Vô Đề
"Như vậy sư huynh cần phải cẩn thận, đệ tới đấy!" Trần Hạo thập phần khát vọng có thể nghiệm chứng sức mạnh của bản thân. Lúc này cũng không nhiều lời, thân hình dãn ra, ngón tay co lại, hóa thành hình một con hổ. Hắn hét lớn một tiếng, nhào tới chỗ Tần Xuyên. Ánh mắt cực kỳ lăng lệ ác liệt, thần sắc uy mãnh, vậy mà đã có được một phần tinh túy của Hổ hình.
Trần Hạo ra tay lúc trước, Tần Xuyên vẫn luôn nhìn sư đệ mình. Lúc này chính thức phát động tiến công, Tần Xuyên không tiếp tục nhìn Trần Hạo nữa, mà ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, tinh hoa của Hạc hình xuất hiện trong tâm trí một cách tự nhiên, cả người đều trở nên linh hoạt và kỳ ảo. Phảng phất nhưng không phải đang chiến đấu, mà là đang ngắm cảnh.
Tuy ánh mắt của hắn không nhìn tới Trần Hạo, nhưng nhất cử nhất động của đối phương, đều bị Tần Xuyên nhìn thấu. Thời điểm hổ trảo của Trần Hạo tiếp cận tới trước mặt hắn, Tần Xuyên khoan thai xoay người một cái, đạo bào tung bay theo gió, cực kỳ nhẹ nhõm và tiêu sái tránh khỏi một đòn uy mãnh kia của Trần Hạo.
Trần Hạo cũng không vì công kích thất bại mà trở nên uể oải, ngược lại càng thêm kích thích ý chí chiến đấu của hắn. Một bên liên tục quát to, một bên phát huy Hổ Hình Quyền Pháp tới mức tận cùng. Sử dụng khí thế uy mãnh vô song, toàn lực triển khai tấn công đối với Tần Xuyên.
Một phen thúc dục toàn bộ sức mạnh này, cả người Trần Hạo giống như thực sự đã hóa thành một đầu mãnh hổ. Lúc mới bắt đầu, ba người Hằng Nhi, Tử Ngưng, Đại Trùy còn rất thích thú theo dõi. Nhưng càng về sau, động tác của Trần Hạo càng ngày càng nhanh, ba người dần dần đã không thể thấy rõ quyền cước của đối phương. Chỉ có thể nghe thấy tiếng hổ trảo xé gió cùng với âm thanh gầm rú từ trong miệng phát ra.
Thế nhưng, khi quan sát bên phía Tần Xuyên, so với Trần Hạo thì hoàn toàn trái ngược. Bất luận Trần Hạo có tấn công uy mãnh và nhanh chóng như thế nào, Tần Xuyên đều không hề đánh trả chút nào, chỉ một mực sử dụng thân pháp để né tránh.
Không thể không nói, tuy mới tám ngày ngắn ngủi, nhưng thực lực của Trần Hạo đã có tiến bộ nhảy vọt. Tuy Tần Xuyên tiến vào Luyện Khí Kỳ tầng hai sớm hơn hắn, hơn nữa việc bước vào tầng ba cũng nằm ở trong tầm tay. Nhưng dưới tình huống liên tục tấn công của Trần Hạo, muốn một mực phòng thủ cũng thập phần khó khắn, cảm giác mười phần áp bách.
Đương nhiên, loại cảm giác áp bách này cũng không phải là chuyện xấu. Ngược lại còn khiến cho Tần Xuyên tiến nhập vào một loại trạng thái hết sức kỳ lạ. Tâm tình càng ngày càng linh hoạt kỳ ảo, động tác cũng càng ngày càng hành vân lưu thủy.
Lúc mới bắt đầu, hắn chỉ sử dụng Hạc Hình để né tránh. Về sau Vượn Hình, Xà Hình cũng được thi triển một cách tự nhiên. Lại tiếp về sau, Hồ Hình và Hùng Hình vốn chú trọng vào sức mạnh và tấn công, không am hiểu phòng ngự, vậy mà cũng đồng dạng được Tần Xuyên vận dụng để tiến hành né tránh. Hơn nữa còn không có chút trì trệ nào.
Ba người Hằng Nhi, Tử Ngưng, Đại Chùy đứng ngoài cuộc quan sát, thời điểm ban đầu nhìn thấy Trần Hạo tiến công, còn có thể cảm giác được sự mạnh mẽ và lợi hại. Nhưng tới khi nhìn Tần Xuyên, quả thực đã trở nên choáng váng.
Ba người thậm chí còn không hiểu Tần Xuyên đang làm cái gì. Chỉ cảm thấy chưởng môn biến hóa liên tục, khi thì linh động, khi thì thần bí, khi thì uy mãnh, khi thì nghiêm nghị. Tuy không hiểu một chút gì về công pháp, nhưng ba người đều có thể cảm thấy, trận tỉ thí này, vị chưởng môn chưa bao giờ đánh trả lại này còn cao hơn một bậc.
Bất quá, cuộc chiến đấu giữa song phương lúc này đã không còn quá nhiều suy nghĩ khác.
Lúc mới bắt đầu, Trần Hạo còn mang lòng háo thắng, nhưng dưới sự biến hóa thần kỳ của Tần Xuyên, dần dần đưa hắn tiến nhập vào trạng thái yên lặng bình thản. Hiện tại hắn đã quên đi việc so đấu cao thấp, chỉ một mực tập trung thi triển Hổ Hình, Hùng Hình Quyền Pháp, từng bước từng bước theo dõi cảm giác này.
Về phần Tần Xuyên, trạng thái lúc này của hắn càng thêm thần kỳ. Hình ảnh Trần Hạo vẫn một mực không ngừng tấn công, đã biến mất khỏi thế giới nhận thức của Tần Xuyên. Thứ duy nhất mà hắn có thể cảm ứng được, chỉ có thiên địa linh khí đang vờn quanh thân thể kia.
Về phần có thể né tránh đúng lúc mỗi đòn tấn công của đối phương, đây hoàn toàn bản năng của cơ thể đang phát huy tác dụng.
Lúc trước ở Lục Liễu Trấn, Tần Xuyên cường thế tấn công, vô cùng khí phách. Mà lúc này, hắn đã thu liễm khí thế, không đánh trả dù chỉ một chiêu. Hai loại phương thức hoàn toàn bất đồng, đã mang tới cho Tần Xuyên cảm ngộ sâu sắc.
Đột nhiên, Tần Xuyên vốn đang tiến vào trạng thái vong ngã lại thanh tỉnh trở lại. Khí mạch của hắn kéo dài, cố gắng hết sức thở ra một ngụm trọc khí. Thời điểm một quyền của Trần Hạo tấn công tới, hắn không tiếp tục né tránh mà đánh trả lại một đòn.
Hai nắm đấm va chạm vào nhau, Trần Hạo bỗng cảm nhận được một cổ sức mạnh to lớn truyền tới, hai chân liên tục lùi về phía sau vài bước mới có thể miễn cưỡng dừng lại. Tiết tấu công kích bị đánh gãy, không tiếp tục pháp phát động tiến công.
"Chưởng môn sư huynh, huynh...." Trần Hạo muốn nói lại thôi.
Khuôn mặt Tần Xuyên lúc này hiện lên nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu. Vừa rồi hai người trải qua một phen luận bàn, vậy mà khiến cho tu vi của hắn tăng lên một tầng, bước vào cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng ba.
Đăng bởi | se7en2407 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |