Giải quyết nhóm người chạy loạn
Âm điệu có phần bỉ ổi của nam nhân đầu húi cua thu hút ánh mắt tất cả mọi người.
Thật ra thì bốn tiếng giằng co nhau ở đây, ai cũng đều bị nữ nhân này thu hút, chỉ là lúc này bị thu hút hơn mà thôi.
Đây là một thiếu nữ khoảng 17, 18 tuổi, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, còn có nét lai lai tây vô cùng cuốn hút, đặc biệt là khi tập trung nhìn vào đôi mắt to tròn tới đen nhánh đang có vẻ hơi sợ hãi kia, người ta lại không nhịn được có cảm giác nàng ta chỉ mới 13, 14 tuổi, trong khi đó thân hình của nàng ta lại nảy nở tới vô cùng thành thục, hoàn toàn không có chút nào tương xứng với khuôn mặt.
Mặt học sinh thân hình phụ huynh theo đúng nghĩa đen.
Hentai girl trong truyền thuyết.
Có vẻ như đám người Tam Giang sớm có ý định chuẩn bị món quà này để lấy lòng thủ lĩnh trấn Hi Vọng, vì thế nên thiếu nữ này được cho ăn mặc theo kiểu vô cùng thiếu vải.
Bộ ngực no tròn trắng nõn kia có tới phân nửa đang lộ ra ngoài, nắng chói từ trên cao chiếu xuống, để cho nó phải lấm tấm lên mấy hạt mồ hôi ướt át, hai cái hạt anh đào sưng tấy phía trên còn hở chút ửng đỏ viền quanh, gần như sắp muốn nhảy ra khỏi ngực áo, trong khi đó phía dưới chiếc váy cực ngắn cũng là cặp đùi non vừa căng mẩy vừa mịn màng, vừa nhìn liền biết sờ vào bên trên sẽ cảm nhận được rất là mềm mại.
Gần sông Lệ có gió, lại còn gió khá lớn, liên tục thổi suốt ngày suốt đêm, cái thiếu nữ này bị "đày ải" cả một buổi sáng ở chỗ này, hiện tại khí sắc đã có chút tái nhợt, vừa nhìn liền không nhịn được dâng lên thương tiếc. Nàng ta vừa phải một bên giữ tà váy ngắn ngủn phía dưới, ngăn không cho gió thổi tốc váy lên, lại vừa phải giữ chặt bộ ngực cự đại phía trên, ngăn không cho nó đột nhiên nhảy ra ngoài, tư thế đứng đó vô cùng chật vật.
Càng chật vật, càng khiến nam nhân điên cuồng, phải nổi lên dâm huyết.
Có lẽ 20 tên đực rựa quanh đây chịu ngoan ngoãn đứng im cả buổi sáng cũng là vì cái chật vật này của nàng ta, bởi vì thi thoảng lại có một vài cơn gió láo toét thổi qua, đem tà váy mỏng manh thổi tới nhấc lên vài điểm, người ta lại có thể thoáng chút trông thấy nửa phần bờ mông tròn lẳng kia, đó là cỡ nào mịn màng trắng nõn. Thậm chí là gió lớn hơn thì còn thấy được cả đáy quần lót màu đen tuyền kia, phải nói là vô cùng kích tình.
Hàn Phong có Siêu Thị Giác, hắn thấu thị vừa đảo qua, thân thể thành thục của thiếu nữ đã hoàn toàn lộ rõ, giống như đã bị lột trần, không có lấy một mảnh vải che thân.
Sau đó hắn thiếu chút đã phun cả máu mũi ra ngoài.
Thân hình phụ huynh ngồn ngộn quá, hỏng bét.
Chết tiệt, khu vực kia còn có thể múp tới vậy được sao, sao có thể vừa trắng, vừa hồng, vừa e ấp, lại vừa ướt át như vậy, hình dạng phía trên tựa như hai con hàu sữa non mềm nhô cao, chính giữa khe thịt liền là nhục hoa mơ hồ nhu nhuyễn, liên tục khép mở mời gọi hấp dẫn, xung quanh lại chỉ lún phún lông mao ngắn ngủn, gần như không che phủ được bất kỳ điểm gì, đây là làm thế nào phát triển tới được.
Bạch hổ thể trong truyền thuyết à, khốn nạn thân tôi quá.
Đám đầu đường xó chợ Tam Giang này từ đâu đào tới được cực phẩm như vậy, so với Tiểu Vũ nhà họ Triệu, nàng này không hề thua kém chút nào, thậm chí nàng này còn đem tới cảm giác cho người ta muốn hiếp dâm nhiều hơn, nàng ta mẩy cùng nhiều nước thế kia cơ mà.
Nếu đè ra mà bú, chắc chắn sẽ bú được cả chậu.
Hàn Phong đảm bảo nếu bản thân cắm vào khu vực kia, vậy hắn sẽ không rút ra nữa, hắn phải bắn vào đủ 10 lượt mới thoả mãn.
Thằng cha vừa giới thiệu nói phải lắm, tặng cho gã 5000 cống hiến! Người đâu, đem phiếu cống hiến trắng tới đây!
Hửm?
Khụ khụ, khoan đã, không phải, ý là, đoạn này bỏ qua.
Hàn Phong sao có thể là người mất nết như vậy.
Hắn khó khăn dời đi ánh mắt khỏi hai chân thiếu nữ kia, chẳng qua mười mấy người Tam Giang trên mặt đã xuất hiện biểu cảm cười mờ ám.
Thủ lĩnh trấn Hi Vọng Hàn Phong quả nhiên đúng như tình báo, hắn ta chính là loại háo sắc hơn mạng, thế mà vừa nhìn một chút đã mơ hồ chảy nước bọt.
Nhìn tình hình này thì chắc chắn bọn họ sẽ được nhập cư rồi.
Hàn Phong âm thầm lau đi nước bọt, sau đó thẹn quá hoá giận, hắn hừ lạnh một tiếng quát lớn:
- Người đâu, bắt đám côn đồ này lại cho tôi!
Sự thay đổi thái độ đột ngột của Hàn Phong để cho 13 người Tam Giang ngơ ngác, ngay sau đó, một luồng uy áp khủng bố đã ập thẳng vào tâm thần, chấn cho bọn họ cả người mềm nhũn.
Đây... Đây... Đây...
Chấp pháp đội mặc dù vô cùng giật mình, thế nhưng cũng nhanh chóng hành động.
Bọn họ mau lẹ tiến lên trói đám người này lại, một người trong đó là tổ trưởng đội chấp pháp số 3 còn thật cẩn thận móc một chai rượu nho biến dị ra, dưới ánh mắt kinh hãi của đám người Tam Giang, hắn ta lần lượt bắt mỗi người uống một ngụm.
Hàn Phong đứng bên cạnh nhìn chằm chằm quá trình này.
Uy Áp Thượng Vị là kỹ năng bắt nạt kẻ yếu vô cùng tốt, hắn đang ngồi ở bậc level 25, trí lực cao tới 170 điểm, đám phía dưới chênh lệch sức mạnh quá lớn, dính đòn Uy Áp không khác nào chuột gặp hổ, chưa bị doạ vỡ tim sùi bọt mép là may, sao có thể chống cự.
Sau khi tất cả bị trói, Hàn Phong mới là phất tay hô to:
- Đám côn đồ này này phạm phải điều 5 bộ luật Hi Vọng về trật tự trị an, dám xâm nhập khu vực cấm bất hợp pháp!
- Giải đi! Tách lẻ từng người ra rồi thẩm vấn cho tôi!
- Rõ!
Phó Bưu cùng Vương Dịch đều không thể tin nổi mà nhìn tới cảnh này, bọn họ liên tục kêu ầm lên Hàn thủ lĩnh, Hàn thủ lĩnh, thế nhưng không có bất kỳ cơ hội thanh minh nào, đều bị dắt đi không chút chờ đợi.
------
Trong một phòng thẩm vấn, Phó Bưu cùng Vương Dịch đang bị trói trên ghế, phía trước hai người là hai đội viên chấp pháp đội đang hỏi cung.
Thật ra chỉ có Phó Bưu bị trói chặt thôi, về phần Vương Cụt kia, hắn ta đã cụt cả hai tay, không cần trói làm gì, chỉ cần khoá chân là được.
Cảnh tượng tương tự diễn ra với 11 người còn lại.
Đúng lúc này Hàn Phong bước vào trong phòng.
Hai đội viên đội chấp pháp rất hiểu ý mà đứng lên bước ra ngoài.
Chỉ còn ba người ở tại, Phó Bưu nhanh chóng kêu ầm lên:
- Hàn thủ lĩnh, không phải anh gọi tôi về làm việc cho anh sao, sao lại trói tôi a... Tôi xin anh, tha cho tôi...
Vương Dịch cũng là âm trầm nghiến răng nói:
- Hàn Phong, có giỏi thì thả tôi ra, chúng ta cùng nhau quyết đấu công bằng.
Bọn họ lặn lội đường xa bất chấp nguy hiểm chạy tới bên này, không ngờ trực tiếp bị bắt nhốt, sự lo lắng cùng phẫn nộ đã lên tới đỉnh phong.
Bọn họ biết thừa rượu nho biến dị có công dụng gì, hiện tại thật không khác nào cá nằm trên thớt.
Hàn Phong búng tay nhẹ một cái, một băng nô đã xuất hiện trong phòng, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của hai người Phó, Vương, nó tiến lên cởi trói cho cả hai.
- Hàn... Hàn thủ lĩnh... Anh đây là có ý gì...
- Hàn Phong, anh có ý đồ gì.
Hàn Phong bây giờ mới liếc nhìn cả hai, chậm chạp nói:
- Tôi cho các người hai lựa chọn.
- Thứ nhất, tôi sẽ không xử lý bất kỳ điều gì đối với các người cả, nhưng tôi sẽ gọi chính quyền Tam Giang tới, áp giải các người về bờ đông.
- Thứ hai, tôi sẽ lập tức thả tự do cho các người, còn hỗ trợ các người an cư tại trấn Hi Vọng. Đổi lại, các người phải chấp nhận mang danh nghĩa là tội phạm của trấn Hi Vọng, đang chịu án phạt tù giam của trấn Hi Vọng.
- Chọn đi!
Phó Bưu Vương Dịch nghe tới lời này, sự nghi hoặc càng lên tới đỉnh phong.
Vì sao cái tên Hàn Phong kia lại bắt bọn họ lựa chọn kỳ dị như vậy a...
Hàn Phong đưa ra yêu cầu này là có ý đồ cả.
Thứ nhất, gán tội cho 13 người này sẽ chấn nhiếp tất cả những kẻ lưu manh đầu đường xó chợ khác đang muốn manh nha mò qua trấn Hi Vọng, đám người kia sẽ phải khiếp đảm với an ninh nghiêm ngặt của Liễu Lâm, những ai có tư tưởng phản nghịch, bọn họ đều sẽ phải suy nghĩ lại.
Thứ hai, gán tội cho bọn này cũng là để bảo vệ bọn này khỏi đòn tổng động viên của chính quyền Tam Giang, cũng hợp thức hoá hành động giữ người của trấn Hi Vọng.
Giờ mà Tam Giang mà gửi yêu cầu đòi người, trấn Hi Vọng có thể danh chính ngôn thuận từ chối với lý do đang phạt 13 người này, bao giờ phạt xong thì Tam Giang mới có thể dẫn độ về.
Dù sao hai bờ đông tây sông Lệ mới chỉ hợp tác chặt chẽ trên phương diện kinh tế, về phần hợp tác trên phương diện tư pháp, vẫn còn rất mơ hồ, bọn họ không thể viện dẫn bất kỳ luật nào để đòi người được. Tam Giang cũng không thể nhất quyết đòi người dựa vào chỉ thị của quận Xuân Hà, bởi vì rõ ràng 13 người này không có tên trong danh sách truy nã.
Hơn nữa chỉ có tôn trọng luật pháp của trấn Hi Vọng mới có thể giữ được mối làm ăn nước chống chịu.
Còn để mà nói bao giờ trấn Hi Vọng xử phạt xong sẽ cho Tam Giang dẫn độ, haha...
Bao giờ trấn Hi Vọng thích thì dỡ bỏ án phạt, không thì cút ra xa xa khỏi tù nhân của chúng tôi.
Gán tội cho 13 người này, giống như cấp quyền tị nạn kiểu khác vậy.
Về mặt hình thức thì bọn họ đang bị giam giữ chịu phạt, về mặt thực tế, tất nhiên sẽ không bị chế tài gì.
Hơn nữa gán án phạt cho những người này cũng là một biện pháp để trấn an tinh thần cư dân trấn Hi Vọng, rằng cao tầng không "nhập cư" bừa bãi, cộng thêm việc nếu sau này bọn này thật sự làm loạn, vậy thì trấn Hi Vọng cũng có thể viện dẫn sẵn bản án hôm nay để thi hành trừng phạt, không ai nói gì được nữa.
Hàn Phong không dùng được đám người phế vật, nhưng không phải ai cũng có tính cách giống hắn.
Hắn đã phân quyền cho thuộc hạ rồi, vậy thì hắn sẽ lôi người về rồi để thuộc hạ đi mà tìm cách sử dụng, kiểu gì cũng có người dùng được đám người này, nếu không ai dùng được thì lại trục xuất sau cũng chưa muộn.
Hắn nhìn ra điểm mẫu chốt của bọn này, nhưng không có nghĩa điểm mẫu chốt này sẽ giữ nguyên theo thời gian, chỉ cần còn đứng tại địa phận trấn Hi Vọng, vậy thì dần dần sẽ bị bầu không khí xung quanh đây cải biến, điểm mẫu chốt này cũng dần dần phải bị đồng hóa.
Thu 13 người này, quản lý tốt một chút, hắn có thể dùng 13 người này để hút máu nhân lực Tam Giang một cách có chọn lọc hơn, không bị tình trạng xin tị nạn ồ ạt nữa.
Dù sao đám người này khôn ngoan như vậy, Tam Giang vừa có biến đã vội vã chạy, hắn tin là bọn họ đủ thông minh và kinh nghiệm để làm việc.
Đây chính là cách giải quyết vẹn cả đôi đường.
Phó Bưu, Vương Dịch nghe được lời này, đều lâm vào trầm ngâm.
Bọn họ hai người đều là hai con cáo già, sau khi suy nghĩ một chút đã hiểu ra môn đạo trong này.
Cõng danh tội phạm để được sống như người thường sao...
Đây là cái giá phải trả sao.
Hàn Phong nhìn vẻ mặt liên tục biến đổi của hai người trước mặt, bàn tay khẽ phất, một đống tem phiếu đã xuất hiện trên bàn.
Hắn thản nhiên nói:
- Ở trấn Hi Vọng, các người có thể làm bất kỳ thứ gì, miễn là đúng luật, nơi này hiện cũng không cấm cản bất kỳ hoạt động gì, trừ sử dụng ma tuý.
- Đây là 5000 cống hiến, tương đương 1 tấn lương thực, đủ để các người xây dựng lại từ đầu.
- Hơn nữa, thằng nhóc Chu Vấn kia đang xây một bang phái Hắc Cẩu gì gì đó, các người có thể cùng cậu ta làm vài hoạt động âm thầm, theo đúng nguyện vọng, tôi sẽ mở một mắt nhắm một mắt không quản, miễn là không gây ra phá hoại là được.
- Các người cũng có thể gọi anh em huynh đệ từ huyện Tam Giang tới đây, trợ giúp công việc của mình. Tất nhiên, điều này không thể làm bừa bãi, tôi sẽ không chấp nhận các thành phần đang bị truy nã.
- Nếu như các người biểu hiện đủ tốt, làm ra cống hiến đủ nhiều, vậy thì việc xoá án tích chỉ là đơn giản.
- Nếu mọi chuyện thuận lợi, việc các người có thể chen chân được vào cao tầng quân đội cũng không phải là chuyện khó.
Lời của Hàn Phong đã đánh động hai người Phó, Vương.
Thật ra việc mang án tích trên người không phải là trở ngại với bọn họ.
Bọn họ sống kiểu đường chợ quen rồi, còn sợ cái nhìn của người khác về mình sao, trước tận thế bọn họ cũng đã vào tù ra tội chán rồi, sau tận thế bọn họ mới tiếp tục đi vào con đường như hiện tại.
Hơn nữa, nếu bây giờ mà trở về Tam Giang bên kia, bọn họ cũng sẽ bị kết án rồi đẩy ra chiến trường mà thôi, ở lại trấn Hi Vọng này còn có cơ may mà sống.
Bọn họ chạy qua bên này, mong mốn lớn nhất cũng là được sống, không mong gì hơn, đeo trên vai một cái danh tội phạm, không phải vấn đề.
Càng tiện đem ra khè.
Sống kiểu giang hồ, có án tích trên người, trông sẽ nguy hiểm hơn, kẻ khác sẽ phải rén hơn.
Hơn nữa có đảm bảo của Hàn Phong, sau này bọn họ vẫn có cơ hội làm lại.
Còn nữa, người kia nói sẽ được đón anh em bạn bè qua bên này...
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Phó Bưu cùng Vương Dịch đều nhanh chóng đồng ý.
- Hàn thủ lĩnh, tôi chấp nhận.
- Hàn Phong, tôi chấp nhận.
Hàn Phong bây giờ mới coi như thở ra.
Hắn ngại nhất là bọn này nổi máu điên, không chịu thoả hiệp.
Đến lúc đó hắn lại phải gửi bọn này cho Âu Dương Tà, thế thì rất phí.
Về phần nói cái gì mà nếu không đồng ý thì sẽ gọi Tam Giang qua để trục xuất trả người sao...
Haha, bước qua Liễu Lâm, sống chết xem như đã trong tay hắn rồi, tin lời của hắn thì có cái nịt để ăn.
Hắn lúc này thản nhiên hỏi:
- 11 người kia, các người có nắm chắc thuyết phục và khống chế không?
Phó Bưu nhanh chóng khẳng định:
- Hàn thủ lĩnh, tôi nắm chắc.
Vương Dịch cũng gật đầu khẳng định:
- Việc này rất dễ.
Hàn Phong gật gật đầu, hắn búng tay xuất ra tờ giấy A4, ngay tại chỗ sai khiến băng nô viết một bức thư điện.
Viết xong, hắn ném bức thư điện này cho Vương Dịch rồi búng tay biến mất tại chỗ.
Người đi, lời còn ở lại.
- Hôm nay các người cứ nghỉ ngơi một ngày đi đã, ngồi đọc thuộc lòng bộ luật Hi Vọng cho tôi.
- Tối nay khi thằng nhóc Chu Vấn kia trở về, các người tự đi mà bàn bạc công việc với nhau.
Vương Dịch không có tay, Phó Bưu phải cầm bức thư điện kia lên cho hắn đọc.
Nội dung bên trên chính là đem bức điện tín này tới phòng quân y gặp Tần Tiểu Bích, Tần đội trưởng, nói nàng ta ưu tiên chữa trị hai cái cánh tay cụt kia.
Vương Dịch đọc tới đây, hàm răng cắn chặt.
- Hàn... Hàn thủ lĩnh...
------
Tới khi Hàn Phong xuất hiện, hắn đã ngồi tại ghế sau một chiếc xe jeep.
Mất công chạy loạn cả buổi sáng, hiện tại phải giải quyết công việc rồi.
Lúc này hắn vừa móc cá khô ra vừa nói với lái xe:
- Đi thôi.
- Tuân lệnh!
Đoàn xe 3 chiếc dẫn đầu bởi một cỗ BMP-2 bắt đầu rầm rập chạy về phía nam.
Mục tiêu trực chỉ huyện Hương Đường.
...
Chương bù 6/7
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 28 |
Lượt đọc | 334 |