Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề

Phiên bản Dịch · 915 chữ

"Vậy là tốt rồi. Trần bá ông cố gắng vất vả thêm một chút, đi mua một ít thức ăn ngon như gà vịt cá gì đó. Ngày mai chúng ta sẽ rời đi, sau khi trở về môn phái, sẽ làm một bữa tiệc tối thịnh soạn ở chủ phong!"

"Vâng, chưởng môn!" Trần bá vui vẻ đáp lời.

Lúc trước, Tần Xuyên giao có giao cho ông 50 lượng bạc kia, vẫn chưa tiêu được bao nhiêu. Bây giờ lại có thêm 100 lượng bạc khác vào tay. Tiền bạc sung tung, lúc này nói tới việc tiêu tiền, so với trước kia thì Trần bá thoải mái hơn rất nhiều.

Hai nam nô bộc mà Vương viên ngoại đưa tới có tên là Lý Giáp và Lý Bính. Hai nha hoàn thì gọi là Tiểu Linh và Tiểu Thúy. Trần bá dặn dò Tiểu Linh và Tiểu Thúy ở lại chỗ trọ, phục thị tốt cho chưởng môn, còn ông thì dẫn theo Lý Giáp cùng Lý Bính ra ngoài mua vật phẩm.

Trước đây, chiếc xe ngựa mà Trần bá cùng Hằng Nhi sử dụng để tới Lục Liễu Trấn đã bị hư hỏng, ngựa cũng đã chạy mất. Trần bá mua một con ngựa mới ở trên thị trấn, sau đó lại sửa chữa lại chiếc xe ngựa cũ. Về sau lại đi mua đồ ăn cùng một số đồ vật tạp vụ khác. Tuy có Lý Giáp và Lý Bính hỗ trợ, nhưng phải tới buổi trưa, công việc mới có thể hoàn thành.

Trong thời gian còn lại, mắt thấy hẳn là sẽ không còn chuyện gì khác. Tần Xuyên để cho mọi người tùy ý hoạt động, buổi tối hắn đi sớm ngủ để nghỉ ngơi thật tốt. Rạng sáng ngày hôm sau, mọi người rời khỏi chỗ trọ và lên đường.

Bên dưới gốc cây liễu ở ngoài thị trấn, Khâu Đại Chùy đã sớm chờ ở chỗ này. Một nhóm ba xe ngựa và chín người, chính thức rời khỏi Lục Liễu Trấn, xuất phái đi tới Vũ Hóa Môn.

Dọc theo con đường này, tâm tình mọi người đều khác nhau. Trong đó người hưng phấn nhất là, dĩ nhiên là Trần bá, người lớn tuổi nhất. Chiếc roi ngựa thật dài, được ông quất ra, vang lên âm thanh trong trẻo và du dương. Thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng ông hát lên vài câu.

Hằng Nhi cùng Trần bá rất quen thuộc, thời điểm này cũng không nhịn được mà nói với ông: "Trần bá, tâm tình của ngài tựa hồ rất tốt a. "

"Tốt, tốt, đương nhiên là tốt! Chuyến đi xuống núi lần này, tuy khởi đầu không được như ý, nhưng cuối cùng chính là thắng lợi trở về, tâm tình của ta đương nhiên là rất tốt!" Trần Bá Nhạc cười ha ha hồi đáp.

Trần bá ở trong Vũ Hóa Môn đã được hơn mười năm. Lúc trước đi theo Lưu chưởng môn, cuộc sống hầu như là giật gấu vá vai, nghèo rớt mồn tới, mỗi ngày đều phải phiền muộn nghĩ cách mưu sinh. Lúc đó Trần bá phải vắt hết óc, mới có thể miễn cưỡng duy trì sự vận chuyển hàng ngày của Vũ Hóa Môn. Mà Lưu chưởng môn, tuy cũng thường xuyên vì chuyện này mà lo lắng, nhưng lại không đưa ra được biện pháp hữu hiệu nào để giải quyết.

Thế nhưng sau khi Tần Xuyên kế nhiệm chức chưởng môn, hết thảy đã đều đã khác. Chẳng những kiến trúc đã tan hoang trước đây của môn phái đều đã được đổi mới, mà còn có tài nguyên cuồn cuộn được đưa tới. Hơn nữa, ngay cả người làm như ông khi đi ra ngoài, cũng có được sự uy phong.

Cảm giác như vậy, từ trước cho tới nay, Trần bá đều chưa được hưởng thụ qua. Trải qua nhiều lần cao hứng, sự kính trọng đối với Tần Xuyên của ông càng thêm mãnh liệt.

Người như Tần Xuyên, tuyệt đối chính là người một chủ nhân sáng suốt. Lúc trước ông lựa chọn ở lại Vũ Hóa Môn cống hiến cho đối phương, thật sự là quyết định khôn ngoan nhất cuộc đời này!

"Trần bá, ngài cao hứng, ta cũng rất cao hứng! Lần này trở về môn phái, ta chính là đệ tử chính thức của Vũ Hóa Môn! Ta cũng có thể trở thành một tên tu chân giả rồi!" Hằng Nhi tiếp tục nói với Trần bá.

"Hằng Nhi, đã thành đệ tử của môn phái, về sau cần phải hảo hảo đi theo học hỏi bổn sự của chưởng môn. Hơn nữa, nếu như hảo hảo nghe lời của chưởng môn mà nói, cuộc sống của ngươi nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn nữa!" Trần bá đối với đứa nhỏ như Hằng Nhi, luôn luôn yêu thích. Cho nên lúc này mới nói lời chân thành để dặn dò hắn.

"Trần bá, ngài yên tâm, chưởng môn là người mà Hằng Nhi kính trọng nhất trên thế giới này. Về sau cái nào nên làm, cái nào không nên làm, Hằng Nhi đều hiểu rõ trong lòng!"

Tâm tình mọi người rất tốt, hiệu suất di chuyển cũng rất nhanh. Thời điểm mặt trời đỏ rực ngả về phía Tây, Phi Vũ Sơn rốt cuộc cũng đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Bạn đang đọc Môn Phái Dưỡng Thành Nhật Chí (Bản Dịch) của Huyền Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.