Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dê vào miệng cọp

Tiểu thuyết gốc · 4632 chữ

Nhìn thấy Dục Vọng Thượng Nhân đang nằm bên kia, phân thân Ảnh Chiếu lại không nhịn được mắng thầm.

Hiện tại không cần dùng Siêu Khứu Giác trinh sát thì hắn cũng có thể ngửi thấy hương vị dâm dục kích tình trên người đối phương.

Con ả này cũng thật đủ dai sức, hôm qua mới quần thảo một trận tơi bời khói lửa, hôm nay đã hồi sức, chạy tới đây chặn đường "ám sát" hắn rồi.

Chuyến này e là lành ít dữ nhiều rồi, thật sự không khác nào dê vào miệng cọp.

Bản thể thực sự quá mức độc ác rồi.

Lúc này hắn nhanh chóng nói với lái xe:

- Chạy tới phía trước một chút rồi dừng lại.

Chiếc Ford F150 chạy tới gần chiếc giường lớn bên kia, sau đó từ tốn đỗ tại vệ đường.

Phân thân Ảnh Chiếu đưa tay xoa xoa mặt hai cái, vẻ mặt đã xuất hiện sự dâm tiện thèm khát.

Hắn mở cửa nhảy xuống khỏi xe rồi ngả ngớn hô lớn:

- Em gái phía trước, em là được đầu lâu đỏ cử tới đây cho anh hưởng dụng có phải hay không.

Dục Vọng Thượng Nhân nằm trên giường lớn nhìn qua phân thân Ảnh Chiếu ở bên kia, khoé miệng khẽ nhếch lên.

Tên này, bộ dạng thật sự không khác nào một con la, vừa nhìn thấy gái xinh một cái là tớn cả lên, quên luôn phòng bị, thật sự không khác nào mô tả của thuộc hạ.

Dạng người như vậy, 100 tên thì có 99 tên giống nhau, đều là loại tinh trùng thượng não, chỉ có chồng yêu Trầm Thành mà nàng đang đau khổ tìm kiếm là khác biệt mà thôi.

Có điều, hám gái cũng tốt, xem như đỡ phiền phức.

Lúc này nàng đưa tay khẽ vẫy một cái, cười lả lơi:

- Hai vị dũng sĩ, người ta bị thương ở chân không đi lại được, có thể hay không tới xem giúp người ta?

Nghe được câu nói này của Dục Vọng Thượng Nhân, lái xe trong xe chợt ngẩn ra một chút, sau đó nước bọt lập tức tứa ra.

Không cần có lệnh của thủ lĩnh, hắn ta đã chủ động mở cửa rồi chạy về bên kia, còn vừa chạy vừa cởi đồ.

Tới khi tiếp cận giường lớn, người này đã là trần truồng trùng trục như con lợn, sau đó hấp tấp bò lên bên trên.

Dục Vọng Thượng Nhân giơ bàn chân trái trắng nõn lên, lái xe không chút do dự bắt lấy, sau đó liền há mồm ngậm lấy ngón chân cái của nàng ta mà mút, đầu lưỡi vươn ra vui vẻ liếm láp không chút ngại ngần.

Đây là đang chữa vết thương ở chân.

Phân thân Ảnh Chiếu đứng xa xa, quanh thân bốc lên một trận Quang Giáp mờ nhạt nứt nẻ, biểu cảm cũng chợt cứng lại, hắn ta nhanh chóng quát lớn:

- Không đúng, người phía trước là ai, mau báo họ tên ra.

Dục Vọng Thượng Nhân nhìn lớp Quang Giáp xung quanh thân thể phân thân Ảnh Chiếu mà không khỏi cười khẽ.

Hoá ra tên này cũng không có ngu lắm, còn biết âm thầm bật vòng phòng hộ lên trước khi trêu gái.

Lúc này nàng giơ tay khẽ vẫy một cái nữa, lả lơi nói:

- Người ta là Dục Vọng Thượng Nhân a. Chàng ơi, chàng tên là gì...

Rắc!

Sau lời đáp lại này của Dục Vọng Thượng Nhân, vòng phòng hộ Quang Giáp xung quanh thân thể phân thân Ảnh Chiếu càng thêm phát ra nứt nẻ dữ tợn.

"Hàn Phong" trốn tại bên trong, bàn tay nắm chặt.

Bản thể thực sự sắp thí hắn rồi sao...

Hắn vừa nghĩ tới đây, Quang Giáp đã bang một tiếng vỡ tan thành muôn vạn đạo ánh sáng, mà viên băng đá đang bám sau lưng cũng triệt để bốc hơi biến mất.

Năng lượng phi phàm mị thuật ập tới, để cho "Hàn Phong" nổ cả đom đóm mắt, tâm thần không tự chủ được lập tức dâng lên cảm giác hưng phấn cùng kích thích.

Chẳng những vậy hắn còn đột nhiên có cảm giác vô cùng yêu nữ nhân bên kia.

Đúng vậy, chính là cảm giác yêu, giống như thể chồng yêu vợ vậy, không có một chút do dự nào.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Dục Vọng Thượng Nhân đã trở nên đỏ hồng, vô thức đáp lại:

- Tên là Hàn Phong.

Sau khi đáp lời, cảm giác yêu này càng thêm một bước nữa biến thành sâu đậm, thậm chí biến thành cuồng nhiệt, biến thành tôn thờ.

"Hàn Phong" nhanh chóng chuyển chân chạy tới bên kia, vừa chạy vừa cởi ra y phục trên người.

Bản thể Hàn Phong đứng tại xa xa quan sát, sau khi nhìn tới cảnh này thì không khỏi ôm mặt chửi đổng:

- Phế vật.

Tên khốn kia, gái mới chỉ gọi một câu là đã te te chạy qua rồi, còn không thèm làm ra bất kỳ phản kháng nào, đúng là loại tinh trùng thượng não.

Bên cạnh Hàn Phong, một con chó đen to như con trâu mộng đang ngồi ngáp ngủ, thi thoảng lại đớp một con muỗi vo ve bên cạnh, hoàn toàn không chút để tâm tới tình hình bên kia.

"Hàn Phong" đã hoàn toàn trần truồng, hắn nhanh chóng trèo lên giường lớn, ôm lấy một bên chân Dục Vọng Thượng nhân mà nhiệt tình liếm mút ngón cái.

Nhìn cảnh tượng hai nam nhân cao to lại quỳ dưới háng mình mà thể hiện ra những hành động hèn mọn thèm khát, Dục Vọng Thượng Nhân không khỏi cười tới run rẩy thân mình, ngón chân liên tục đùa nghịch.

Đùa nghịch chán chê, nàng ta khẽ vẫy tay một cái, lái xe lập tức buông chân trái ra rồi lao đầu vào hạ thân nàng mà nhiệt tình liếp láp, trong khi "Hàn Phong" cũng buông chân phải rồi bò lên phía trước, nam căn thô to vung vẩy tán loạn, còn gầm lên khe khẽ:

- Vợ yêu, bú cho anh đi.

Dục Vọng Thượng Nhân nhìn tới nam căn dài thòng lòng, còn có muôn vàn gân máu chằng chịt, hai mắt lập tức sáng lên, miệng nhỏ há lớn ngậm tới lút cán, bú mút chùn chụt.

Ngoạp ngoạp...

Pặc pặc...

Phạch phạch...

Sột soạt...

Hai nam một nữ, ngay giữa thanh thiên bạch nhật, ngay giữa đường hoang chợ vắng, vậy mà lại trộn chung một chỗ.

Dục Vọng Thượng Nhân có vẻ rất hài lòng với hai con mồi hôm nay, nàng ta biểu hiện càng lúc càng phóng đãng, đã hoàn toàn dạng rộng đùi non để cho lái xe vục đầu vào, trong khi đôi môi đỏ mọng cũng là hoàn toàn bao khoả lấy nam căn "Hàn Phong", tuỳ tiện để cho đối phương đâm vào miệng mình.

- Ư ư ư...

- Ô ô ô...

...

Vài phút sau, nữ nhân đã xuất ra một lần.

Dục Vọng Thượng Nhân bàn tay khẽ đẩy nhẹ, "Hàn Phong" đã bị đẩy ra một khoảng nhỏ, nam căn vừa dài vừa thô mang theo một chuỗi nước bọt đã bị đẩy ra khỏi miệng nàng.

Lúc này nàng vừa thở dốc hưng phấn vừa cắn môi nói:

- Chồng yêu, của anh dài bao nhiêu vậy?

"Hàn Phong" ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn về phía người bên dưới, hưng phấn nói:

- 19cm, vợ yêu, em thấy thế nào.

Trong khi hai người phía trên nói chuyện, lái xe phía dưới đã không nhịn được cầm lên nam căn của mình nhấn vào huyệt hoa trước mặt, sau đó liên tục thúc tới.

Nhóp nhép...

Bị nam nhân thao, Dục Vọng Thượng Nhân không khỏi phát ra tiếng thở gấp khe khẽ, nàng ta nắm lấy nam căn của "Hàn Phong" vừa vuốt ve vừa run rẩy hô lên:

- Nga... 19cm... Thật là dài đấy... Làm sao lại là 19cm được... Ưm...

"Hàn Phong" cảm nhận được sướng khoái từ nơi hạ thể, đã không nhịn được đem nam căn cắm ngập vào miệng người trước mặt, gầm gừ hô lên:

- Địa ngục có 18 tầng, xuống tới tầng thứ 19 chính là thiên đường, hôm nay sẽ cho em trải nghiệm chiều dài của thiên đường!

Hai lỗ trên dưới đều đã được lấp đầy.

- Ưm ưm...

- Ngô...

- Chết mất...

- Mạnh lên...

Cao trào ập đến, lái xe phía dưới đã bắt ra tất cả rồi nằm vật ra giường lớn, im lìm không nói, trong khi "Hàn Phong" phía trên cũng là nắm chặt tóc nữ nhân trước mặt mà co người bắn hết toàn bộ tinh hoa ra ngoài, thở tới hộc hộc.

- Vợ yêu... Em thấy thiên đường chưa...

Dục Vọng Thượng Nhân khuôn mặt đều biến thành đỏ bừng, nàng ta đem "Hàn Phong" đè xuống dưới giường , đem nam căn kê sát huyệt hoa, cọ cọ vài cái, sau đó lả lơi nói:

- Chồng yêu, em hỏi anh vài điều được không...

"Hàn Phong" ánh mắt đỏ bừng kêu lên:

- Nhét... Nhét vào trước lại tính...

Chẳng qua yêu cầu của hắn ta không được đáp ứng, Dục Vọng Thượng Nhân cắn môi hỏi:

- Anh có biết thủ lĩnh Long Nha Trầm Thành không?

"Hàn Phong" cố đẩy nam căn tới, nhưng lại đâm hụt, lại cố đẩy, lại đâm hụt.

Hết cách, hắn đành phải kêu lên:

- Có biết sơ sơ, hắn ta là người vô cùng kiêu ngạo...

Dục Vọng Thượng Nhân nghe tới đây lại càng thêm hưng phấn, nàng ta cầm nam căn liên tục cọ cọ bên ngoài như thể câu dẫn, sau đó dồn dập hỏi:

- Mối quan hệ của hai người thế nào?

"Hàn Phong" thở ra hồng hộc, nhanh chóng đáp lại:

- Đều... Đều làm việc cho chính phủ...

Dục Vọng Thượng Nhân nghe vậy, không khỏi nhíu mày.

Theo những gì mà nàng tìm hiểu được thì cái tổ chức trấn Hi Vọng là tổ chức thổ phỉ, chống đối lại chính phủ, tại sao lại cùng làm việc cho chính phủ?

Lúc này nàng không khỏi cọ cọ thêm mấy cái, còn thè lưỡi liếm trên khuôn mặt người bên dưới, cắn môi hỏi:

- Nga, là làm sao làm việc?

"Hàn Phong" run run rẩy rẩy đáp lại:

- Là... Là anh được chính phủ giao nhiệm vụ quản lý cư dân Liễu Lâm, nhận nhiệm vụ từ Bàng thị trưởng...

Dục Vọng Thượng Nhân nghe vậy, ngẫm nghĩ một lát, chợt cảm thấy tức giận.

Hoá ra nàng chỉ là đang chơi đùa với một con rối thôi sao?

Thảo nào mà Quang Giáp của kẻ này còn không chịu nổi 3 giây công kích của nàng, còn nhanh như vậy dính phải đòn khống chế tới không giải nổi...

Để cho nàng còn lầm tưởng là sắp ăn được thủ lĩnh một thế lực chứ, thật sự là đáng chết.

Con la này, thân phận còn thấp hèn hơn cả một gã lái xe.

Lúc này nàng lập tức lạnh nhạt hỏi:

- Chồng yêu, anh có dụ Trầm Thành ra cho em gặp mặt được không?

Tối hôm qua nàng đã chạy qua Tam Giang điều tra, nhưng điều tra không tới được Trầm Thành.

Những người mà nàng hỏi qua đều không biết gì về thủ lĩnh Long Nha cả, vài người có vẻ hiểu biết thì lại rất mạnh, hoặc được bảo vệ chặt chẽ, hơn nữa tất cả đều đang tụ chung một chỗ, nàng không tiện ngay mặt đối đầu.

Vậy nên mới phải chạy qua bên này, ra tay với "thủ lĩnh trấn Hi Vọng".

Hiện tại xem như chẳng có thủ lĩnh nào cả, chỉ có một tên hám gái yếu nhớt làm con rối cho người khác.

"Hàn Phong" càng lúc càng cảm thấy gấp gáp, thật muốn đâm nam căn vào huyệt hoa ướt át dịch thuỷ kia, thế nhưng hắn vẫn là lắc đầu đáp:

- Không có chỉ thị từ cấp trên, vậy thì anh không quyết định được việc gì cả...

Dục Vọng Thượng Nhân nghe được lời này, xem như đã triệt để cảm thấy chán nản.

Tên này thật sự là vô giá trị.

Lúc này nàng lại hỏi thêm vài câu nữa, nhưng con la bên dưới cái gì cũng không rõ ràng lắm, cái gì cũng nói chỉ làm việc theo chỉ thị.

Thậm chí cả 10 chiếc nhẫn mà tên này mang theo đều là "phế phẩm", không có bất cứ đồ tốt nào đáng nhìn.

"Hàn Phong" thấy "vợ yêu" biểu hiện không vui thì vội vã nói:

- Vợ yêu, nếu em muốn nhẫn level 4, anh sẽ xin chính quyền cấp cho một chiếc, chiếc nhẫn kia có khả năng bắn ra tia năng lượng màu đen rất mạnh mẽ, còn có một chiếc nhẫn có thể triệu hồi ra rất nhiều quái vật băng giá...

- Chỉ xin em đem vật kia nhấn xuống có được không...

Dục Vọng Thượng Nhân đảo mắt một cái, hơi hưng phấn hỏi:

- Nga, có thể xin được không?

Trang bị level 4, món nào cũng là bảo vật, giá trị liên thành, nếu từ gã con rối này kiếm được vài món, đây vẫn tuyệt đối là kiếm lợi lớn.

"Hàn Phong" thề thốt đáp lại:

- Có thể, có thể, khoảng hơn một tuần nữa khi chiến trận tại huyện Lệ Trì chấm dứt, chính phủ sẽ có dư trang bị, anh sẽ mượn được.

Dục Vọng Thượng Nhân nghe tới đây, thật muốn giơ tay tát một phát bẹp đầu kẻ gọi là "thủ lĩnh trấn Hi Vọng".

Tên ngu ngốc phế vật này, tưởng là có giá trị lắm, hoá ra là không có bất kỳ giá trị gì.

Tốt thí hơn cả tốt thí.

Lúc này nàng buông nam căn 19cm của "Hàn Phong" ra, lại từ dưới giường đứng lên, lạnh nhạt nói:

- Chồng yêu, từ hôm nay anh sẽ trở thành tai mắt cho em tại huyện Liễu Lâm này, nhiệm vụ là thu thập thêm thông tin về Trầm Thành, hẹn gặp được người kia thì càng tốt.

- Chính phủ có ra mệnh lệnh gì thì cũng phải báo lại cho em.

Sau khi ngẫm nghĩ một lát, nàng lại bổ sung:

- Có thông tin thì cho người mang thư tới giao lộ Kim Hàng thuộc huyện Hương Đường, đặt vào cạnh trụ điện màu nâu móp méo trên đường nhánh hướng về huyện Tam Giang, rõ chưa?

"Hàn Phong" nằm dưới giường, nhìn tới huyệt hoa ướt át của người phía trên, nuốt nước bọt cuồng nhiệt nói:

- Vợ yêu, anh đã rõ.

- Nhưng em muốn đi đâu vậy.

- Anh không muốn làm cái gì tai mắt cả, cho anh đi theo em có được không?

Dục Vọng Thượng Nhân lạnh nhạt nói:

- Không phải anh nói sẽ cho em lên tới thiên đường sao? Phải làm việc tốt thì em mới yêu thương.

- Từ nay cũng không được biểu hiện ra điều gì bất thường cả, cứ làm mọi việc như bình thường.

"Hàn Phong" nằm dưới vẫn kiên trì nói:

- Cho... Cho anh chơi em một cái... Có được không...

Dục Vọng Thượng Nhân nhún chân một cái, biến mất vô ảnh.

Người đi, tiếng vẫn ở lại.

- Làm tốt mới được yêu thương...

Gió lạnh thổi qua, hai người đàn ông trần truồng nằm tại trên đường lớn, nhìn thế nào cũng vô cùng kỳ dị.

Phương xa, Hàn Phong nheo mắt nhìn về phía "hiện trường" bên kia, sau đó quay qua con chó đen bên cạnh hỏi:

- Gâu gâu ẳng?

"Nhân loại kia đã rời đi chưa? Gâu!"

Đại Hắc Cẩu hai mắt đen kịt đảo qua đảo lại, lại nhúc nhích cái mũi ngửi thử, ngáp một tiếng đáp lại:

- Gâu gâu.

"Đã rời đi rồi. Gâu."

Sau khi sủa xong, nó lại mất kiên nhẫn sủa tiếp:

- Gâu?

"Nhân loại, tại sao không để ta nuốt chửng nhân loại kia luôn? Gâu."

Hàn Phong chỉ thản nhiên trả lời:

- Ẳng ẳng.

"Vậy không phải rất lãng phí sao? Gâu."

Sủa xong, hắn móc Bản Đồ Cố Hương level 5 ra, nhét vào một bao nilon, lại hoá băng nó trong một khung tranh rồi ném qua bên cạnh, sủa tiếp:

- Gâu gâu húuuuu...

"Đại Hắc Cẩu. Nhờ ngươi lần theo dấu vết của nhân loại kia, tìm ra toàn bộ địa điểm mà ả di chuyển. Gâu."

Cả đêm hôm qua hắn lùng sục bên huyện Bình Sơn nhưng vẫn không tìm được dấu tích nào khác của Dục Vọng Thượng Nhân, hắn hiểu nhị giai Siêu Khứu Giác của mình đã đạt tới giới hạn rồi, hắn đã không thể tìm ra hang ổ đích thực của "hạ nhân" kia rồi, lúc này đành phải nhờ con chó đen này mới ổn thoả được.

Việc gì bất lực thì đành nhờ ngoại lực.

Đại Hắc Cẩu đảo con mắt đen, há mồm nuốt khung tranh của Hàn Phong vào bụng, sau đó hưng phấn hỏi lại:

- Gâu?

"Gâu, nhân loại, có được ăn thịt người không? Gâu."

Nó ở trấn Hi Vọng không được ăn thịt nhân loại, hiện tại đang cảm thấy vô cùng bức bối.

Hàn Phong nghe được lời này, khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật.

Con chó này sau khi tiến hoá, càng lúc càng lộ ra thú tính...

Hắn lúc này cắn răng đáp lại:

- Gâu gâu hú...

"Đại Hắc Cẩu, ăn thịt người sẽ bị sún răng đó. Gâu."

- Gâu?

"Nhân loại, sún răng là cái gì. Gâu?"

"Sún răng mà còn không biết, con chó ngu này nữa, nếu là con mèo ngu kia là nó sẽ hiểu rồi..."

Đại Hắc Cẩu đớp liền một lúc 5 viên tinh thạch ma dược để đạt thành thoả thuận không ăn thịt người, sau đó nhún chân một cái, biến mất vô ảnh.

Hàn Phong nhìn con chó ngu này rời đi, sau đó hướng về bên kia búng tay, thân thể đã được dịch chuyển tới sát cạnh phân thân Ảnh Chiếu.

Hắn đứng trên giường nhìn tới phân thân tàn tạ nửa tỉnh nửa mê nằm đó, còn liên tục lẩm bẩm cái tên Dục Vọng Thượng Nhân, lúc này không khỏi thở dài.

- Dục Vọng Thượng Nhân... Ả ta còn điên hơn cả La Thiên Dật nữa...

- Nếu không phải ả ta đang phát điên, vậy đừng hòng mình có thể lừa được người này...

- Nếu không lừa được, e là phải giết chết rồi...

- Cũng không biết đây có phải khí vận của mình bộc phát hay không...

- Nàng ta có sở hữu kỹ năng ngũ giai, nhưng là kỹ năng chủ động ngũ giai, không phải kỹ năng bán chủ động ngũ giai.

- Kỹ năng trụ cột của ả ta hẳn là tứ giai Thao Túng Tình Dục +4 cường hoá...

- Chức nghiệp, ừm, hẳn là...

- Ngoài ra, nàng ta còn ít nhất 4 bản kỹ năng tứ giai khác.

- Nhưng tại sao lại lấy tên là Dục Vọng Thượng Nhân? Lấy tên căn cứ là Nhân Dục Đạo Tràng?

- ...

- Có lẽ phải đích thân chạy qua Tam Giang một chuyến, xác nhận những điểm này từ người có chuyên môn.

Nghĩ tới đây, hắn đưa tay lạnh lùng giáng xuống phía dưới, một đòn Hồn Áp tụ tập năng lượng của 40 điểm trí lực lập tức trấn thẳng xuống đỉnh đầu phân thân Ảnh Chiếu, đánh cho cỗ phân thân này vỡ nát thành một mảnh ánh sáng.

Toàn bộ dữ liệu tâm ý tương thông đều bị cắt đứt, phân thân Ảnh Chiếu không kịp kêu nửa tiếng trăn trối đã vĩnh viễn chết cứng.

Hàn Phong phủi phủi hai tay vào nhau, một băng nô lúc này hiện ra, mặc vào y phục cho lái xe, sau đó hắn rút bộ đàm ra bấm tần số chỉ định, thản nhiên ra lệnh:

- Xe của tôi gặp sự cố tại km35 đường liên huyện LD411, cạnh tạp hoá Billy ngoại biên thôn Hoài, gọi người tới kéo xe về.

- Lái xe gặp phải tập kích của động vật biến dị chế tạo ảo giác, gửi anh ta tới phòng quân y, cung cấp kỹ năng phi phàm giải khống chế và tiêm an thần cường độ cao, giải thích tường tận cho anh ta hiểu.

Ra lệnh xong, Hàn Phong để băng nô vác lái xe trở lại xe bán tải, sau đó châm lửa đốt rụi chiếc giường trước mặt.

Trong ánh lửa cam sắc hừng hực, hắn nhàn nhạt nói:

- Đầu tư nhiều như vậy, hi vọng sẽ thu lại nhiều hơn nữa.

Lúc này hắn nhún chân một cái, biến mất vô ảnh.

------

14h7p, Hàn Phong đã chạy bộ tới gần thị trấn Thương Đình.

Lúc này hắn chống tay dựa vào một thân cây cổ thụ, hả họng nôn mửa:

- Oẹeeee...

- Chạy bộ đường dài cũng mệt như vậy sao...

Hắn vì ngại sử dụng Băng Ảnh nên đã chạy bộ hơn 33km tới chỗ này, ai mà ngờ được chạy bộ cường độ cao còn tiêu tốn nhiều tiềm năng và khiến cơ thể cảm giác mệt mỏi buồn nôn hơn cả sử dụng Băng Ảnh chứ.

Lúc này sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức một chút, hắn mới là giơ tay khẽ búng, thân thể cứ như vậy biến mất tại chỗ.

Phòng họp trung tâm trấn Thương Đình, một nửa cao tầng đã tề tựu đông đủ.

Hàn Phong ngồi tại ghế chủ vị, thản nhiên nói:

- Mọi người báo cáo một chút đi.

Sau hiệu lệnh của hắn, cuộc họp bất thường đã chính thức được bắt đầu.

Khởi đầu vẫn là trưởng phòng hành chính Lộ Tư, nàng ta trước hết báo cáo về tình hình ổn định định cư và thiết lập lại chế độ sinh hoạt của gần 1000 cư dân.

Thật ra là 1.137 cư dân. Trong 3 ngày vừa qua, dựa theo chiếm thuật rút lui toàn bộ và chuyển hướng hành động qua cứu hộ cứu nạn, binh lực trấn Thương Đình đã tìm kiếm và cứu trợ được 188 thường dân xung quanh các thôn trấn tại mạn phía đông huyện Đại Xuyên này, con số này chắc hẳn sẽ còn tăng lên theo từng ngày một.

Tình hình định cư cũng xem như tạm ổn, công việc chủ yếu hiện tại là xây dựng lại khu nuôi trồng, cùng với tích cực đốt gỗ để tích luỹ than củi, chuẩn bị đối phó với thời tiết lạnh giá khắc nghiệt, tiếp theo đây hẳn là phải bỏ ra nhiều công sức hơn nữa.

Kế đó liền tới vài đội trưởng chiến đấu báo cáo về tình hình thi đàn Đông Thành cùng tình hình động vật biến dị.

Thi đàn tới từ trấn Đông Thành quả nhiên đã mất mục tiêu tấn công, chúng nó tạm thời ngừng việc di động, hiện tại đang tập trung hút quân lại một lần nữa.

Mặc dù các tiểu đội chiến đấu liên tục chia nhau ra để chặn lại mũi hợp quân, nhưng mà tình hình cũng chưa hiệu quả như dự kiến trước đó được, có lẽ khoảng năm sáu ngày nữa, thi đàn kia sẽ lại đạt tới quy mô 12 vạn đầu.

Sở dĩ công việc diễn tiến khó khăn như vậy là do có yếu tố ở giữa quấy phá.

Thây ma không phải vấn đề duy nhất của huyện Đại Xuyên này, nạn động vật biến dị quấy phá cũng mệt mỏi không kém gì thi đàn uy hiếp, chỉ có khác một điểm là động vật biến dị không gây sát thương tâm linh quần thể mà thôi, nhưng bù vào đó thì chúng nó lại cực kỳ khôn ranh và không dễ bị lừa lọc.

Nhân loại liên tục bị quấy phá bởi thú đàn, kể cả là căn cứ chính lẫn các tiểu đội chiến đấu, động vật biến dị liên tục mò tới làm phiền, điều đó dẫn tới việc nhân loại muốn xuất hành làm gì cũng phải cân nhắc rất nhiều.

Phải cân nhắc xem lúc nào thì quái vật sẽ tập kích.

So với tình hình tại Tam Giang hay Liễu Lâm, vấn đề động vật biến dị của Đại Xuyên còn phức tạp hơn nhiều.

Ngô Soái cầm một tờ báo cáo đứng ở bên kia cau mày nói:

- Đàn thú tại dãy núi Xuyên Sơn không bởi vì chúng ta di động khỏi trấn Đông Thành mà bỏ qua quấy phá, chúng nó đã lại tiếp tục đuổi theo tới trấn Thương Đình bên này...

Hàn Phong ngồi nghe mà cũng không khỏi cau mày.

Một thời gian trước, Ngô Soái liên tục than vãn về một con hổ tại trên núi Xuyên Sơn, hắn lúc đó còn không có để ý lắm.

Ai mà ngờ được con hổ kia lại khó giải quyết như vậy.

Nó không "hổ" là chúa sơn lâm, vậy mà lại có khả năng ra lệnh và chỉ huy muông thú hành động, thú đàn liên tục tập kích khu hạ trại của nhân loại bên này, tần suất mỗi lúc một nhiều.

Hôm qua vài con lợn rừng đã tấn công tới khu bắc trấn Thương Đình, phá tung một mảnh ruộng rau, bất quá đã bị nhân loại đẩy lui, nhưng chỉ là đẩy lui, chúng nó chắc chắn sẽ còn trở lại.

Cũng không biết là rốt cuộc đám động vật biến dị này muốn cái gì, là muốn đẩy nhân loại ra khỏi địa phận huyện Đại Xuyên luôn hay sao.

Chính vì vấn đề này nên Hàn Phong mới được "điều động" đến đây để giải quyết. Chó, mèo hay hổ đều là động vật có vú, kỹ năng Phiên Dịch Đa Năng của hắn sẽ có hữu dụng nhất định, ít nhất còn có thể thử giao tiếp để xem có thể đàm phán với con hổ dữ tợn kia hay không.

Cuộc họp kéo dài tới hơn 3 giờ chiều mới chấm dứt.

Hàn Phong đi thị sát công tác tái định cư một vòng, sau đó liền cùng Ngô Soái và Chu Vấn xách đao chạy về phía tây, phóng thẳng tới mạn bên này của dãy Xuyên Sơn.

Không có đòn tấn công tâm linh, vậy thì không cần nhiều người đi cùng, nhiều người chỉ tổ vướng chân vướng tay mà thôi.

Hàn Phong nhìn đội hình ba người bên này xâm nhập dãy Xuyên Sơn hùng vĩ bên kia, vẫn chưa cảm thấy an tâm lắm, hắn không khỏi âm thầm lẩm bẩm:

"Đáng lẽ phải lôi theo ả Lộ Tư kia, nếu có vấn đề gì thì còn ném ả lại câu kéo sát thương cho mình chạy..."

Nghĩ tới đây, hắn lại tiếp tục lẩm bẩm:

"Vị huynh đệ lái xe mà tôi còn không nhớ tên kia, xin lỗi vì đã để huynh đệ phải câu sát thương giúp tôi nhé... Xem như hai bao thuốc là tiền công hỗ trợ..."

Sau đó hắn chốt hạ bằng hai câu lẩm bẩm nữa:

"Tiểu Im Lặng da dày thịt béo, chắc là chịu sát thương khá ổn, Tiểu Hỏi Chấm thiết huyết nóng máu, chắc chắn sẽ ở lại hỗ trợ Tiểu Im Lặng cản bọn súc sinh kia, chuyến này vẫn an toàn chán..."

"Bằng không lại triệu hồi ra phân thân Ảnh Chiếu phát nữa, để cho gã làm dê nhảy vào miệng cọp tốt lắm..."

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 28
Lượt đọc 332

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.