Chạy thoát
Giao lộ Kim Hàng.
Một chạy một đuổi, Dục Vọng Thượng Nhân vậy mà đã đuổi theo "chồng yêu" tới tận địa giới huyện Hương Đường.
Đuổi tới đây thì hai bên đã hoàn toàn tách biệt, Thượng Nhân mất dấu chồng yêu, là hoàn toàn mất dấu, cái gì cũng không nhìn thấy nữa.
Cự nhân cao 4 mét, trên thân thể tràn đầy bộ phận sinh dục, lúc này bắt đầu chậm rãi hoá nhỏ, cuối cùng trở về lại thành nhân dạng một cái nữ tử vô cùng quyến rũ.
Dục Vọng Thượng Nhân bàn tay thon thả khẽ nắm chặt, ánh mắt xuất hiện ửng hồng mà nhìn quanh một vòng, tâm thần dâng lên tức giận không nhỏ.
- Chết tiệt... Chạy cũng thật nhanh...
Cả một quãng đường đuổi bắt gần 20 cây số vừa rồi, nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đối phương, mặc kệ bản thân có vận dụng kỹ năng tứ giai hệ di động, kia cũng không thể nào đuổi kịp, cái tên khốn kia có kỹ năng dịch chuyển tức thời gì đó vô cùng lợi hại.
Nếu không phải nàng liên tục phóng xuất công kích nhằm đánh gãy quá trình di động của người kia, vậy thì e là chỉ sau vài giây là đã mất dấu rồi.
Nam nhân này, khả năng di động thậm chí còn mạnh hơn cả phòng ngự nữa.
Thật sự giống hệt như rùa và thỏ kết hợp.
Nghĩ tới đây, Dục Vọng Thượng Nhân lại vươn đầu lưỡi ra liếm môi, khoé miệng cười lạnh:
- Chồng yêu, anh không thoát được em đâu.
Lúc này nàng giơ tay khẽ vẫy, một cây kim tiêm lớn chừng cổ tay đã được triệu hồi tới.
Cây kim tiêm này chắc chỉ có thể dùng để tiêm trâu tiêm bò chứ không thể tiêm người được, bởi vì cái mũi kim của nó đã lớn bằng đầu đũa rồi, đâm vào đâu lủng tại đó, nhìn qua vô cùng kinh tởm.
Sau đó nàng chợt ngẩn người.
Dường như cả một quá trình giao tranh vừa rồi, "chồng yêu" không hề để lại bất kỳ vết tích gì, tất cả máu tươi cùng vụn y phục đều bị người kia bằng cách nào đó thu gom hết lại, không để lại nửa điểm cặn thừa.
Cái này là... Phản trinh sát phiên bản trước tận thế à.
Không có manh mối để lại, vậy làm sao điều tra đây.
Dục Vọng Thượng Nhân đem kim tiêm thu lại, sao đó chạy quanh một hồi, bắt đầu vận dụng các kỹ năng trinh sát của mình.
Một hồi lâu sau, nàng đã trở lại giao lộ Kim Hàng.
Cái gì cũng không trinh sát ra.
Điều này chứng tỏ rất có khả năng đối phương đã vận dụng cánh sao an toàn chạy mất rồi.
Nghĩ tới đây, Dục Vọng Thượng Nhân hừ nhẹ một tiếng tức giận, sau đó xoay người trở về huyện Bình Sơn.
3 phút sau, một cái thân ảnh cự nhân cao 4 mét với da thịt mọc ra chi chít bộ phận sinh dục đã từ trên trời giáng xuống giao lộ Kim Hàng.
Thân ảnh này nhìn quanh một hồi, hừ nhẹ, sau đó phóng về phương hướng huyện Bình Sơn.
30 phút sau, thân ảnh nữ tử xinh đẹp cao 1,65m lại một lần nữa quay trở lại giao lộ Kim Hàng.
Dục Vọng Thượng Nhân thân thể trần truồng đứng giữa con đường ngổn ngang xe cộ và xác chết, cắn răng mắng khẽ:
- Long Nha?
- Hừ!
Sau khi mắng một câu tức giận, nàng mới xoay người rời khỏi nơi này.
Nắng chiều dần buông.
Bên cạnh giao lộ Kim Hàng, thân ảnh Hàn Phong thoáng chốc hiện ra.
Hắn đầu tiên là cúi người nôn ra một ngụm băng đá xen lẫn máu tươi, sau đó tất cả bọn chúng lập tức bị thu hồi vào Nhẫn Trữ Vật level 4.
Sau đó hắn mới đưa mắt nhìn về phía phương hướng huyện Bình Sơn, thân mình khe khẽ run rẩy.
- Chết tiệt, con ả này quá dai sức, ả ta rốt cuộc nắm giữ kỹ năng quái quỷ gì mà lại sở hữu lượng năng lượng phi phàm nhiều tới như vậy chứ.
- Mình nhận định sai rồi, nếu đánh nhau 1-1 với ả, La Thiên Dật hay Tô Nguyệt cũng đều chưa chắc thắng nổi, nếu là sinh tử chiến tới cùng, vậy con ả này chắc chắn sẽ sống sót.
- Oẹ...
Nôn ra một ngụm băng đá nữa, Hàn Phong lúc này mới nhún chân biến mất tại chỗ.
30 phút sau, hắn đã có mặt tại một ngôi nhà hoang cạnh biên giới thành phố Dương Hoành.
Lúc này hắn tiện tay hạ sát mấy chục thây ma đang vây quanh cỗ xe jeep, sau đó đoạt lại hai bao thuốc lá đang để trên táp lô, thở phào lẩm bẩm:
- May quá, thây ma không biết hút thuốc, đỡ mất 12 cống hiến của mình...
Hắn bố trí cho thành viên Dao Găm lái xe về phía này, lại đánh lạc hướng về phía khác, mục đích tất nhiên là để dẫn dụ kẻ địch chạy theo hướng bản thân mong muốn.
Chẳng qua có vẻ như kỹ năng trinh sát của con ả "hạ nhân" kia không trùng với mạch tư duy của hắn, vậy nên bố trí này vô dụng.
Bất quá, không sao, lần này không phát huy tác dụng, vậy thì lần sau sẽ phát huy, không có gì phải buồn cả.
Lúc này Hàn Phong giơ tay khẽ phất, một đống tuyết cao tới 3 mét đã được triệu hồi từ Nhẫn Trữ Vật ra ngoài.
Nhìn đống tuyết này, hắn lại muốn hả họng nôn mửa.
Hắn vì muốn điều tra tường tận năng lực của ả quái vật kia, vì vậy đã chấp nhận chịu đấm ăn xôi, chơi trò mèo vờn chuột cả một ngày dài với ả, mục đích là dụ cho ả dùng hết những kỹ năng hệ thống đã học, xả hết tiềm năng và uy năng phi phàm đang tích luỹ ra ngoài, từ đó nhận định sâu hơn về năng lực của ả ta.
Đồng thời với đó, hàn khí từ Băng Giáp sẽ đóng băng phi phàm đánh tới, khoá sát thương lại, do đó số tuyết đỏ trắng đan xen trước mặt mặt đều là băng tuyết được tạo thành trong quá trình Băng Giáp chống đỡ kỹ năng phi phàm của Dục Vọng Thượng Nhân mà sinh ra.
Bên trong đống tuyết này ẩn chứa vô cùng nhiều năng lực phi phàm của vị tiến hoá giả kia, phải nói là giá trị liên thành.
Số tuyết này rơi vào tay hắn thật sự không khác nào một đòn mô phỏng lại năng lực của ả "hạ nhân" kia, thậm chí số băng tuyết này còn có giá trị lớn hơn cả đòn mô phỏng do Nhẫn Mô Phỏng level 4 phát ra, bởi vì nó ẩn chứa cả nguồn năng lượng của Dục Vọng Thượng Nhân và năng lượng băng hàn lực của chính hắn phát ra đang trộn lẫn chung một chỗ.
Một khi hắn kích hoạt Băng Bộc, năng lượng phi phàm ẩn bên trong số băng tuyết này sẽ phóng xuất ra ngoài, cả dục khí, cả hàn khí, cả xung đột từ hai bên, đó sẽ là tràng cảnh mà không ai chống đỡ nổi.
Ngoài ra thì hắn cố tình dùng Băng Giáp để hút hết sát thương của Dục Vọng Thượng Nhân là muốn đem số năng lượng bị đóng băng này đi nhờ người khác điều tra tất cả các kỹ năng phi phàm đang ẩn chứa trong này.
Có hai người mà hắn biết có sở hữu khả năng từ đống tuyết đọng này thành công đào móc được kỹ năng của ả "hạ nhân" kia, chỉ cần nhờ vả được cả hai người này, hắn có thể làm ra chuẩn bị tốt nhất cho trận chiến sau này.
Nghĩ tới đây, Hàn Phong lại nôn ra một ngụm băng đá xen lẫn huyết hồng nữa, còn liên tục hắt xì vài cái, cả người lạnh run.
- Oẹeeee...
- Hắt xìiiiii... Hắt xì...
Đùa với lửa, tất nhiên phải chịu hậu quả.
Bởi vì sử dụng Băng Giáp quá nhiều, hắn lại tiếp tục bị ngộ độc phi phàm, triệu chứng gần giống với khi bị ngộ độc Băng Ảnh. Hắn hiện tại cả người lạnh run, sức lực cạn sạch, tâm trí uể oải, làn da cũng xuất hiện cảm giác châm chích vô cùng khó chịu.
Chẳng những vậy, uy năng phi phàm của Dục Vọng Thượng Nhân đã nhiều lần đục thủng Băng Giáp, đánh vào trên thân thể hắn, tạo ra thương tổn không nhỏ chút nào.
Hiện tại hắn đúng là có chút thích thích ả kia rồi...
Thích theo kiểu phi phàm.
Muốn được ả ta đánh thêm vài chưởng nữa.
- Oẹeeeee...
Nghĩ tới liền nôn ra thêm một ngụm băng đá, Hàn Phong phất tay thu hết số tuyết đọng trước mặt vào Nhẫn Trữ Vật level 4.
Chỉ cần hắn có thể vượt qua được con trăng này, vậy thì cơ thể của hắn sẽ có khống chế lực tự thân, sẽ có sức đề kháng nhất định với năng lực của ả kia, lần sau gặp lại, hắn sẽ không phải chật vật như hiện tại nữa.
Lúc này hắn mới đưa mắt nhìn về phía huyện Bình Sơn, run rẩy lẩm bẩm:
- Các vị huynh đệ Dao Găm...
- Ân, thôi thì mấy ngày tới cố mà bảo trọng nhé, đừng "cầu nguyện" nhiều quá, kẻo lao lực không còn sức mà bò về... Hực hực... Tôi cũng lực bất tòng tâm...
Lẩm bẩm cho người khác xong, hắn lại vạch quần ra, nhìn vào nam căn cương cứng suốt cả nửa ngày của mình, lúc này vẫn còn đang mơ hồ co giật.
Khoé miệng hắn cũng theo đó xuất hiện một trận co giật.
- Con mẹ nó, Viagra cũng không có tác dụng mạnh như năng lực của ả kia...
- Mình cũng muốn đi "cầu nguyện" quá... Huhu...
- Oẹeeee...
...
Huyện Bình Sơn.
Trong một căn hầm tối tăm chật hẹp, năm sáu người đang bị nhốt tại một chỗ, ai nấy đều cả người trần truồng, tứ chi bị trói chặt, hiện tại vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ nửa ngất nửa tỉnh.
Lúc này cửa hầm mở ra, Dục Vọng Thượng Nhân bước từng bước bước vào, nhìn một lượt, sau đó bước tới phía trước một nam tử đầu trọc, nơi cổ có hình xăm móng vuốt, thong thả hỏi:
- Chồng yêu, thủ lĩnh của anh tên là gì vậy.
Thành viên Long Nha nghe được câu hỏi này, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, thế nhưng vẫn im lặng không đáp.
Nhìn thấy cái trạng thái này, Dục Vọng Thượng Nhân hừ nhẹ một tiếng, bàn tay trắng nõn như ngó sen vươn ra, năm ngón tay chụm lại, thoáng chốc đã biến thành một huyệt hoa ẩm ướt.
Nàng ta vươn "huyệt hoa" này về phía hạ thân thành viên Long Nha, huyệt môn mở ra, nuốt vào nam căn, sau đó bắt đầu ra ra vào vào, nhẹ nàng xoa nắn.
- Ưm... Oh...
- Ôi...
...
Một hồi sau, thành viên Long Nha đã xuất ra hai lượt, phi phàm lực cũng gần như cạn đáy, mà khí sắc của Dục Vọng Thượng Nhân cũng tăng thêm mấy phần ướt át.
Lúc này nàng ta tiến tới phía trước quỳ xuống, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, đầu lưỡi phấn hồng ướt át vươn ra liếm láp trên thanh nam căm mềm nhũn kia, đem nó liếm tới cương cứng trở lại.
Cảm nhận được từng trận thư sướng liên tục từ nơi hạ thân truyền tới, thành viên Long Nha đầu trọc không khỏi hả họng rên rỉ:
- Đừng... Đừng mà... Tôi nói...
Nhưng Dục Vọng Thượng Nhân không thèm nghe, nàng ta vẫn như cũ quỳ mọp ở đó, hai tay ôm lấy đùi non thành viên Long Nha, tư thế vô cùng dâm tiện, bờ bôi căng tràn nhiệt tình bú mút trên thanh nam căn kia, còn đem nó nhồi vào sâu trong cổ họng của mình.
- Ưm...
...
Một hồi sau, thành viên Long Nha đã xuất ra đủ 7 lần liên tiếp.
Lúc này Dục Vọng Thượng Nhân mới thoả mãn liếm mép, sau đó thong thả hỏi:
- Chồng yêu à, thủ lĩnh Long Nha của anh vừa mới tới cứu anh đó, người kia tên là gì a?
Thành viên Long Nha đầu trọc khuôn mặt tái nhợt chợt dâng lên hi vọng, sau đó lại dâng lên tuyệt vọng.
Tới cứu, nhưng hắn ta vẫn ở đây, tức là không cứu được...
Hắn ta lúc này hộc ra một hơi thư sướng xen lẫn đau khổ, run rẩy nói:
- Là... Là thủ lĩnh... Trầm Thành...
Dục Vọng Thượng Nhân nghe tới cái tên này, hai mắt khẽ sáng lên.
Tên đẹp quá.
Lúc này nàng ta lại liếm một đường trên đùi non thành viên Long Nha, mơ màng hỏi:
- Ngoại hình của người kia thế nào?
Thành viên Long Nha không dám chậm trễ, vội vã run rẩy đáp lại:
- Cao 1,93 mét... Thân thể vạm vỡ... Tóc ngắn, mày kiếm, mắt đen, khuôn mặt kiên nghị, lông mày trái có vết sẹo chữ x... Cổ có hình xăm móng vuốt... Lưng đeo đại kiếm...
Dục Vọng Thượng Nhân nghe tới đây, hưng phấn càng lớn hơn.
Đúng hình tượng của phối ngẫu trong mơ rồi.
Nàng ta nhanh chóng hỏi tiếp:
- Nga, người kia có năng lực gì? Ừm, là năng lực phòng thủ và di động gì?
Thành viên Long Nha khuôn mặt thảm đạm, nấc nghẹn đáp lại:
- Có... Có Quang Giáp tứ giai... Còn có thể làm chậm công kích của người khác...
- Còn có Ủng Đột Phá level 4...
Dục Vọng Thượng Nhân nghe vậy thì nhíu mày.
Quang Giáp, làm chậm công kích... Vậy hóa ra số bọt khí màu trắng như tuyết liên tục xuất hiện xung quanh Quang Giáp của chồng yêu là năng lực làm chậm công kích à...
Ủng Đột Phá level 4... Mặc dù nàng không có trang bị này, nhưng có vẻ vật kia đã cung cấp khả năng dịch chuyển tức thời...
Lúc này nàng lại hỏi thêm:
- Tính cách của người kia thế nào?
Thành viên Long Nha thở hồng hộc đáp:
- Thủ lĩnh... Là người ngay thẳng chính nghĩa... Ghét ác như cừu...
Dục Vọng Thượng Nhân khuôn mặt xuất hiện thẹn thùng.
Nàng có ác đâu, sao người kia lại ghét nàng chứ.
Lúc này nàng hỏi thêm vài câu nữa như quê quán, ngày tháng năm sinh, tính cách, sở thích, món ăn yêu thích, màu sắc yêu thích, mẫu con gái lý tưởng của Trầm Thành, nhưng đội viên kia rõ ràng là không biết.
Hết cách, Dục Vọng Thượng Nhân đành phải bỏ qua người này, hai chân hai tay bò dưới đất, bò qua bên cạnh, sau đó cũng không hỏi han gì mà há miệng ngậm lấy thanh nam căn đang cương cứng ở kia.
- Ưm... Oh...
- Hực hực hực...
Âm thanh lên đỉnh của nam nhân thoáng chốc tràn ngập căn hầm, để cho những nam nhân xung quanh đều mơ hồ run rẩy.
Nuốt vào toàn bộ tinh dịch, Dục Vọng Thượng Nhân bây giờ mới ngước đầu lên nhìn, ỏn ẻn nói:
- Chồng yêu, anh tên là gì ấy nhỉ, em quên rồi...
Nam nhân bị trói hạ thân có chút co giật, lúc này hắn ta khó khăn run giọng đáp:
- Nguỵ... Nguỵ Huyền Cơ...
Sau lời đáp trả này, thân thể hắn ta lại càng run rẩy nhiều hơn.
Dục Vọng Thượng Nhân một bên liếm lấy hai viên ngọc hoàn dưới hạ thể họ Nguỵ, một bên mơ màng hỏi:
- Thủ lĩnh của anh tên là gì ấy nhỉ, em cũng quên mất rồi...
Nguỵ Huyền Cơ nuốt một ngụm nước bọt, sau khi đấu tranh vài giây, hắn ta thở ra đáp:
- Hàn... Hàn Phong...
Nghe được cái tên này, Dục Vọng Thượng Nhân chợt ngậm cả thanh nam căn của họ Nguỵ vào miệng mà mút liên tục.
- Oh... Oh... Hộc hộc hộc...
Nam nhân xuất ra xong, nữ nhân mới tiếp tục hỏi:
- Hàn thủ lĩnh kia, trông thế nào?
Nguỵ Huyền Cơ hai mắt sớm nổ đom đóm, lúc này thều thào trả lời:
- Cao 1,78m... Tóc đen, mắt đen, khuôn mặt bình thường, hay mỉm cười hiền lành... Tay trái nhỏ hơn tay phải...
- Biểu cảm trông giống một con la...
Dục Vọng Thượng Nhân nghe ngóng một hồi, chợt nhíu mày.
Sao tay trái lại nhỏ hơn tay phải, gã này bị thọt hay dị tật à.
Làm sao một người lại trông giống một con la được.
Tên xấu trai kia, vừa nghe liền biết không làm ăn được việc gì ra hồn rồi.
Bất quá, để cho cẩn thận, nàng vẫn là ỏn ẻn hỏi:
- Nga, chồng yêu, Hàn thủ lĩnh có năng lực gì, tính cách thế nào?
Nguỵ Huyền Cơ hít sâu một hơi, hai chân run rẩy đáp lại:
- Có thể điều khiển hàn băng... Còn có thể triệu hồi quái vật băng giá cứu người... Còn có thể gọi ra kiếm ánh sáng, gọi ra lốc xoáy, bắn tia năng lượng, hoá vàng cơ thể, chữa thương cho đồng đội... Còn biết bắn cung, bắn súng...
- Còn rất thông minh... Hám gái...
Dục Vọng Thượng Nhân nghe ngóng một hồi, chợt ngáp ngáp.
Đã xấu trai còn yếu nhớt, năng lực tạp nham, toàn dựa vào trang bị tới chống đỡ.
Đã vậy còn hám gái?
Hừ!
Lúc này nàng ném hết các chồng yêu khác ra khỏi đầu, tiếp tục vục đầu vào hạ thân họ Nguỵ, lả lơi nói:
- Huyền Cơ chồng ơi, thiếp muốn...
...
Tới khi Hàn Phong trở về trấn Hi Vọng đã là 7h tối.
Một phần là do hắn muốn cầm Bản Đồ Cố Hương level 5 chạy vòng vòng cho nó vẽ địa hình, một phần là hắn muốn đi khám phá một chút rìa ngoài thành phố Dương Hoành, nhưng chủ yếu vẫn là muốn tiêu hao hết năng lượng của "Viagra" đang tồn tại trong thân thể.
Quanh quanh ba tiếng, cũng xuôi xuôi rồi, ít nhất chỗ kia đã mềm đi rất nhiều.
Lúc này hắn vừa về tới trấn liền đưa mắt nhìn qua khu thương mại tự do đang sáng trưng đèn đuốc bên kia, lại đưa mắt nhìn ba bốn hàng quán ngoan cố trụ lại bên ngoài bên này, khẽ lẩm bẩm:
- Mộc gia làm ăn tốt thật...
Khu đô thị Thanh Hà được một điểm là thành phần dân cư chủ yếu là dân thành thị, ý thức và dân trí nói chung tương đối cao, vì vậy những thứ gì văn minh sẽ được đón tiếp nồng hậu, khu thương mại kia cũng theo đó phát triển với tốc độ thần tốc.
Có lẽ sau vài ngày nữa nơi đó sẽ hoàn toàn đứng vững, không cần "cao tầng" trợ giúp nữa, nó sẽ trở thành một mũi nhọn kinh tế lớn, đáp ứng nhu cầu việc làm của không chỉ cư dân trấn Hi Vọng mà còn cả hai trấn Thiết Thạch Hạ Sa, thậm chí thu hút cả cư dân Tam Giang di cư tới kiếm việc.
Lựa chọn tin tưởng vào người có tố chất, thật sự là quyết định đúng đắn.
Lúc này hắn giơ tay búng tách, thân ảnh đã biến mất tại chỗ.
Về đến phòng, Hàn thủ lĩnh vừa cởi áo vừa theo thói quen trước hết ngoạc mồm ra kêu ầm lên:
- Tôi đói quá, có gì ăn không...
Trong phòng, mùi của Mộc Diễm Lâm và của con mèo Harry rất nhạt, không biết hai đứa này đã đi đâu rồi, trong khi mùi của Hương Vẫn Tình thì rất đậm, phương hướng hẳn là trong phòng bếp.
Quả nhiên trong bếp đã vang lên âm thanh quen thuộc:
- Ân, có xôi cua đấy...
Hàn Phong nghe được lời này, nước bọt lập tức tứa ra, thật không khác nào chó của Pavlov
Hắn nhanh chóng tháo bỏ hết mớ áo giáp nặng nề ra ném vào giỏ đựng đồ, sau đó hấp tấp chạy vào bếp kêu to:
- Đâu, xôi cua đâu...
...
- Ực...
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 26 |
Lượt đọc | 328 |