Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 653 chữ

[Mẹ lại dịu dàng nói chuyện với mình như vậy!]

[Và không còn khóc nữa! Trước đây mẹ luôn khóc, rất ít khi chịu nói chuyện với mình.]

Nhị Nhi lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, tung tăng chạy vào.

Lúc này cô mới phát hiện trên tay cô bé còn cầm một cái bát gỗ bị mẻ ở viền.

Sau khi chạy đến trước mặt cô, cô bé giơ bát lên như khoe báu vật và nói:

"Mẹ, đây là canh nấm anh Cẩu Đản làm, Nhị Nhi đặc biệt để dành cho mẹ một bát! Mẹ, mẹ, mẹ cầm lấy bát trước đi!"

Nhìn bát canh giống như nước rửa bát, bên trong nổi vài miếng nấm lộn xộn, cô không khỏi giật nhẹ khóe mày như nhớ ra điều gì.

Tuy nhiên không cưỡng lại được sự nhiệt tình của Nhị Nhi, cô vẫn đưa tay nhận lấy bát canh.

Nhị Nhi liền chạy ra ngoài rồi quay lại thì mang theo một con cá nướng dài bằng cánh tay.

Nhìn con cá nướng chẳng khác gì cục than, cuối cùng cô không thể nhịn được mà giật nhẹ khóe miệng.

Cô nhớ lại trước đây nguyên chủ đã phải chịu đựng tài nghệ nấu nướng kinh hoàng của con trai mình.

Tất nhiên lúc đó nguyên chủ chìm đắm trong đau khổ chẳng còn quan tâm mình ăn gì.

Nhị Nhi đưa con cá vào tay Vân Sương, nuốt nước miếng và nói với vẻ khát khao:

"Mẹ, mẹ mau ăn đi. Đây là thứ Nhị Nhi và anh Cẩu Đản để dành riêng cho mẹ!"

"Anh Cẩu Đản nói mẹ đang bệnh nên cần bồi bổ cơ thể. Ăn cơm xong, anh Cẩu Đản lại ra ngoài tìm đồ ăn rồi."

"Dù sao anh Cẩu Đản cũng thường xuyên không tìm được gì."

"Hôm nay mà tìm được nấm và bắt được vài con cá đã là rất giỏi rồi!"

Đang nói bụng Nhị Nhi bất ngờ kêu lên "rột rột" một tiếng dài.

Nhị Nhi đỏ mặt lập tức lấy hai tay nhỏ che bụng lại.

Cô nhìn cô bé gầy trơ xương, bụng lại phình lên một cách bất thường, không khỏi nhíu mày.

Những đứa trẻ như vậy, cô chỉ từng thấy trên Tivi khi chiếu về khu ổ chuột ở châu Phi, nơi mà chế độ ăn uống thiếu hụt protein trầm trọng dẫn đến suy dinh dưỡng khiến cơ bắp không phát triển tốt và các cơ ở bụng không thể nâng đỡ nội tạng, gây ra tình trạng phù dinh dưỡng.

Nói đơn giản đây chính là do suy dinh dưỡng.

Hai đứa trẻ mới năm tuổi, đang trong độ tuổi cần phát triển mà ngày ăn ngày nhịn lại ăn toàn thứ thế này thì làm sao có đủ dinh dưỡng?

Nhìn con cá nướng cháy đen trong tay cô thật sự không nuốt nổi.

Chỉ còn cách bưng bát canh lên uống một ngụm. Ngay lập tức trên mặt cô hiện lên vẻ đau khổ.

Bát canh này không hề có chút vị gì còn bốc lên mùi khó tả.

Dựa vào ký ức của nguyên chủ cô biết nhà họ dù nghèo nhưng hàng xóm láng giềng vẫn thường giúp đỡ, ít nhất cũng có muối thô.

Chỉ là có lẽ để tiết kiệm nguyên liệu, món ăn do Cẩu Đản nấu lúc nào cũng nhạt nhẽo đến mức khó tả.

Nhị Nhi nằm sấp trên giường đôi mắt chớp chớp nhìn cô. Thấy cô chỉ uống một ngụm rồi không uống nữa, cô bé lo lắng hỏi:

"Mẹ, sao mẹ không uống nữa?"

Cô cúi đầu nhìn cô bé đang chu môi, bất ngờ mỉm cười và nói:

"Mẹ không phải không uống mà là thấy bát canh này quá ít không đủ uống. Nào, chúng ta đi vào bếp, mẹ làm món ngon cho con."

Bạn đang đọc Mẹ Tôi Là Thám Tử của Tế Vũ Ngư Nhi Xuất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lightrain125
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.