Thanh Âm Đáng Sợ
Mặc kệ nghi vấn, Lê Nhật tranh thủ thời gian mà Nhất Nguyên và Xích Hồn tạo ra để tập trung chữa trị. Cơ thể của hắn là một tổ hợp quái đản, không thể dùng các đan dược hay thuốc bình thường để trị liệu. Thứ duy nhất có tác dụng với hắn chính là dị năng khôi phục biến thái, nhưng hiện giờ lại đang như gặp phải thiên địch là kiếm khí màu vàng kỳ bí, được gọi với cái tên Hoàng Tuyền Phệ Nhật.
Kiếm khí này không chỉ phá hoại phần thân thể vật lý mà còn ăn mòn cả linh hồn, khiến cho khả năng tự phục hồi vốn có của hắn bị kìm hãm đáng kể. Cảm giác đau đớn như hàng ngàn lưỡi dao cứa vào từng tế bào, nhưng Lê Nhật không thể để ý. Hắn biết rằng thời gian không đứng về phía mình.
Khi Nhất Nguyên xuất hiện, cũng là lúc Lạc Hồn Thức câu thông lần nữa với Thế Giới Ý Thức của chính hắn. Cảm nhận được luồng hồn lực mạnh mẽ từ Nhất Nguyên, một ý niệm lóe lên trong đầu Lê Nhật. Hắn tức thì vận dụng sức mạnh tinh thần, triệu hồi linh hồn của Phùng Cốt.
Phùng Cốt hiện thân giữa không trung, mang hình dáng như một ngọn lửa u hồn, gương mặt u lãnh ẩn hiện bên trong.
“Ngươi có hai lựa chọn.” Lê Nhật lạnh lùng nói, ánh mắt sắc như dao cắt. “Để ta thăm dò bí mật của Hoàng Tuyền Phệ Nhật, hoặc ta sẽ cắn nuốt linh hồn của ngươi ngay lập tức. Nên nhớ, chỉ một chút kháng cự, ta tuyệt đối sẽ không lưu tình.”
Thanh âm của hắn lạnh lẽo, không chứa chút cảm xúc nào, khiến Phùng Cốt rùng mình. Nhận ra sự nghiêm túc và tàn nhẫn trong lời nói của Lê Nhật, Phùng Cốt không dám phản kháng.
Không chút chậm trễ, hồn lực của Lê Nhật tràn vào linh hồn Phùng Cốt, không gặp bất kỳ trở ngại nào, soi mói tận gốc rễ. Làn sóng hồn lực này như một dòng sông cuốn phăng mọi bí mật, thu thập tất cả thông tin liên quan đến kiếm khí Hoàng Tuyền Phệ Nhật.
Đại lượng thông tin dồn dập tràn vào ý thức của Lê Nhật, từng mảnh ghép về nguồn gốc, sức mạnh, và cách thức vận hành của Hoàng Tuyền Phệ Nhật dần hiện rõ. Mỗi chi tiết, mỗi khía cạnh đều được Lạc Hồn Thức của hắn phân tích một cách cặn kẽ.
Vẻ mặt Lê Nhật đanh lại, đôi mắt nhắm nghiền, tập trung toàn bộ tinh thần vào việc tiếp thu và xử lý thông tin. Thời gian như ngừng lại, không gian Thế Giới Ý Thức như chìm vào tĩnh lặng.
Vốn dĩ, Lê Nhật có thể trực tiếp cắn nuốt linh hồn của Phùng Cốt, nhưng làm vậy sẽ tiêu tốn thời gian và sức lực. Thay vào đó, hắn chọn con đường đàm phán, khai thác thông tin một cách nhanh chóng và không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Đây là cách tối ưu nhất trong tình huống cấp bách như hiện tại.
Lê Nhật giữ lời hứa, không hủy diệt linh hồn của Phùng Cốt. Thay vào đó, hắn tập trung toàn bộ tinh thần để đối phó với thứ nguy hiểm đang gặm nhấm cơ thể mình.
Xung quanh hắn, dao động hồn lực không ngừng bùng nổ, tạo thành một cái lồng năng lượng khổng lồ bao quanh. Mỗi giây trôi qua, sắc mặt hắn càng thêm xanh xao, cơ thể rung lên từng hồi.
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người, khiến hắn như vừa bước ra từ một cơn mưa lớn. Phải mất đến mấy hơi thở, ánh sáng vàng kim chết chóc từ vết thương trên gương mặt mới bắt đầu mờ dần, dấu hiệu của Hoàng Tuyền Phệ Nhật dần bị áp chế. Vết thương từ đó cũng bắt đầu liền lại, trở về trạng thái bình thường.
Mặc dù đã hiểu rõ yếu quyết của Hoàng Tuyền Phệ Nhật nhờ thông tin từ Phùng Cốt, nhưng Lê Nhật vẫn chưa đủ sức để trục xuất hoàn toàn sức mạnh hủy diệt đó khỏi cơ thể.
Hắn chỉ có thể tạm thời ức chế nó, khiến dị năng khôi phục của mình có cơ hội hoạt động. Sự hồi phục diễn ra chậm chạp nhưng chắc chắn, những vết thương nhẹ trên cơ thể dần liền lại, lớp da mới mọc lên thay thế cho những mảng thịt bị rách nát.
Tuy nhiên, dù khôi phục đến đâu, cánh tay đã mất vẫn không thể tái tạo. Bả vai nơi cánh tay bị đứt lìa, màu vàng kim vẫn đậm đặc như một dấu hiệu của thứ độc tố chết người.
Lê Nhật thổ ra một ngụm máu đen pha lẫn màu vàng kim đậm đặc, từng giọt máu rơi xuống đất tựa như những đốm lửa quỷ dị, ánh mắt thoáng hiện lên chút vui mừng. Dù cơ thể vẫn đau đớn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sức lực đã phần nào hồi phục.
“Hoàng Tuyền Phệ Nhật… thật đáng sợ!”
Hắn lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn nhưng không giấu nổi sự khiếp sợ. Phía trước, Nhất Nguyên vẫn đứng đó, như một người bảo vệ trung thành, không chút nao núng ngăn cách hắn và đại quân Hắc Phong Đoàn.
Dưới lớp giáp của Hắc Cơ Thần thế hệ thứ hai, Nhất Nguyên trở thành một cỗ máy chiến đấu vô cùng hiệu quả, từng cú đánh đều chính xác và mạnh mẽ.
Sương mù của U Minh Huyền Tẫn lan tỏa khắp chiến trường, tạo nên một khung cảnh mờ ảo, nhưng không làm khó được Nhất Nguyên. Dưới sự kiểm soát chặt chẽ của hắn, không một tên lính nào của Hắc Phong Đoàn có thể tiếp cận được Lê Nhật.
Phía sau Lê Nhật, là vực sâu vạn trượng của U Minh Huyền Tẫn. Phía trước, Nhất Nguyên vẫn không ngừng chống đỡ, như một chiến thần không biết mệt mỏi.
Còn ở xa hơn, chiến sự đỉnh cao giữa Xích Hồn và bốn tên Hạ Thần vẫn tiếp tục diễn ra kịch liệt. Từng luồng thần lực bùng nổ, xé tan không gian, tạo nên những tiếng nổ kinh thiên động địa.
Xích Hồn sau một hồi làm quen với sức mạnh mới, đã dần trở nên thông thạo hơn trong việc điều khiển. Hắn không chỉ làm chủ được dòng năng lượng cuồn cuộn bên trong mà còn sáng tạo ra những phương thức tấn công mới.
Xích Lôi Bạo giờ đây không còn là những quyền kình có phạm vi tấn công gần, mà đã được hắn biến hóa thành những quả cầu năng lượng đỏ rực, mang theo sức mạnh hủy diệt khủng khiếp.
Mỗi quả cầu năng lượng phát ra những ba động mạnh mẽ, ánh sáng đỏ rực chói lòa cả chiến trường. Chúng di chuyển với tốc độ kinh hoàng, nhắm thẳng vào Dusk Reaver và ba tên Hạ Thần đang cố gắng chống đỡ.
“Cẩn thận! Tránh ra!” một tên Hạ Thần hét lên, cố gắng né tránh, nhưng đã quá muộn.
Một quả cầu năng lượng đã kịp thời tiếp cận, bùng nổ ngay trước mặt hắn, tạo ra một vụ nổ khủng khiếp. Sóng xung kích từ vụ nổ làm rung chuyển cả không gian, cuốn bay tất cả những gì xung quanh. Những tên lính Hắc Phong Đoàn đứng gần đó bị quét sạch, không kịp kêu lên một tiếng.
Xích Hồn không dừng lại, hắn liên tục phát động các đợt tấn công, quả cầu năng lượng từ Xích Lôi Bạo bắn ra như mưa, bao phủ khắp chiến trường. Đám Hạ Thần không kịp trở tay, buộc phải dồn hết sức lực vào việc phòng thủ, nhưng từng lớp hộ tráo của chúng nhanh chóng bị xuyên thủng, sức chống cự giảm dần.
Dusk Reaver, thấy tình thế bất lợi, gầm lên giận dữ, lao tới định phản công, nhưng một quả cầu năng lượng khác đã bắn tới trước mặt, buộc hắn phải lùi lại, ánh mắt đầy căm phẫn.
“Ngươi… là loại tồn tại gì? Rõ ràng cũng chỉ là chiến lực Hạ Thần, ngươi không thể nào mạnh như vậy được!” Dusk Reaver gào thét, nhưng trong lòng hắn hiểu rằng Xích Hồn đã vượt xa dự đoán, trở thành một mối đe dọa không thể coi thường.
Ngay thời điểm cuộc chiến trở nên khốc liệt, từ sâu thẳm bên trong U Minh Huyền Tẫn vang lên những tiếng kêu gào khủng khiếp, mỗi âm thanh như xuyên phá trực tiếp vào linh hồn người nghe. Tiếng nói vang vọng, lặp đi lặp lại, như một lời nguyền rủa chết chóc:
“Thể xác là của các ngươi, linh hồn là của ta!”
“Thể xác là của các ngươi, linh hồn là của ta!”
“Thể xác là của các ngươi, linh hồn là của ta!”
Lê Nhật là người đầu tiên nghe thấy, nhưng hắn lại không cảm nhận được gì ngoài sự kỳ lạ. Nhưng Nhất Nguyên và đám lính Hắc Phong Đoàn đột nhiên trở nên có những phản ứng dị thường.
Từng tên lính đồng loạt ôm đầu, khuôn mặt vặn vẹo trong đau đớn, thần trí như bị cuốn vào cơn hỗn loạn vô hình. Những tiếng kêu gào tuyệt vọng không ngừng vang lên giữa chiến trường, làm cho khung cảnh thêm phần rùng rợn và ám ảnh.
Nhất Nguyên cũng trong tình trạng tương tự, dường như âm thanh đó mang theo sức mạnh công kích linh hồn mãnh liệt. Khiến cho tất cả những tồn tại linh hồn đều chịu tác động.
Lê Nhật rất nhanh nhận ra vấn đề, tức thì truyền đi một ý niệm:
“Nhất Nguyên, trở về đi!”
Nhất Nguyên, dù đang chìm trong đau đớn, vẫn cảm nhận được ý niệm của Lê Nhật. Hắn cố gắng dồn chút ý chí còn sót lại, vận dụng sức mạnh cuối cùng để thoát khỏi sự chi phối của âm thanh ác nghiệt đó.
Ngay khi Nhất Nguyên trở lại Thế Giới Ý Thức, Lê Nhật tức thì cảm nhận được nỗi đau đớn mà tên bản sao phải chịu. Nhưng lúc này hắn và Nhất Nguyên cùng gia trì Lạc Hồn Thức chống đỡ, dù đã suy yếu cũng miễn cưỡng có thể chống đỡ thứ âm thanh đáng sợ đó.
Âm thanh kêu gào kia vẫn tiếp tục vang vọng khắp không gian, từng lời rủa nguyền độc ác vẫn không ngừng lặp lại. Tuy nhiên, Lê Nhật không bị cuốn vào cơn hỗn loạn như đám Hắc Phong Đoàn. Ánh mắt hắn dần trở nên tỉnh táo, thần trí thanh tỉnh.
Những tiếng kêu rợn người kia chỉ khiến hắn đôi chút cảm thấy đau đớn trong đầu, ngoài ra không gây quá nhiều khó khăn chống đỡ. Tiếng kêu gào đó lại liên tục vang dội:
“Giao nộp linh hồn các ngươi cho ta!”
“Giao nộp linh hồn các ngươi cho ta!”
“Giao nộp linh hồn các ngươi cho ta!”
Xích Hồn nhanh chóng nhận ra sự nguy hiểm mà thứ âm thanh quái dị kia mang lại. Mặc dù hắn không hoàn toàn mất kiểm soát, nhưng cũng trở nên nặng nề đi mấy phần, đặc biệt còn suy yếu cả chiến lực trên diện rộng. Đến cả Xích Lôi Bạo cũng không thể thi triển ra.
Không thể để mặc tình hình trở nên tồi tệ hơn, hắn quyết định nắm lấy thời cơ để thay đổi cục diện. Với tốc độ kinh hồn, Xích Hồn đột phá vòng vây, lướt qua những kẻ địch đang bị phân tâm bởi tiếng kêu gào, nhanh chóng lui về phía Lê Nhật.
Phía bên kia, Dusk Reaver cùng ba tên Hạ Thần khác bị cuốn vào cơn hỗn loạn không thể tránh khỏi. Âm thanh quái dị kia như đâm thẳng vào linh hồn, khiến chúng phải rơi vào tình trạng căng thẳng tột độ. Không một kẻ nào dám sơ suất, tất cả đều tập trung toàn bộ tinh thần để chống cự, cố gắng giữ vững thần trí.
Dusk Reaver tái mặt, giọng nói thều thào, lộ rõ sự lo lắng và sợ hãi:
“Thứ âm thanh đáng sợ này là gì? Chưa từng nghe nói U Minh Huyền Tẫn lại có hiện tượng này xảy ra.”
Một trong ba Hạ Thần cau mày đáp, giọng không giấu được sự e dè:
“Cho dù nó là thứ gì, cũng không nên khinh suất. Tuyệt đối phải giữ vững phòng thủ ý chí.”
“Còn cần ngươi nhắc nhỡ sao? Lo mà tự giữ lấy thân đi.” Tên mặc giáp trụ màu đỏ khó chịu đáp, vẻ mặt khô cứng của hắn không giấu được một chút mất kiểm soát.
Ba tên Hạ Thần Hắc Phong Đoàn không nói thêm lời nào, ánh mắt trở nên ngưng trọng, tập trung hoàn toàn vào việc chống lại thứ âm thanh kỳ quái đang xâm nhập vào tâm trí.
Đăng bởi | Toanzz |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |