Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành Trình Của Tôi Vừa Mới Bắt Đầu.

Tiểu thuyết gốc · 989 chữ

Căn phòng chìm trong ánh đèn vàng dịu nhẹ, yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Trên màn hình điện thoại, hai tin nhắn hiện lên rõ ràng: một từ Minh, một từ Jake. Lòng tôi như nặng trĩu, đầu óc rối bời bởi hàng loạt suy nghĩ đang chen lấn nhau.

Tin nhắn của Minh viết: "Anh đã đặt vé sang gặp em vào cuối tuần tới. Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc. Anh nhớ em và muốn ở bên em, nhưng chúng ta đều có trách nhiệm riêng. Gặp rồi nói sau em nhé."

Tin nhắn của Jake thì ngắn gọn hơn: "Linh Lan, anh biết em đang giằng xé. Nhưng nếu em cần một người ở đây ngay bây giờ, anh sẽ luôn sẵn sàng."

Hai người đàn ông, hai cảm xúc khác nhau, và tôi đang đứng giữa ranh giới mong manh của đúng và sai. Minh là chồng tôi, người tôi từng yêu hết lòng, người từng khiến tôi tin rằng hạnh phúc chỉ cần sự kiên nhẫn và hy sinh. Nhưng hiện tại, Minh ở xa cả về khoảng cách lẫn tâm hồn. Còn Jake, anh là người khiến tôi cảm thấy được lắng nghe, được yêu thương, nhưng đồng thời cũng là cám dỗ mà tôi không dám bước qua.

Buổi sáng hôm sau, tôi quyết định dành cả ngày để suy nghĩ thật nghiêm túc. Tôi bước ra ngoài, đi dọc những con đường quen thuộc của thành phố, nơi tôi đã gắn bó suốt hơn một năm qua. Gió lạnh khẽ lùa qua mái tóc, khiến tôi cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.

Tôi nhớ lại khoảng thời gian bên Minh, những ngày đầu chúng tôi gặp nhau. Minh không phải người đàn ông hoàn hảo, nhưng anh là người khiến tôi tin tưởng. Anh không bao giờ hứa hẹn hay có những hành động lãng mạn, nhưng anh luôn cố gắng hết sức để làm tôi yên tâm và vui vẻ. Còn giờ đây, sự cố gắng ấy dường như đã trở thành một gánh nặng. Những cuộc trò chuyện của chúng tôi không còn là chia sẻ, mà chỉ là trách nhiệm.

Còn Jake, anh xuất hiện như một làn gió mới, mang theo sự nhẹ nhàng và tự do. Tôi nhớ lại ánh mắt anh nhìn tôi, không phán xét, không đòi hỏi. Nhưng cũng chính ánh mắt ấy khiến tôi thấy mình yếu đuối, dễ bị lay động hơn bao giờ hết. Tôi sợ rằng nếu để mình bước qua giới hạn, tôi sẽ đánh mất chính mình.

Buổi tối, tôi ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, cầm điện thoại và soạn một tin nhắn gửi Minh: "Em rất mong anh sang sớm. Em nghĩ chúng ta cần đối mặt với nhau, không chỉ để nói về hiện tại, mà còn để nhìn nhận lại chúng ta trong suốt thời gian qua." Tôi không nhấn gửi ngay, mà ngồi thẫn thờ nhìn vào màn hình, lòng tự hỏi liệu Minh có thực sự hiểu được điều tôi muốn nói.

Cùng lúc đó, tôi nhận được một cuộc gọi từ Jake. Tôi do dự, nhưng rồi cũng bấm nút nhận cuộc gọi. Giọng anh trầm ấm vang lên qua đầu dây: "Linh Lan, anh không định hối thúc em. Nếu em cần một người để nói chuyện, anh sẵn sàng đến bên em bất cứ lúc nào."

Tôi ngập ngừng một lúc, rồi đáp: "Jake, cảm ơn anh, nhưng tối nay em cần thời gian cho chính mình. Em cần xác định rõ xem bản thân mình muốn gì trước khi đưa ra quyết định.”

Jake im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Anh hiểu. Anh sẽ không ép buộc em. Nhưng Linh Lan à, dù em chọn gì, hãy chắc rằng đó là điều khiến em hạnh phúc."

Đêm đó, tôi ngồi lặng lẽ trước bàn làm việc, nhìn lại chính mình trong gương. Người phụ nữ trong gương có khuôn mặt thanh tú với đôi mắt mệt mỏi, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt ấy, tôi nhận ra một tia sáng nhỏ nhoi của sự quyết tâm. Tôi không thể tiếp tục sống trong sự giằng xé này mãi. Tôi cần phải tự mình bước đi, dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu.

Sáng hôm sau, tôi quyết định nộp đơn xin nghỉ phép dài hạn. Tôi cần một khoảng thời gian rời xa tất cả, rời xa Minh, rời xa Jake, để tìm lại chính mình. Trước khi rời văn phòng, tôi để lại một mẩu giấy trên bàn của Jake: "Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên em. Nhưng em cần tự bước đi trên con đường của mình, ít nhất là lúc này."

Tôi cũng gửi tin nhắn cho Minh: "Anh khoan hãy tới đây. Hãy cho em thêm chút thời gian. Em cần suy nghĩ và tìm lại bản thân mình. Em sẽ liên lạc với anh sau. Em mong anh hiểu." Tôi biết Minh sẽ thất vọng, nhưng tôi không thể tiếp tục dối lòng thêm nữa.

Chiếc vali nhỏ nằm gọn trong góc phòng, tôi nhìn quanh một lần cuối trước khi bước ra khỏi cửa. Bầu trời bên ngoài xám xịt, nhưng trong lòng tôi lại có một chút nhẹ nhõm. Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi cảm thấy mình đang làm điều đúng đắn, dù tương lai phía trước vẫn còn là một dấu hỏi lớn.

Tôi bước đi, mang theo hành lý và những cảm xúc chưa được giải quyết triệt để. Nhưng tôi biết, đôi khi việc buông bỏ không phải là kết thúc, mà là khởi đầu cho một hành trình mới – hành trình để tìm lại bản thân và định nghĩa lại hạnh phúc.

Hành trình của tôi vừa mới bắt đầu.

Bạn đang đọc Món đồ chơi người lớn tôi đặt bị giao nhầm sáng tác bởi CarolinePhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CarolinePhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.