Có phải tôi đã bỏ lỡ một màn kịch lớn không?
Chương 12: Có phải tôi đã bỏ lỡ một màn kịch lớn không?
Hoàng Tuấn nhìn đồng hồ.
Hơn mười giờ, còn khoảng một tiếng rưỡi nữa mới tới giờ ăn. Trường mẫu giáo dùng nồi lớn để nấu ăn, nếu nấu bây giờ, đến mười một giờ rưỡi là có thể ăn ngay món nóng.
Anh lập tức thay bộ đồng phục đầu bếp trắng tinh, sạch sẽ. Quần áo chỉnh tề giúp anh trông ra dáng một đầu bếp chuyên nghiệp.
Biết rằng mỗi bữa ăn tại trường mẫu giáo đều có một món súp, anh quyết định nấu món súp sườn heo bí đao với ngô trước.
Bật bếp lên, thành thạo đổ nước sạch vào nồi.
Dưới sức nóng của ngọn lửa, nước trong nồi bắt đầu lăn tăn nổi bong bóng nhỏ, như đang háo hức chờ đợi các nguyên liệu.
Khi nước sôi lăn tăn, anh cho sườn heo và xương ống đã rửa sạch và chặt nhỏ vào, chần nhanh trên lửa lớn để loại bỏ bọt bẩn và tạp chất.
“Cạch cạch cạch…”
Anh nhanh nhẹn cắt ngô thành từng khúc, bí đao thành miếng vừa ăn.
Khi nước trong nồi sôi lớn, anh vớt sườn heo và xương ống đã chần ra, rửa sạch, rồi lại cho vào nồi.
Anh xếp thêm các miếng bí đao, khúc ngô, thêm nước sạch, vài lát gừng, một nắm kỷ tử, nêm muối, đậy nắp và hạ nhỏ lửa để ninh từ từ.
“Đầu bếp Hoàng, động tác của cậu gọn gàng quá, làm tôi chẳng có cơ hội giúp gì cả.”
Dì Lý thấy anh nấu ăn như nước chảy mây trôi, thoăn thoắt nấu xong món súp sườn heo bí đao với ngô, không nhịn được trêu đùa.
Hoàng Tuấn cười: “Hai hôm nay tôi bận việc nhà nên không giúp được ở đây. Giờ tôi phải chăm chỉ hơn để bù lại.”
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Tuấn cho gạo vào nồi hấp, rồi bắt đầu chuẩn bị các món ăn khác.
Không thể không nói.
Trường mẫu giáo Đô-Rê-Mi thực sự rất chú trọng đến bữa ăn.
Mỗi bữa đều có ba món mặn và một món canh, đảm bảo dinh dưỡng cân bằng cho trẻ. Nguyên liệu được chọn lọc kỹ lưỡng, tươi ngon và chất lượng cao.
Gia vị trong bếp đều là thương hiệu nổi tiếng trên thị trường như Hải Thiên, đảm bảo an tâm khi sử dụng.
Không giống một số trường mẫu giáo khác, vì lợi nhuận mà cho trẻ ăn gạo cũ bị vàng, táo mốc, hoặc những nguyên liệu giá rẻ không rõ nguồn gốc.
Ngay cả xì dầu hay dầu ăn cũng là sản phẩm kém chất lượng…
Điều đáng phẫn nộ hơn là những trường này thường dùng thực đơn “hoành tráng” để đánh lừa phụ huynh, nhưng thực tế trẻ ăn phải thực phẩm kém chất lượng, thậm chí dẫn đến ngộ độc thực phẩm.
Chỉ khi phụ huynh tình cờ xông vào bếp, hoặc khi trẻ đồng loạt bị bệnh và nhập viện, sự thật mới bị phanh phui, trở thành tâm điểm chú ý của xã hội.
So với những trường như vậy, cách làm của trường mẫu giáo Đô-Rê-Mi khiến người ta cảm thấy an lòng.
Cũng khiến anh cảm thấy việc chọn trường này là quyết định đúng đắn, yên tâm hơn về sự phát triển của hai đứa con tại đây.
Bữa trưa hôm nay, ngoài món súp sườn heo bí đao với ngô, còn có thịt xào nấm hương, tôm rim dầu và đậu phụ rắc hành.
Món súp và món thịt xào nấm hương là thực đơn đã định trước. Còn món tôm rim dầu là do Lương Ngâm Thu cùng mọi người từng ăn món tôm của anh nấu và không thể quên được, nên đã nhờ Lưu Tố Vũ chuẩn bị nguyên liệu, chờ anh đến nấu.
Còn món đậu phụ rắc hành là món anh tự quyết định làm khi thấy trong bếp có sẵn đậu phụ và hành xanh.
...
...
“Cộp cộp cộp.”
Lưu Tố Vũ, mang giày cao gót, bước ra từ văn phòng, định đi ra cổng trường để ký nhận hàng hóa. Nhưng vừa xuống lầu, cô đã bị mùi thơm quyến rũ từ bếp làm cho dừng bước.
“Thơm quá~”
Mũi cô vô thức hướng về phía bếp, nơi mùi thơm không ngừng lan tỏa.
Đôi mắt cô sáng rực: “Chẳng lẽ là anh ta làm?”
Đúng vậy.
Người đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là... Hoàng Tuấn.
Bởi vì, ngoài anh ra, không còn ai có thể nấu ăn ngon đến vậy.
Thêm vào đó, mùi thơm này chỉ xuất hiện từ khi Hoàng Tuấn tới phụ trách nấu nướng. Trước đó, khi anh chưa đến, bếp không hề có mùi thơm hấp dẫn thế này.
“Ngửi đã thơm thế này, chắc chắn vị cũng sẽ ngon lắm!”
Lúc này, cô bắt đầu dao động.
Trong lòng không khỏi tự hỏi, liệu sự lo lắng trước đây có thực sự cần thiết hay không.
Có lẽ, Hoàng Tuấn thực sự có năng lực xuất sắc.
Điều này…
Giờ cơm trưa sẽ kiểm chứng rõ ràng!
Cô đứng lại vài giây, sau đó mang theo sự mong chờ bữa ăn trưa, tiếp tục đi tới cổng trường để ký nhận hàng hóa. Cô dự định sau khi hoàn thành việc này sẽ trực tiếp ghé bếp xem tình hình.
...
Từ cửa sổ lớp Mầm (4), có thể nhìn thẳng ra hướng bếp.
Dù không bước ra khỏi lớp, nhưng mùi thơm từ bếp lan tỏa theo gió vẫn tràn vào phòng.
Kết quả là...
Ba giáo viên trong lớp đều bị hương thơm mê hoặc, chẳng còn tâm trạng để trang trí lớp học nữa.
“Thơm quá, thơm đến mức bụng tôi réo ầm ĩ rồi.”
Tạ Gia Ninh vừa nói vừa lấy điện thoại ra xem giờ.
Nhìn thấy mới hơn 11 giờ, cách giờ ăn trưa còn tận nửa tiếng, cô không khỏi thất vọng.
“Mùi này, vừa ngửi đã biết là món tôm rim dầu của ba Khánh Khánh làm.”
Dương Ngữ Hi nhớ lại món tôm rim dầu Hoàng Tuấn từng nấu lần trước, bụng cũng bắt đầu kêu réo.
“Muốn ăn ngay bây giờ quá!”
Khánh Khánh và Vi Vi, hai cô bé đang chơi đồ chơi, vừa nghe thấy “ba Khánh Khánh” liền đồng loạt đứng dậy, chạy về phía cửa lớp.
“Ái chà… không được đâu!”
Thấy vậy, Dương Ngữ Hi vội đứng lên, chắn giữa hai đứa trẻ, ngăn chúng lại.
Cô cúi xuống, dịu dàng dỗ dành: “Khánh Khánh, Vi Vi ngoan nào, hai con chơi thêm một lát. Chờ ba nấu xong, cô sẽ dẫn các con đi gặp ba, được không?”
“Cô Dương, vậy ba con khi nào mới nấu xong ạ?”
Khánh Khánh chớp đôi mắt to tròn, nhẹ nhàng hỏi: “Khánh Khánh nhớ ba rồi!”
“Vi Vi cũng nhớ ba!”
Đây là lần đầu tiên hai cô bé xa ba lâu đến vậy. Dù trong lớp có rất nhiều đồ chơi thú vị, nhưng chúng vẫn không chơi nổi nữa.
Thực ra, nếu không nhờ Hoàng Tuấn trước đó đã nhiều lần dặn dò, nhắc nhở chúng phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo khi đến trường, chắc chúng đã chạy thẳng tới bếp để tìm ba rồi.
Dương Ngữ Hi xoa xoa đầu hai cô bé: “Cô biết hai con nhớ ba, thực ra cô cũng nhớ ba các con…”
“Cô Dương, sao cô lại nhớ ba con ạ?”
Hai cô bé ngây thơ chớp chớp mắt, tràn đầy nghi ngờ.
“Á...”
Tạ Gia Ninh bất ngờ thốt lên, đôi môi hồng hé mở như có thể nhét vừa một quả trứng gà. Đôi mắt cô ánh lên vẻ “không ngờ mình được nghe miễn phí một câu chuyện hay như vậy.”
Vương Văn Hạ cũng nhìn Dương Ngữ Hi với vẻ mặt không thể tin nổi.
Dương Ngữ Hi: “彡(-_-;)彡”
Thấy hai đồng nghiệp mặt đầy tò mò, cô bất lực giải thích: “Không phải như các cậu nghĩ đâu. Ý tôi là tôi nhớ món ăn ba Khánh Khánh nấu thôi.”
Thì ra là vậy!
Hiểu ra vấn đề, Tạ Gia Ninh bật cười.
Dương Ngữ Hi tiếp tục dỗ dành: “Khánh Khánh, Vi Vi, các con ngửi thấy mùi thơm không? Ba các con đang nấu ăn rồi, sắp xong rồi, chúng ta chờ thêm chút nữa nhé?”
“Vâng ạ!”
Hai cô bé ngoan ngoãn gật đầu, trở lại ghế ngồi.
Sau khi dỗ xong hai đứa trẻ, Tạ Gia Ninh lại không nhịn được lên tiếng: “Ba Khánh Khánh trông trẻ trung thế mà nấu ăn ngon thật. Cảm giác như trước đây chú Ngụy nấu còn không thơm bằng ấy chứ!”
“Những món khác thì tôi không chắc, nhưng món tôm rim dầu này đúng là ngon hơn hẳn chú Ngụy nấu.”
Dương Ngữ Hi khẳng định.
Nghe vậy, Tạ Gia Ninh không khỏi lộ vẻ hối tiếc: “Sớm biết hôm đó khi nếm thử món tôm, tôi cũng nên đi theo để thử rồi. Giờ hối tiếc quá!”
Nhưng giờ hối tiếc thì đã muộn!
Càng gần tới giờ ăn, mùi thơm từ món tôm rim dầu chưa tan hẳn, lại thêm mùi thơm của nấm hương, thịt, bí đao và ngô, khiến họ không tài nào tập trung làm việc được.
“Trời ơi, mùi thơm này khiến tôi không thể làm việc nổi nữa!”
Ngửi mùi thơm mà không được ăn, lại phải tiếp tục làm việc, quả thực là một cực hình.
“Cứu tôi với... Tôi thật sự không làm nổi nữa!”
“Cô Tạ, muốn lười biếng thì cứ nói thẳng, đừng tìm cớ.”
Dương Ngữ Hi trêu đùa.
Nhưng cô cũng không thúc giục Tạ Gia Ninh tiếp tục làm việc.
Tạ Gia Ninh lúc này hoàn toàn không còn tâm trạng làm gì nữa.
Cô ngồi xuống bàn của Khánh Khánh và Vi Vi, chơi đồ chơi cùng hai cô bé, trong lòng chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn để được ăn sớm.
Cho tới khi 20 phút trôi qua...
Nhìn đồng hồ thấy đã tới giờ, cô lập tức đứng dậy: “Khánh Khánh, Vi Vi, đi thôi! Cô Tạ đưa hai con đi rửa tay, rồi tìm ba ăn cơm nhé!”
“Hoan hô! Đi tìm ba ăn cơm thôi!”
Khánh Khánh và Vi Vi vui vẻ nhảy khỏi ghế, không chút do dự đi theo Tạ Gia Ninh, để lại Dương Ngữ Hi và Vương Văn Hạ ở lại trong lớp.
Trong lòng Dương Ngữ Hi dâng lên nỗi buồn không tên.
Rõ ràng trước đây hai cô bé gần gũi với cô nhất, vậy mà giờ nghe đến ăn cơm với ba lại theo cô Tạ đi mất, chẳng còn nhớ tới cô giáo Ngữ Hi ở lớp Mầm (4)...
“Haizz!”
Dương Ngữ Hi bất lực lắc đầu, gọi Vương Văn Hạ cùng đi tới nhà ăn.
(Hết chương)
Đăng bởi | 123BảoCa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 11 |