người ở đây đi, chính đám người này đã phá hoại hạnh phúc gia đình chúng ta.... Con nghe lời mẹ đi, mẹ xin con mà... Cối xay gió a cối xay gió... Cha ơi cha ở đâu...
Phía bên kia, La Thiên Dật sau khi nghe được âm điệu thảm thương bi thống của "mẹ" thì đột nhiên ngẩn ra.
Sau đó hắn toàn thân bốc lên một luồng bộc phá lực ngùn ngụt mà ngửa đầu kêu to:
- Mẹ ơi, mẹ ở đâu, huhuhu...
- Cha ơi cha...
- Đừng đi mà...
- Là các ngươi đã phá hoại gia đình của tôi...
- Aaaaaaaa...
Ùnggggg...
Thiên không, vòi rồng khủng bố đột ngột xuất hiện, năng lực phi phàm phong thuộc tính điên cuồng phóng xuất.
Mặt đất, vô hạn đất cát lập tức bị cuốn bay lên cao.
Bên cạnh La Thiên Dật là Tào Khang và Mộ Dung Địch, lúc này hai người này lập tức bị đánh bay, chính bởi vì họ La đã coi họ là kẻ thù phá hoại gia đình.
- Chết tiệt! Là đòn gì gây kích động như vậy.
- Thiên Dật phát điên rồi. Mau cản cậu ta lại.
- ...
- Chạy trước đi, chống không nổi...
Lạc Thanh Thuỷ cắn môi một cái, lúc này đành phải triệu hồi ra thuyền buồm, cản lại uy năng gió bão của họ La.
Hàn Phong nhìn cảnh này mà nội tâm cười lên đầy điên cuồng.
Chết bà chúng mày đi, vây công ông mày hả!
Cách thoát khỏi vây công chính là thằng nhốt được phải nhốt, thằng chia rẽ được, phải chia rẽ.
Hắn lúc này tóm lấy vạt áo Thi Nhã Vân bên cạnh, bàn tay liên tiếp kết thành vài cái thủ ấn:
"Mộ Táng Tập Thể! 6 vạn chiến sĩ, mau ra hết cho ta!"
"Tứ giai - Ẩn Nặc Thuật!"
"Thây Nô - Băng Hoạt!"
"Tam giai - Tơ Tưởng!"
"Tứ giai - Sướng Trước Khổ Sau!"
Sau lời động niệm của hắn, chiến trường 3 cây số quanh đây lập tức xuất hiện hơn 60.000 cỗ xác chết.
Xác chết chồng chất như núi, máu thịt cùng cặn xương ngập kín không gian xung quanh, chúng từ trên thương khung rào rào rơi xuống như mưa bom bão đạn, sau đó lại bị gió xoáy khổng lồ thổi tít lên cao, chém nát thành trăm ngàn vạn mảnh.
Tầm mắt thế nhân đã ngập trong xác thịt, không có bất kỳ khe hở nào.
- Aaaaa... Các người phải chết, các người phải chết... Cha mẹ ơi...
Đối diện Hàn Phong 200 mét, Trầm Thành nhìn cảnh tượng này mà không thể tin nổi.
Hắn không thể tin nổi tại sao chỉ trong một hai giây thôi mà tên họ Hàn kia đã làm được từng ấy chuyện, đây là cái gì vậy.
- Aaaaa...
- Cứu, cứu...
- Khặc khặc khặc...
Xung quanh Trầm Thành liên tiếp có ngàn vạn máu thịt thây ma rơi xuống, càng có hàng loạt thanh âm đau đớn của đội viên Long Nha truyền tới, bọn họ đang kêu cứu vì bị thây ma tấn công.
Có người không kịp dâng lên phòng hộ, đã hoá thành thây ma rồi.
Hàng trăm thây ma tiến hoá đang điên cuồng lao lên tấn công hơn 20 đội viên Long Nha!
Hàng vạn thây ma khác đang bủa vây tứ phía, tất cả đều đang nhìn chằm phía này, điên cuồng lao lên bất chấp tất cả tính mạng!
Nhìn cảnh tượng này, thủ lĩnh Long Nha phân bộ tỉnh Diễn Giang không khỏi mãnh liệt run rẩy.
"Hàn Phong là Thể Thao Túng?"
"Hắn ta thực chất là thây ma?"
"Hắn ta mang thi đàn theo bên mình?!"
"Hắn ta trà trộn vào sống chung với nhân loại?!"
"...!"
Trầm Thành suy nghĩ trong nửa giây, bàn tay cầm vào trên chuôi Thánh Kiếm Deuteri level 4, lạnh lùng hô:
- Quản cái gì Thể Thao Túng, chết.
- Kỹ năng chức nghiệp Kiếm Khách hệ công kích - Kiếm Khí!
Hắn vừa dứt lời, vô số kiếm khí lập tức được chém ra, không gian máu thịt xung quanh mười mấy mét lập tức bị quét sạch.
Cách Trầm Thành 500 mét, trong một khu vực gió yên sóng lặng, Hàn Phong đưa mắt nhìn về xung quanh, âm thầm cười lạnh.
Địa lợi đã thuộc về hắn, trong hố xác này, hắn dùng Ẩn Nặc Thuật, đố ai tìm ra.
Nhân hoà cũng đã thuộc về hắn, lũ lâu nhâu Long Nha kia đã bị quấy phá, trong khi đám Tam Giang cũng đang tự cắn xé nhau.
Sau đó hắn chợt phía nữ tử nhếch nhác đang ôm đàn tì bà bên kia bằng ánh mắt thâm trầm.
"Chết tiệt, khắc chế cứng của mình đây rồi..."
"Nữ nhân này..."
Nàng ta có kỹ năng gì đó quấy rối được Băng Ảnh, hay chính xác là quấy rối được năng lực di động trong không gian, khiến cho tất cả di động đều chỉ hướng duy nhất về một địa điểm, đó là bên cạnh Trầm Thành 1 mét.
Hắn xác định được điều này khi thử sử dụng hai bằng nô đổi chỗ cho nhau, bọn chúng đều bị hút về bên kia cả. Bản tôn hắn hiện tại dù có dùng Băng Ảnh dịch chuyển tới đâu cũng sẽ bị ném về bên kia, xem như ngửa cổ cho người ta cứa.
Thậm chí hắn nghi ngờ rằng bản thân có dùng cánh sao an toàn thì cũng sẽ dịch chuyển tới đúng một phương vị, phương vị đó không phải về phía lõi sao, mà là tại khu vực này.
Hắn không khẳng định suy đoán kia, hắn chỉ nghi ngờ, nhưng chỉ với chừng đó nghi ngờ cũng khiến hắn không dám dùng cánh sao.
"Hừ... Chỉ cần nàng ta an phận không tham gia quá sâu, vậy thì mình vẫn có thể giết được đám chó săn ở đây... Muốn tóm ông đây lại hả, ông đây sẽ không đi đâu cả, không dị động, làm sao tóm!"
Nghĩ thông suốt điểm này, Hàn Phong tiếp tục giơ tay kết ấn nhấn xuống.
"Băng Độc!"
"Băng Hoạt!"
"Tơ Tưởng!"
Ấn Tức Thời liên tiếp xuất ra nhanh như vũ bão.
Đã có gần 600 thây ma nghe lệnh Hàn Phong mà dũng mãnh lao vào tấn công đám người Long Nha.
Cách làm của hắn chính là nhiễm Băng Độc chế tạo thây nô, kích hoạt Băng Hoạt lệnh cho chúng nó lao bừa lên, bản thân một bên dùng Tơ Tưởng trực tiếp thao túng xác chết chiến đấu, xác chết Băng Hoạt lại dùng Tơ Tưởng thao túng xác chết khác chiến đấu.
Trong phạm vi quanh đây, khắp nơi đều là tơ tinh thần của Hàn Phong, nếu dùng Phản Chuyển đi quan sát, vậy có thể thấy hàng trăm hàng ngàn sợi tơ đang điên cuồng bay múa.
Hàn Phong đã lợi dụng sự mạnh mẽ của thể cấu thành khi liên tiếp sử dụng thiên tài địa bảo để vận dụng tối đa uy năng tơ tưởng.
Ùng ùng ùng...
Xẹt xẹt xẹt...
Âm thanh nổ tung cùng cắt xé điếc tai của phi phàm điên cuồng truyền ra, mảng lớn xác thịt thây ma bị đánh thành phấn vụn, vô số thây ma lao lên bị đám người ở đây chém tới nát bét, sau đó bọn chúng đột nhiên biến mất, rồi lại xuất hiện trở lại trên trời, rào rào rơi xuống đất.
Mưa máu vĩnh cửu.
Chỉ cần xác thịt thây ma bị đánh nát, nó sẽ lại bị hút vào Mộ Táng rồi lại được xả ra phía trên đỉnh đầu đám người Long Nha bên kia, giống như nhất quyết muốn chôn vùi bọn họ tromg đống xác chết, thậm chí thây ma còn đang vù vù rơi về phía cầu bão của La Thiên Dật, biến thành năng lượng đen kịt, tăng cường uy năng cho nó.
Hàn Phong ánh mắt thâm trầm liếc nhìn một vòng rồi cười lạnh:
- Để xem các ngươi có bao nhiêu thể lực!
Sử dụng trang bị hệ thống không tiêu tốn bất kỳ tài nguyên gì, trong khi chỉ cần chém một cái xác đang lao tới, tránh một khúc xương sắc bén đang rơi xuống, cũng sẽ tiêu tốn ít nhiều thể lực. Huống hồ tất cả mọi người ở đây đều đang phải dựng lên Quang Giáp để ngăn chặn máu thịt thây ma chôn vùi, tiêu hao thể lực trí lực, chắc chắn là một con số khủng bố.
Hắn muốn mài chết bọn này trong biển máu.
Hắn đã sẵn sàng 1 vs 30.
Còn bọn này sẽ phải 30 đấu 6 vạn
Trừ khi đám người này chạy ra được khỏi khu vực 1.200 mét quanh đây, bằng không thì đừng hòng thoát được hắn.
Mà một khi bọn này dám chạy ra xa xa, vậy thì hắn sẽ dùng Hỗn Loạn Thuật dẫn lối tung tung, tách lẻ bọn này ra, diệt từng đứa một.
Mộng tưởng của Hàn Phong rất đẹp, chẳng qua cũng rất cao xa, đúng lúc này, bên tai hắn lại nghe được một cái thanh âm đơn sắc.
- Tang!
Tiếng đàn tì bà.
- Tang!
Tiếng tì bà thứ hai.
Trời đất xoay chuyển, Hàn Phong đang ngồi im tại chỗ đột nhiên lại bị dịch chuyển biến mất.
Khi xuất hiện trở lại, hắn đã đứng cạnh Trầm Thành.
Thánh Kiếm Deuteri bổ xuống đỉnh đầu, lạnh lẽo thê lương.
"Chết tiệt! Không phải đòn khống chế, là đòn phản trinh sát và đòn di động!"
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 29 |
Lượt đọc | 379 |