Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 596 chữ

Mọi người đều có chút ngẩn ngơ.

Không phải ngạc nhiên vì nàng muốn bạc làm phần thưởng, bởi đối với dân thường, yêu cầu như vậy là bình thường.

Chỉ là bất ngờ trước sự thẳng thắn và không chút giấu giếm khao khát bạc của nàng, thậm chí còn có phần thiếu dè dặt.

Nghiêm Phương há miệng định nói gì đó nhưng bị Ngô Kỳ nhanh tay kéo lại.

Giang Tiêu cũng im lặng kỳ lạ một lúc rồi mới đáp: "Được."

Ngay lập tức, sắc mặt những người xung quanh càng thêm vi diệu, mang theo vài phần khó nói thành lời.

Không phải chứ, mấy người này nhìn thì có vẻ quyền cao chức trọng, sao cứ nhắc đến tiền là mất kiểm soát thế này?

Chẳng lẽ... không có tiền?

Không thể nào!

Giang Tiêu vẫn thản nhiên nói, dường như không để ý đến sự lúng túng của những người xung quanh: "Lát nữa, ta sẽ bảo người mang bạc thưởng đến cho Vân nương tử."

Vân Sương nhận ra ý tứ trong lời nói của hắn, rằng nàng có thể rời đi, lập tức cảm thấy hối hận. Biết trước hắn đồng ý dễ dàng như vậy, vừa rồi nàng nên trực tiếp yêu cầu một số tiền cụ thể!

Bây giờ ai biết hắn sẽ cho bao nhiêu? Lỡ hắn keo kiệt, chỉ cho vài đồng xu thì sao?

Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, nàng cũng không tiện hỏi thẳng xem phần thưởng là bao nhiêu, đành cúi đầu cảm tạ rồi dẫn hai đứa trẻ rời đi.

Nhìn bóng dáng nàng khuất xa, Ngô Kỳ che trán, cười khổ: "Nương tử đó quả là lợi hại, đánh trúng vào điểm yếu của chúng ta. Hiện giờ đã sang thu, bên Kim Mông bắt đầu manh động, mà triều đình thì mãi chưa gửi lương thực cho quân đội. Chúng ta còn đang phải thắt lưng buộc bụng, lấy đâu ra tiền thưởng cho nàng!"

Tổng binh vừa rồi nói vậy, chắc hẳn là muốn thử thăm dò nàng thêm một chút.

Không ngờ nàng lại phản ứng rất bình thường, mà là bình thường đến bất ngờ.

Nghiêm Phương không hài lòng, lườm Ngô Kỳ: "Vừa rồi ngươi kéo ta làm gì? Chúng ta không có tiền, nói thẳng ra là được! Vân nương tử trông cũng không phải kiểu người không biết suy nghĩ!"

Ngô Kỳ: "..."

Dù hiện tại túng thiếu, nhưng nếu thật sự phải ép, vẫn có thể xoay xở được chút ít. Nếu thừa nhận thẳng là không có tiền, thì mặt mũi của Tổng binh để đâu?

Đó là Tổng binh của vệ sở Hạ Châu cơ mà!

Giang Tiêu bỗng kéo dây cương, nói: "Ngô Kỳ, phần thưởng lấy từ tiền riêng của ta, lát nữa ngươi mang đến cho nàng."

Ngô Kỳ ngẩn người.

Nói xong, Giang Tiêu quất ngựa, dẫn đầu đi lên phía trước.

Nghiêm Phương lập tức ghé lại gần, lo lắng: "tiền riêng của Tổng binh không phải để dành cho vị nương tử sáu năm trước sao..."

Ngô Kỳ lập tức nhếch mép, không nhịn được mắng: "Đồ ngốc, im miệng! Tổng binh dù muốn tìm lại người đó, cũng không đến mức để dành tiền từ sớm như vậy!"

Dù gì thì mối quan hệ của Tổng binh với nương tử kia cũng chỉ là tình cờ, hắn muốn tìm nàng chẳng qua vì tính cách cẩn thận, nghiêm túc, chứ đâu phải vì có tình cảm sâu nặng gì.

Bạn đang đọc Mẹ Tôi Là Thám Tử của Tế Vũ Ngư Nhi Xuất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lightrain125
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.