Trích Tinh Giáo
Tình thế của Lê Nhật lúc này vô cùng nguy nan. Hoàng Tuyền Phệ Nhật của Phùng Cốt không chỉ lợi hại mà còn âm hiểm khó phòng hơn so với những gì hắn nghĩ. Kiếm khí vàng kim kia không chỉ ăn mòn sức sống, mà còn cản trở hoàn toàn khả năng tái tạo của cơ thể hắn.
Tế bào nào cố gắng tổ hợp lại đều bị chặn đứng, như thể một bàn tay vô hình bóp nghẹt mọi mạch sống trong cơ thể. Hắn cảm giác mình như một ngọn đèn dầu sắp tắt, sức lực dần bị rút cạn đến mức không còn có thể vận dụng bất kỳ lực lượng nào.
Nhìn xuống cái xác lạnh ngắt của Phùng Cốt, Lê Nhật không khỏi thầm cảm thấy may mắn. Tên kiếm tu này dù đã bỏ mạng, nhưng sức mạnh của gã vẫn khiến hắn cảm thấy khiếp sợ.
Nếu không phải Phùng Cốt đột phá Hạ Thần chưa lâu, cảnh giới chưa được củng cố, thì chỉ cần chiêu kiếm đầu tiên, Hoàng Tuyền Phệ Nhật đã đủ để chém đôi cơ thể hắn, chứ không phải chỉ làm hắn lâm vào tình trạng thoi thóp như bây giờ.
Lê Nhật khẽ thở ra một hơi dài, ánh mắt thoáng chút thâm trầm nhưng rất nhanh trở nên lạnh lùng và thực dụng. Không có thời gian cho cảm xúc, nhất là khi hắn đang trong tình trạng kiệt quệ.
Lê Nhật khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tọa thiền để hồi phục sức lực, nhưng trước đó vẫn không quên lột sạch đồ của Phùng Cốt. Kể cả linh hồn lạnh lẽo của gã cũng không thoát khỏi Lạc Hồn Thức của hắn.
Cũng như Bách Thiển, linh hồn của Phùng Cốt bị Lạc Hồn Thức giam cầm, thu về bên trong Thế Giới Ý Thức.
Các Hạ Thần đã hình thành không gian riêng cất giấu bảo vật, đồ vật bên trong dù có chết đi cũng không bị kẻ khác chiếm giữ dễ dàng. Tạm thời Lê Nhật chỉ thu được thanh trường kiếm của Phùng Cốt mà thôi.
Lê Nhật nhắm mắt tập trung trị thương. Tuy nhiên, ngay khi hắn vừa bắt đầu điều chỉnh hơi thở, một cơn rùng mình bất ngờ chạy dọc sống lưng. Một áp lực mới, nặng nề và đầy sát ý, từ đâu đó lan tỏa ra, bao trùm lấy toàn bộ không gian xung quanh. Không phải do giác quan hắn nhạy bén, mà do bản năng sinh tồn đã khiến cơ thể hắn tự động cảnh giác.
Trước khi Lê Nhật kịp nhận điều gì tiếp theo, hắn đã bị bao vây. Từ trong bóng tối, những bóng dáng mờ mịt dần lộ ra. Một nhóm người, hoặc thứ gì đó giống người, đứng lặng lẽ trong tư thế kỳ quái, như những pho tượng sống.
Tất cả đều ăn mặc giống nhau, chúng khoác lên người bộ quần áo tu sĩ và biểu tượng con mắt cùng các vì sao bao quanh ngay trước ngực. Không ai trong số chúng phát ra âm thanh, nhưng áp lực vô hình khiến không khí như đông đặc lại.
Trước mắt Lê Nhật là một cảnh tượng quái dị. Một nhóm tu sĩ với đôi mắt bịt kín bằng vải đen, miệng bị may lại thành một đường thẳng rỉ máu, và tai đã bị cắt đến tận gốc, để lại những mảng da nhăn nhúm xám xịt. Những cái đầu trọc bóng loáng phản chiếu ánh sáng yếu ớt, tạo nên một hình ảnh rợn người.
Từ chúng, từng cơn dao động vô hình, nhỏ nhưng hiểm, len lỏi trong không khí như những con rắn độc, chậm rãi nhưng chắc chắn hướng đến Lê Nhật, tìm cách đục khoét tâm trí hắn từ bên ngoài.
Lê Nhật thì thào trong một nụ cười nhàn nhạt:
“Trích Tinh Giáo! Hẳn là các ngươi đã rất kiên nhẫn, chờ đến lúc này mới ra tay.”
Lê Nhật biết rõ Trích Tinh Giáo, chúng nổi danh khắp cõi bởi các chiêu số công kích linh hồn đầy huyền ảo, tựa như mượn sức mạnh từ các vì sao để dệt nên một mạng lưới mộng tưởng vô tận. Một khi đã sa vào, kẻ địch chẳng những mất phương hướng, mà còn bị cuốn vào những ảo ảnh chân thực đến mức không thể phân biệt thật giả.
Những tu sĩ lão luyện của Trích Tinh Giáo, thậm chí có thể thao túng những ký ức sâu kín nhất, biến nỗi sợ hoặc khao khát của đối phương thành vũ khí. Lời đồn kể rằng, một khi đã trúng phải chiêu "Tinh Mộng Trần Ai," tâm trí kẻ đó sẽ mãi mãi bị giam cầm giữa cơn mộng. Dù thể xác vẫn tựa như còn sống, nhưng linh hồn đã chẳng thể quay về thực tại.
Nhưng đó là đối với kẻ khác, còn Lê Nhật, hắn là một bậc thầy về linh hồn và mộng ảo. Hắn là kẻ đã đến được Hồn Giới, một người không chỉ hiểu mà còn thấu suốt bản chất linh hồn.
Đến cả nguyên hồn hắn cũng có thể kiểm soát, trong tay hắn, linh hồn không còn là một thực thể bí ẩn khó nắm bắt mà là một công cụ, một vũ khí sắc bén hắn có thể tùy ý điều khiển. Có thể nói, cho đến hiện tại, chưa một ai, dù mạnh đến đâu, từng khiến hắn cảm thấy lép vế trong lĩnh vực này.
“Đây là Tinh Mộng Trần Ai uy chấn Thiên Mạt Địa sao?” Lê Nhật cười khẩy nói, dù trọng thương khó lòng động đậy một đầu ngón tay, nhưng lời lẽ của hắn vẫn văng vẳng trong không gian. “Thật khiến ta thất vọng!”
Theo từng lời nói phát ra từ Lê Nhật, một luồng hồn lực kỳ dị như sóng âm tỏa rộng ra xung quanh. Đám tu sĩ quái dị lập tức run rẩy, như thể cả linh hồn của chúng bị chấn động bởi một cơn địa chấn không thể chống cự.
Thất khiếu của chúng đồng loạt rỉ máu, từng dòng đỏ thẫm chảy xuống, hòa quyện với bầu không khí đậm đặc mùi tanh. Vài kẻ yếu hơn đã quỵ xuống, thân thể co giật như cá mắc cạn.
Nhưng từ trong bóng tối, lại xuất hiện thêm một nhóm tu sĩ khác, bước đi lặng lẽ như những bóng ma, vây quanh Lê Nhật. Không giống như đám trước, những kẻ này mang theo một áp lực nặng nề hơn nhiều. Và trang phục của chúng cũng có màu đỏ đặc trưng, dường như là những tu sĩ có cấp bậc cao hơn.
Và ngay khi xuất hiện, chúng đồng loạt nâng tay, những gợn sóng vô hình âm nhu tỏa ra, nhanh chóng hội tụ, đè nén không gian quanh Lê Nhật như một cái lồng kín bị nén đầy khí độc.
Tinh Mộng Trần Ai càng lúc càng bộc lộ sự lợi hại. Điểm đáng sợ nhất của chiêu thức này nằm ở khả năng cộng hưởng tinh thần.
Bất kỳ tu sĩ nào thuộc Trích Tinh Giáo đều có thể liên kết linh hồn với đồng đội, gia tăng sức mạnh cho chiêu số đến mức gần như vô hạn. Sát thương tinh thần không chỉ tăng lên, mà còn phủ rộng như một tấm lưới khổng lồ, bóp nghẹt mọi ý chí kháng cự của mục tiêu.
Sức ép áp lên tâm trí Lê Nhật lúc này đã không còn là một cơn sóng nhỏ. Nó đã hóa thành những cơn sóng thần với uy áp khổng lồ, từng đợt từng đợt cuốn tới, nhấn chìm hắn trong một sức nặng tưởng chừng không thể gánh nổi.
Nhưng trái ngược với tình hình nguy hiểm, hắn vẫn nhếch môi cười khẽ, đôi mắt sáng lên sự sắc bén. Dù cơ thể mệt mỏi, thần thức của hắn vẫn không ngừng len lỏi qua không gian, mở rộng phạm vi cảm nhận ra đến mười dặm xung quanh.
Tuy nhiên, nụ cười của hắn nhanh chóng nhạt đi khi nhận ra điều bất thường. Từ xa, hắn đã cảm nhận được đại quân đang ầm ầm tiến đến, với số lượng không dưới mấy ngàn người. Chúng di chuyển rầm rộ, mỗi bước chân như tiếng trống trận vang vọng, và khí thế của chúng như một bức tường khổng lồ đang dần áp sát.
Đám tu sĩ của Trích Tinh Giáo ở đây rõ ràng chỉ là tiên phong, nhiệm vụ chính của chúng là cầm chân hắn, để đại quân phía sau đến kịp thời phong tỏa hoàn toàn.
Sắc mặt Lê Nhật thoáng thêm vài phần tái nhợt. Dù biết rằng nguy cơ này là không thể tránh khỏi, nhưng thực tại vẫn khiến hắn cảm thấy nặng nề. Cho dù không bị đám tu sĩ này cản trở, hắn vẫn không đủ sức để phá vây.
Trong bóng tối đặc quánh như mực, lại bước ra thêm hàng tá tu sĩ, trùng trùng lớp lớp, mỗi bước chân đều toát lên sát ý nặng nề. Số lượng đã vượt xa con số mà Lê Nhật có thể ước lượng trong nháy mắt. Chúng đứng vây kín xung quanh, hình thành một vòng tròn dày đặc, mỗi tên đều chìm trong vẻ quỷ dị khó tả.
Áp lực tinh thần từ chúng hợp lại thành đại dương, tựa như đang nổi giận, cuộn trào từng cơn sóng thần khủng bố. Đứng trước sức ép như nghiền nát mọi thứ này, Lê Nhật cảm thấy, dấu hiệu suy yếu của Lạc Hồn Thức bắt đầu xuất hiện. Những đường gân xanh trên thái dương hắn nổi lên, cơ hồ sắp bùng nổ dưới áp lực ngày càng gia tăng.
Thần thức của hắn bị ép buộc phải thu hồi về, không còn đủ khả năng duy trì trạng thái tấn công, toàn bộ hồn lực bị buộc phải chuyển sang phòng thủ, tạo thành một lớp bảo vệ cứng cỏi xung quanh tâm trí. Nhưng dù là vậy, mỗi giây trôi qua cũng như một cơn địa chấn đang không ngừng vùi lấp ý chí hắn.
Cảnh tượng lúc này lại mang một nét hùng tráng kỳ lạ. Lê Nhật ngồi đơn độc trên một đụn cát nhô cao, dáng vẻ tưởng như bình thản nhưng lại toát ra sự tàn tạ đến cùng cực.
Đến cả lớp hóa trang kỳ công của hắn cũng không thể che giấu thêm được nữa, bị phá vỡ hoàn toàn sau trận chiến khốc liệt. Mái tóc trắng ngắn lộ ra, từng sợi phản chiếu ánh sáng mờ nhạt trong bóng tối.
Gương mặt hắn mang một vẻ u ám, bị tàn phá bởi một vết chém xéo kéo dài từ gò má trái đến tận cằm. Kiếm khí màu vàng kim của Hoàng Tuyền Phệ Nhật vẫn chưa tan, bám chặt lấy vết thương như một lời nguyền, tỏa ra khí tức lạnh lẽo và độc địa, ngăn cản quá trình hồi phục.
Máu khô loang lổ trên người hắn, còn cánh tay trái đã bị chém đứt từ trước, để lại một mỏm cụt với vết thương sâu hoắm. Máu đã ngừng chảy, nhưng cơ thể hắn vẫn suy kiệt đến mức không thể tái tạo hay khôi phục lại sức lực. Đầu óc hắn hoa lên từng đợt, ý thức như chực chờ tan rã dưới sức ép dồn dập của Tinh Mộng Trần Ai.
Xung quanh hắn, hơn trăm tu sĩ quái đản đứng chen chúc, mặc dù số đông áp đảo, không một tên nào dám tỏ ra khinh suất.
Lê Nhật dù đang trong tình trạng kiệt quệ, vẫn như một tử thần thật sự, khiến đám tu sĩ, dù chiếm số đông vẫn len lỏi trong linh hồn một nỗi sợ hãi không tên. Bầu không khí căng thẳng bao trùm, tựa như mặt nước hồ phẳng lặng nhưng lại che giấu một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Ngay khi phòng thủ ý chí của Lê Nhật tưởng như tan rã, một điều bất ngờ xảy ra. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhẹ nhõm, tựa như gánh nặng khổng lồ vừa được ai đó chia sẻ.
Trong khoảnh khắc tưởng chừng như tuyệt vọng, một luồng ánh sáng yếu ớt lóe lên giữa vùng tối đen. Từ giữa mi tâm của Lê Nhật, một bóng hình thiếu niên xuất hiện, dáng vẻ phiêu phù giữa không trung như một thần linh từ hư vô giáng thế.
Nhất Nguyên hiện thân, ánh mắt đầy tự tin pha lẫn sự ngạo nghễ, tựa như đang cười cợt trước sự nhỏ bé của những kẻ đối địch. Hồn lực tinh thuần từ hắn bùng nổ, cuồn cuộn tỏa ra như những con sóng dữ dội giữa đại dương giận dữ, không ngừng lan tỏa khắp chiến trường.
Ánh sáng phát ra từ cơ thể Nhất Nguyên không quá chói lòa, nhưng lại mang theo một vẻ đẹp huyền ảo, như ánh sao khuya trên bầu trời đêm sâu thẳm. Nhất Nguyên nhìn lướt qua đám tu sĩ đang vây quanh, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười của hắn toát ra sự khinh thường không che giấu.
Đăng bởi | Toanzz |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |