Chính phủ gây áp lực
"Bữa sáng" với toàn báo cáo là báo cáo của Hàn Phong kéo dài tới hơn 8h thì gián đoạn bởi khách ghé thăm.
Tam Giang lại tìm tới đòi mua nước chống chịu.
Hôm qua mới mua hơn 4000 lon, hôm nay đã lại phải mua tiếp, tiêu hao cũng thật khủng bố.
Chiến trường Lệ Trì khắc nghiệt có thể thấy được lốm đốm.
Ngồi tại phòng tiếp khách là năm người, trong đó có Hoàng Khải là đặc phái viên thường trú tại trấn Hi Vọng, một quân nhân da ngăm là trưởng phòng vật tư Tam Giang, một nam tử thư sinh là người của Cao gia, ba người này tương đối quen mặt, về phần hai người một nam một nữ còn lại tương đối lạ mặt, là lần đầu xuất hiện ở đây.
Mùi của hai người này rất lạ.
Hàn Phong để cho nhân viên hậu cần mang trà tới cho khách xong thì quay qua Hoàng Khải hỏi dò:
- Không biết hai vị đây là...
Hoàng Khải nở một nụ cười chuyên nghiệp chỉ vào quân nhân đầu trọc mặt sẹo nói:
- Hàn thủ lĩnh, vị này là Trần Quang Lâm, phó đoàn trưởng tiểu đoàn 1 quân đội chính phủ quận Xuân Hà.
Nam quân nhân đầu trọc mặt sẹo nhìn bề ngoài thì rất bặm trợn, nhưng giọng nói lại rất từ tốn:
- Hàn thủ lĩnh, chúng tôi muốn mua một số lượng lớn nước chống chịu.
Hàn Phong nghe vậy, âm thầm gật đầu.
Hắn từ chỗ Hứa Dương sớm nhận được thông tin này rồi.
Chiến trường Minh Thái là nơi nước chống chịu bước ra ánh sáng, còn chiến trường Lệ Trì là nơi mà thứ thiên tài địa bảo kia toả ra hào quang rực rỡ.
Dựa theo số nước chống chịu được Cao gia mang về bên kia buôn bán và phổ biến, chính phủ quận Xuân Hà đã dần biết tới thứ đồ tốt này, cũng hưởng lợi từ nó, bởi vậy hôm nay tới là muốn mua một số lượng lớn hơn nữa "sản phẩm nghiên cứu của Thông Thức Giả" để sử dụng rộng rãi.
Đây là mối làm ăn mới, có khả năng thu về rất nhiều minh tệ.
Sâu cạn của Tam Giang, thông qua tiếp xúc lâu dài, Hàn Phong đã có thể nhìn được vài phần, đám người này không nghèo nhưng cũng không quá giàu, minh tệ phần lớn phải gom góp lại để mua súng diệt quỷ, cũng là đánh tới đâu gom tiền tới đó, lấy chiến nuôi chiến là chính, tiền dư không nhiều.
Nhìn cách bọn họ phải trả góp gối đầu theo từng đợt một là đủ hiểu.
Còn chính phủ quận Xuân Hà thì hắn không quá rõ tình hình thế nào, nhưng với dân số 1 vạn thì tiền bạc của bọn họ không thể ít được, đặc biệt là bốn tiểu đoàn chiến đấu của bọn họ có quân số lên tới 2500 người, bọn họ cũng đã thành công giải phóng 2 quận rưỡi trong tổng số 11 quận tại thành phố Dương Hoành, còn giải phóng thêm huyện Nghi Châu sát sườn, có thể thấy được tiềm lực khủng bố thế nào.
Tiền bạc của bọn họ chắc chắn rủng rỉnh hơn Tam Giang, bọn họ còn ủng hộ cả trực thăng vũ trang và cung cấp hơn nghìn viên đạn pháo vào chiến trường Minh Thái cơ mà.
Cơ hội làm ăn trước mắt, thật sự là vô cùng lớn.
Nhưng mà Hàn Phong cũng chưa vội lao lên.
Cái thứ hào quang của nước chống chịu vô cùng khó khai thác.
Cao gia đang nắm giữ đầu mối buôn bán nước chống chịu về quận Xuân Hà, nhưng người của tiểu đoàn 1 vẫn cử người tới đây mua hàng từ nơi đầu nguồn, đó là do nội bộ của bọn họ có xung đột lợi ích.
Cao - Hứa hai nhà tương đối hoà hợp, không thể đụng chạm lợi ích với nhau, phần lợi ích bị đụng chạm nằm ở liên minh hai nhà Lý - Bằng.
Bọn họ, hoặc là đang cảm thấy giá phải trả quá cao, hoặc là số lượng được cung cấp quá ít, cũng không thích chịu cảnh phụ thuộc nguồn cung từ Cao gia nữa, vậy nên đã đích thân đến đây.
Chẳng ai muốn để bản thân phải chịu sự phân bổ độc quyền từ đối thủ chính trị cả, tìm tới tận xưởng sản xuất để mua giá sỉ sẽ là dễ hiểu.
Người gọi là Trần Quang Lâm này tới đây đề cập việc mua nước chống chịu, thân phận của người này là phó đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Xuân Hà, đứng phía sau hắn ta là Lục Kiếm Hoành, một tiến hoá giả được Thượng Quan Uyển Thanh đánh giá là người mạnh nhất trong số những người mà nàng ta từng gặp.
Quan trọng nhất là thân phận của họ Lục kia, hắn ta là con nuôi của Bằng Công.
Vị trí đoàn trưởng tiểu đoàn 1 quận Xuân Hà cũng là do Bằng Công tranh thủ tới.
Hai người Bằng Công - Lục Kiếm Hoành có quan hệ vô cùng mật thiết, chắc chắn là mật thiết hơn quan hệ của Cổ Nguyên - Tào Khang rồi.
Hôm nay thuộc cấp của Lục Kiếm Hoành tới tận đây để hỏi mua nước chống chịu, này cũng tương đương Bằng Công hướng về trấn Hi Vọng bày tỏ ra mong muốn hợp tác, đây là muốn giảng hoà sao.
Haha...
Châu Lam giết chết Bằng Thành, con độc đinh của Bằng Công, chính phủ phát lệnh truy nã nàng ta đâu đó hơn nửa tháng rồi, đến nay còn chưa thu hồi lại.
Hứa Dương biết rõ điều này, nhưng không thể thay đổi được, đồng nghĩa trấn Hi Vọng vẫn đang mang danh chứa chấp "tội phạm".
Hàn Phong lúc này sau khi suy nghĩ một chút thì chậm rãi nói:
- Trần phó đoàn trưởng, toàn bộ số nước chống chịu mà chúng tôi có thể cung cấp được đều đã ký hợp đồng cung cấp cho chính quyền huyện Tam Giang rồi, hiện tại muốn lấy ra một số lượng lớn, thật sự là không có.
Trần Quang Lâm nghe vậy thì mỉm cười hỏi:
- Hàn thủ lĩnh, tôi hỏi điều này có thể hơi đường đột, nhưng không biết gần đây trấn Hi Vọng có tổ chức chiến dịch quy mô nào không?
Hàn Phong nghe vậy, híp mắt đáp:
- Tạm thời thì không, chúng tôi vẫn đang trong quá trình huấn luyện và xây dựng công sự phòng thủ.
Trần Quang Lâm nhã nhặn nói tiếp:
- Vậy thì chi bằng các vị tạm thời ngưng việc sử dụng nước chống chịu lại, ưu tiên cung ứng cho chúng tôi trước?
Hắn ta nói xong còn bổ sung thêm:
- Chúng tôi cam kết sẽ không để các vị phải chịu thiệt.
Đề xuất của phó đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Xuân Hà để cho Hàn Phong càng thêm híp mắt lại.
Hắn tiếp tục dò hỏi:
- Nga, các vị có ý tưởng gì?
Trần Quang Lâm điềm nhiên đáp lại:
- Chúng tôi sẽ trả trước 35% chi phí mua nước chống chịu.
Hàn Phong nghe xong, cẩn thận ngẫm nghĩ, không khỏi khẽ lắc đầu than thở.
"Bà xã, em rời đi chưa đầy một tuần, chiếc ô an toàn mà em dựng lên cho anh đã có dấu hiệu rách thủng rồi..."
"Người Xuân Hà... Thật sự là quyết đoán..."
"Chính phủ, chung quy cũng vẫn là chính phủ, thổ phỉ, chung quy cũng chỉ là thổ phỉ mà thôi..."
"Đúng là không có đồng minh vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích thực tế mới là vĩnh viễn..."
Trần Quang Lâm là người của chính phủ, càng là người có thực quyền của tiểu đoàn 1 Xuân Hà, cũng là đơn vị chiến đấu mạnh nhất tỉnh Diễn Giang, lời của hắn ta, ngoài đại diện cho phe cánh của Bằng Công, đó có thể coi là đại diện cho cả Xuân Hà.
Hắn ta ngồi ở đó, thản nhiên bàn luận về việc trấn Hi Vọng hãy bỏ qua lợi ích của mình mà tập trung cho lợi ích của chính phủ trước.
Để bù đắp cho sự thiệt thòi này, hắn ta hào phóng nêu ra hứa hẹn cung cấp 35% thanh toán trước.
Tức là cao hơn cam kết của Tam Giang tới tận 1%.
1% ưu đãi để trấn Hi Vọng phải từ bỏ lợi ích của mình, tập trung cho lợi ích của chính phủ.
Rất tốt, rất tuyệt vời.
Hàn Phong liếc nhìn Trần Quang Lâm.
Người này có vẻ ngoài vô cùng bặm trợn hung ác, nhưng lời nói lại vô cùng mềm mỏng dễ nghe, thật sự giống như một con hổ có tiếng kêu của một con mèo vậy.
Nhưng mà, hổ kêu như mèo, không có nghĩa nó không biết gầm gào dữ tợn.
Chưa đến lúc mà thôi.
Nếu trấn Hi Vọng từ chối yêu cầu của con hổ này, nó sẽ lập tức kêu gào được ngay, bản chất sẽ hoàn toàn bộc lộ ra ngoài, sẽ trở thành một con hổ chân chính.
Xuân Hà đang gửi đi thông điệp vô cùng rõ ràng, chọn mềm mỏng, hay chọn cứng rắn.
Hàn Phong lại nhìn qua bốn người còn lại.
Ở đây có người Tam Giang, có người họ Cao, lại có cả người phe cánh Bằng gia.
Tất cả bọn họ cùng nhau đến cùng một lúc, điều này có thể hiểu như đối nội thì mâu thuẫn, nhưng đối ngoại thì chung sức đồng lòng.
Hứa - Cao có thể đối đầu với Bằng - Lý, thậm chí Tam Giang - Xuân Hà có thể có xung đột lợi ích ở những người đứng đầu, thế nhưng bọn họ chung quy vẫn thuộc về chính phủ, là một phe cánh tổng hợp, bọn họ có thể tranh quyền đoạt lợi với nhau, nhưng một khi bàn tới các vấn đề đối ngoại, bọn họ tất sẽ hợp sức với nhau.
Một căn cứ thổ phỉ không có tư cách đứng giữa làm ngư ông mà chờ trai cò đánh nhau, tại Diễn Giang này, chỉ có hai ngư ông và một con trai mà thôi.
Con trai đó chính là một tên "Thông Thức Giả".
Cũng không có tranh đoạt lợi ích nào giữa các phe cánh chính phủ cả, nếu như có, đó cũng chỉ là mâu thuẫn trong nội bộ, còn thứ lợi ích chân chính nhất vẫn nằm ở bên ngoài, là tới từ một căn cứ thổ phỉ có tên là trấn Hi Vọng.
Nước chống chịu có tốt thì cũng không thể khiến hai phe chính phủ lao vào cướp mồi của nhau được, bởi vì người đứng trên cao vô cùng tỉnh táo, bọn họ biết điều đó sẽ chỉ khiến tình hình nội bộ càng thêm rối ren, còn những người đứng xem thì thoải mái hưởng lợi.
Thay vì làm khó nhau, họ tạm bắt tay nhau, đẩy mâu thuẫn ra ngoài, gây áp lực lên từ ngay đầu nguồn.
Cái mưu kế đơn giản như bán nước chống chịu cho nhiều bên khác nhau với hi vọng bọn họ sẽ chó cắn chó của Hàn Phong, có lẽ trong mắt những người kia là cỡ nào đơn giản.
Có khi họ đã trao đổi tình báo với nhau cả rồi.
Vậy nên mới có tình huống đồng loạt tới cửa gây áp lực như hiện tại.
Hàn Phong lại tiếp tục thở dài.
Hắn từng có ân cứu mạng với Hứa Dương, việc trấn Hi Vọng không bị xếp vào danh sách tổ chức khủng bố, đó đã là một cái trả ân rồi, xem như không ai nợ ai nữa.
Hiện tại bí thư Hứa Cường để cho người của Bằng Công tới đây đòi tài nguyên, Hứa Dương cũng chỉ phát ra một cái thông báo đơn giản cho trấn Hi Vọng, điều này có thể hiểu như Xuân Hà và Tam Giang đã đồng thuận gác lại mâu thuẫn mà cùng nhau gây áp lực lên trấn Hi Vọng.
Bọn họ đang ở trong tình cảnh khó khăn khi chiến tranh tại Lệ Trì diễn tiến cao trào, trong ba ngày qua, có lẽ bọn họ cũng đã mâu thuẫn với nhau đủ rồi, đã mệt mỏi đủ rồi, không muốn cắn nhau nội bộ nữa. Trong khi đó Liễu Lâm bên này lại bình an ngồi hưởng lợi, ai mà xem cho được, không phải quá mức bất công sao.
Mình ở kia đánh nhau sứt đầu mẻ trán, bỏ cả mạng ra cố gắng, nhưng tiền bạc thu về lại phải bỏ ra để mua thứ nhu yếu phẩm mà bản thân không quá mức hiểu rõ, thậm chí còn phải dè sẻn dùng từng tí, phải cướp đoạt nội bộ, vậy thì vui vẻ được sao?
Trấn Hi Vọng yên bình như vậy, không phải rất ngứa mắt sao.
Ngồi mát mà vẫn ăn nhiều minh tệ như vậy, không phải quá mức vô lý sao...
Hàn Phong nghĩ tới đây, đưa mắt nhìn về phương hướng Tam Giang, lại nhìn về trấn Diệu Liên, nhìn về huyện Lệ Trì, nhìn về quận Xuân Hà, nhìn về huyện Bình Sơn, cuối cùng là nhìn về phía tây.
Hắn lúc này nhẹ giọng lẩm bẩm:
"Bà xã, em sớm đã nhìn ra tình cảnh hiện tại, sớm biết chính phủ sẽ tìm cách dồn ép anh, càng sớm biết "ma tính" trong lòng anh sẽ phản kháng lại thế nào rồi sao..."
"Em sớm biết "trấn Hi Vọng" đối với anh cũng chẳng hề quan trọng đến thế, cũng đoán được việc anh sẵn sàng từ bỏ nơi này, cá chết lưới rách với chính phủ rồi sao..."
"Vậy nên, lời cuối kia em mới muốn anh phải hứa với em rằng, phải cứu càng nhiều người..."
"Thật ra là em muốn anh hứa sẽ tha cho càng nhiều người..."
"..."
"Em đã nhìn thấy ảnh tượng anh giáng đòn huỷ diệt xuống liên quân Tam Giang - Xuân Hà rồi sao..."
"..."
"Bà xã Tường Vi, em thật thâm độc..."
"Em đã dùng bình phàm thao túng thành công anh rồi..."
"Giờ đây, anh không thể hành động theo kiểu tuỳ tâm sở dục nữa..."
Hàn Phong dùng một lượt Phá Tâm Linh, xoá sạch suy nghĩ muốn hạ sát cả 5 người trước mặt ra khỏi tâm trí...
Điểm mấu chốt của hắn thật ra rất dễ chạm tới.
Miễn là ai gây ra uy hiếp cho hắn, để hắn cảm thấy nguy cơ, dù là nguy cơ nhỏ nhất, vậy thì người đó đã nằm trong danh sách phải bị tiêu diệt.
Hắn sẽ làm mọi cách để bản thân an toàn nhất, cũng sẽ dùng mọi cách để phá huỷ đối thủ từ tất cả mọi hướng.
Hiện tại chính phủ đã chạm tới điểm mấu chốt này rồi.
Bọn họ đang uy hiếp hắn, bọn họ đã chọc vào giới hạn của hắn, càng chọc tới bản năng phản kháng của hắn.
Ma tính trong lòng hắn đã bị khơi gợi rồi.
Nhưng mà, một đao mà hắn muốn chém ra, vậy mà sớm đã có một nữ nhân giơ ngực ra hứng chịu.
Đao nơi tay hắn, không thể chém xuống được nữa...
Một khoảnh khắc trôi qua trong phòng họp, một triệu khoảnh khắc vô minh cùng chính chuyên kịch liệt đấu tranh.
Hàn Phong hít sâu một hơi, nở một nụ cười chân thành:
- Thật ra việc này tôi sớm đã có dự định rồi.
- Phải nói là một tuần nay tôi khá rảnh rỗi, mỗi ngày có rất nhiều thời gian để nghiên cứu và phát triển sản phẩm, năng suất sản xuất đã được đẩy lên phần nào... Mà binh đoàn Hi Vọng cũng không dùng tới nước chống chịu để chiến đấu, chỉ dùng để tập luyện đơn giản, vì vậy hàng tồn kho của trấn Hi Vọng đúng là có khá nhiều.
- Tôi còn định liên hệ Hoàng trưởng phòng để đề cập tới vấn đề này cơ.
- Đề xuất của các vị, tôi đồng ý, tôi sẽ cung cấp tổng cộng khoảng 10.000 lon nước chống chịu mỗi ngày cho các vị.
- Ngoài ra, tôi xin gửi tặng các vị 1 tấn gạo, 1 tấn bột mỳ, 500 lon đồ hộp, 2 tạ rau củ biến dị, 1000 lít xăng dầu, 1 vạn đạn 7,62mm, và 20 viên đạn chống tăng PG-2HEAT.
Nam quân nhân tới từ quận Xuân Hà nghe vậy thì không khỏi ngẩn người.
Không phải nói vị Hàn thủ lĩnh này rất cứng đầu sao, cũng rất thích kỳ kèo chiếm lợi của người khác sao, vì sao đồng ý nhanh như vậy?
Hắn còn chưa kịp thể hiện quan điểm cứng rắn nữa kìa?
Không chỉ có hắn kinh ngạc, những người còn lại cũng xuất hiện kinh ngạc.
Đặc biệt là Hoàng Khải, hắn ta nghe tới Hàn Phong tặng tài nguyên ra ngoài, thật sự là không thể tin nổi.
Lúc này hắn ta không khỏi ngơ ngác hỏi lại:
- Hàn thủ lĩnh, đây là thật sao?
Hàn Phong mỉm cười ấm áp:
- Hoàng trưởng phòng, tất nhiên là thật rồi, không phải chúng ta vẫn luôn duy trì hợp tác tốt đẹp sao.
Hắn nâng tách trà dưới bàn lên uống một ngụm, híp mắt lại, thong thả nói:
- Xem như kết một hồi thiện duyên đi.
- Chính phủ vì bảo vệ người dân mà chiến đấu vất vả như vậy, tôi không đóng góp được sức lực, chẳng lẽ cũng không đóng góp được chút tài nguyên sao.
- Ân, việc này định ra như vậy đi. Chi tiết bên trong phân bổ thế nào, các vị bàn bạc với Phương trưởng phòng.
Hoàng Khải nghe được lời này thì không khỏi thở phào.
May mắn, may mắn, đi tới bước đẩy cho Phương Tường xử lý là xem như dễ nói rồi, hắn chỉ sợ họ Hàn này lươn lẹo gì đó, đột nhiên giở chứng giữa đường, bỏ ra A đòi lại B mà thôi.
Dễ dàng như vậy thì đỡ tốn công sức ở giữa điều hoà cùng dồn ép.
Phương Tường được gọi tới, văn bản hợp tác tiếp theo rất nhanh đã được soạn ra.
10.000 lon nước chống chịu, Tam Giang nhận 4000, Cao gia nhận 2000, tiểu đoàn 1 Xuân Hà nhận 4000.
Tiền bạc rất nhanh được chuyển qua, Tam Giang ngoài trả nợ hơn 8000 minh tệ đợt hàng trước thì trả tiếp 4000 đợt hàng này.
Nhà họ Cao trả nợ 4000 minh tệ đợt hàng trước, cùng với 1500 minh tệ cho đợt hàng này.
Trần Quang Lâm ngay tại chỗ thanh toán 4000 minh tệ cho 4000 lon nước chống chịu.
Từng người từng người một thông qua thương thành mua một viên đạn 7,62mm.
Đạt thành mục đích, bọn họ cũng rất nhanh rời đi.
Chiến đấu còn đang căng thẳng, nhanh phút nào, tốt đẹp phút đó.
Hàn Phong nhìn ba viên đạn trên bàn, tâm trạng hoàn toàn bình lặng.
Hắn bị chạm tới điểm mấu chốt, nhưng chính phủ cũng vậy.
Ba ngày qua bọn họ đã chịu đủ rồi, hiện tại mà vẫn bị dồn ép, vậy thì người chết do Hồn Áp của Thể Thao Túng trên chiến trường Lệ Trì sẽ rất nhiều, áp lực mà bọn họ phải chịu cũng sẽ lớn hơn, chiến dịch tất sẽ thất bại.
Không chỉ thất bại tới từ thây ma, đó còn là thất bại vì những người biểu tình đòi bãi chiến.
Nếu đã nhìn thấy nguyên nhân thất bại, vậy thì bọn họ buộc phải tìm ra giải pháp, giải pháp đó chính là nước chống chịu của trấn Hi Vọng.
Nhìn thấy giải pháp rồi, vậy thì buộc phải bấu vào nơi này mà bám riết.
Đối phó với một căn cứ thổ phỉ tất nhiên dễ đối phó với 20 vạn thây ma.
Hàn Phong không có cách chống lại được áp lực của chính phủ, bởi vì đây là con đường duy nhất của họ có thể đi, và họ sẽ quyết tâm đạt thành mục đích thì thôi.
Một là hắn thuận theo, tiếp tục ẩn nhẫn chờ thời, hai là hắn bùng nổ tại chỗ, quyết tâm làm chó cắn càn.
Lựa chọn của hắn là tiếp tục ẩn nhẫn.
Lúc này hắn thu ba viên đạn lại, cũng kiểm tra tài khoản thương thành một chút.
Hôm nay hắn thu về 21.843 minh tệ, cộng với số dư trước đó, hiện tại hắn đã có 49.171 minh tệ rồi.
Chiến dịch Minh Thái kết thúc, binh lính trấn Hi Vọng vẫn còn chưa tiêu tiền, hắn vẫn còn có thể gom góp một lượt nữa, nếu như thuận lợi, vậy rất có khả năng số minh tệ sẽ chạm mốc 80.000
Đạt một nửa mục tiêu yêu cầu rồi...
Lúc này hắn khẽ búng tay, một cỗ băng nô cao 1,78m từ đầu tới cuối đứng lẳng lặng trong góc chợt cử động, sau đó nó bước tới bàn dài ngồi xuống, cặm cụi viết.
"Vợ yêu Dục Vọng Thượng Nhân, anh nhớ em tới điên cuồng...
...
Tình hình chính phủ gần đây tương đối khó khăn, bọn họ đang mắc kẹt trong trận chiến tại huyện Lệ Trì...
...
Anh đã dò la ra được vài tin tức về Long Nha...
Một vài tin tức về Trầm Thành...
...
Chính phủ đưa tới tư liệu về trận chiến của em và Trầm Thành, sau đó sai sử anh tiếp tục cử thuộc hạ tiến hành dò xét về phía huyện Bình Sơn...
Bằng Thành, chủ tịch tỉnh Diễn Giang còn chỉ đạo anh làm việc bí mật một chút, điều tra cho rõ thân phận của em, sau khi chiến dịch tại Lệ Trì chấm dứt, bọn họ sẽ điều binh tới huyện Bình Sơn, tấn công Nhân Dục Đạo Tràng.
...
Vợ yêu, anh có thể gặp em được không..."
Băng nô viết xong lá thư này, Hàn Phong mới lấy ra một phong thư, nhét thư vào trong, sau đó giơ tay khẽ búng, Bản Đồ Cố Hương level 5 đã được triệu hồi ra từ Nhẫn Trữ Vật.
Sau một ngày nhờ Đại Hắc Cẩu vẽ giúp, tấm bản đồ này đã ngập tràn các đường kẻ ngoằn ngoèo chằng chịt, cái này cho thấy lộ tuyến di chuyển của con chó ngu kia là vô cùng phức tạp, thậm chí có vài địa điểm từ tít tận tỉnh An Phong bên cạnh cũng hiện lên bên này.
Cũng không biết con chó ngu này mò qua đó làm gì, dù sao địa điểm hạ lạc căn cứ bí mật của Dục Vọng Thượng Nhân cũng nằm tại huyện Bình Sơn, đâu có nằm ở tỉnh khác.
Bỏ qua hành tung bét nhè của Đại Hắc Cẩu, lúc này hắn tâm thần khẽ động, Bản Đồ Cố Hương level 5 bắt đầu có sự thay đổi biểu hiện, khu vực nút giao Kim Hàng tại huyện Hương Đường bên kia đã được phóng to lên.
Trên tờ A4, khung cảnh cách nơi này hơn 35 cây số đã hiện lên vô cùng rõ ràng.
Tuy nhiên, đây lại là ảnh tĩnh, không phải ảnh động.
Hàn Phong đối với việc này cũng không quá bất ngờ.
Bản Đồ Cố Hương level 5 cần 5h để thành công sạc một lượt di chuyển, có thể tích luỹ vô hạn, và tấm bản đồ này cũng chỉ truyền dữ liệu tường thuật trực tiếp trong khoảng thời gian 5 giờ liên tục, theo thời gian trôi qua, dữ liệu của "Cố Hương" sẽ liên tục bị đóng băng, hình ảnh sẽ trở về ảnh tĩnh.
Không trực tiếp về thăm nhà, vậy thì không thể biết rõ quê nhà thế nào, chỉ có thể ngắm nhìn qua những bức ảnh.
Trang bị này rất mạnh, nhưng nó sẽ không đem đến cho người ta khả năng quan sát quá mức thần thánh.
Lúc này hắn nhìn vào ảnh tĩnh này, tâm thần khẽ động niệm.
"Trở về!"
Trước mắt hắn chợt hoa lên, khung cảnh phòng họp tươm tất đã hoàn toàn thay đổi, phía trước là khung cảnh đổ nát hoang tàn của giao lộ Kim Hàng.
- Oẹeeee...
- Oẹeeee...
Hàn Phong cúi người hả họng nôn mửa như chưa bao giờ được nôn.
Vừa rồi là trải nghiệm thực sự vô cùng kinh khủng, hắn có cảm giác giống như bản thân chỉ trải qua một khoảnh khắc rất nhỏ, nhưng đồng thời cũng có cảm giác như trải qua hàng trăm vạn năm, cảm giác bản thân vẫn ngồi yên tại chỗ, nhưng đồng thời cũng có cảm giác như đã đi một vòng vũ trụ.
Cách dịch chuyển của Bản Đồ Cố Hương level 5 hoàn toàn khác Băng Ảnh, khác cánh sao an toàn, khác Ủng Độ Phá, khác luôn cả quá trình dịch chuyển do Tô Nguyệt gây ra.
Đây là cái thứ sức mạnh khủng bố gì chứ...
Tấm bản đồ này lấy năng lượng từ đâu đây... Đầu lâu đỏ, nó rốt cuộc là cái thứ gì...
Sau khi nôn mửa chán chê, Hàn Phong lúc này mới lết tới một trụ cột điện móp méo gần đó, bên dưới chân cột trụ có đặt một chiếc thùng sắt.
Hắn đem nắp thùng sắt mở ra, bên trong có một bộ đàm radio để sẵn, còn có một chiếc quần lót ba mảnh màu hồng nhạt ướt át ở đó.
Nhìn tới cái quần lót này, Hàn Phong không khỏi nôn mửa ra một ngụm nữa.
- Oẹeeeee...
Bà già này cũng thật là kinh tởm...
Lúc này hắn đem lá thư ném vào trong, cũng cầm bộ đàm lên, chỉnh tới tần số mà Dục Vọng Thượng Nhân cung cấp, bấm nút liên lạc, thều thào nói:
- Có tin tức.
Nói xong, hắn ném ngược bộ đàm vào thùng sắt, cũng tóm lấy chiếc quần lót phần thưởng kia, cuối cùng đậy nắp cẩn thận lại.
Sau đó hắn lại lôi Bản Đồ Cố Hương level 5 ra, chỉnh định vị tới ngoại biên thôn Phú Thượng, huyện Lệ Trì.
Nhìn tới khoảng cách hơn 60 cây số kể từ chỗ này tới bên kia, hắn lại không nhịn được run rẩy lẩm bẩm:
- Chắc khoảng cách không liên quan tới mức độ buồn nôn đâu nhỉ....
"Trở về!"
...
- Oẹeeeeeeee....
Truyện Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 13 |
Lượt đọc | 100 |