Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học trên mạng mà ra cả đấy

Phiên bản Dịch · 1327 chữ

Chương 24: Học trên mạng mà ra cả đấy

Đúng vậy.

Hoàng Tuấn đứng trước nồi nhỏ, lại bắt đầu thực hiện một thao tác mới.

Anh đặt một hàng que tre thẳng hàng trên thớt, tay cầm thìa, nhẹ nhàng di chuyển trên từng que tre.

Lớp đường sánh đặc như được thổi hồn, hóa thành những sợi chỉ vàng óng, từng chút rơi xuống thớt.

Chẳng mấy chốc.

Những hình ảnh sống động, tinh xảo hiện lên trước mắt mọi người.

Một con rồng uốn lượn giữa mây trời!

Một con phượng hoàng cao quý và xinh đẹp!

Một chú gấu trúc ôm tre chơi đùa, một chú chó nhỏ ngậm quả bóng nô giỡn…

---

Thế nào là nghệ thuật?

Nghệ thuật không chỉ giới hạn trong cầm kỳ thi họa.

Ngay lúc này đây, Hoàng Tuấn chính là một nghệ sĩ đứng trước bàn ăn. Anh dùng đường sáng tạo nên những bức tranh tuyệt đẹp, biến nguyên liệu đơn giản thành những tác phẩm nghệ thuật phi thường.

Cảnh tượng ấy khiến dì Lâm và dì Lý không thốt nên lời. Miệng họ há hốc hồi lâu cho đến khi Hoàng Tuấn hoàn thành tất cả các que tre trên thớt.

Ánh mắt họ lấp lánh vẻ thán phục.

Dì Lý không tiếc lời khen ngợi:

“Đầu bếp Hoàng, anh giỏi quá đi mất! Ngay cả rồng và phượng hoàng cũng vẽ được, mà còn vẽ sống động thế này…”

Hoàng Tuấn mỉm cười khiêm tốn:

“Dì Lý, dì đừng khen nữa, khen mãi tôi lại bay đi mất đấy.”

“Nhưng mà anh giỏi thật mà!”

Dì Lý vẫn kiên quyết:

“Tôi nhớ hồi nhỏ, cổng trường tôi hay có mấy bác làm kẹo đường ngồi vẽ. Nhưng hầu hết họ đều là những người lớn tuổi, đã làm nghề cả đời. Anh còn trẻ, nấu ăn đã giỏi, lại còn vẽ kẹo đẹp thế này, thật sự quá xuất sắc, quá hiếm có!”

Dì Lâm tò mò hỏi thêm:

“Đầu bếp Hoàng, anh có phải là truyền nhân của thầy làm kẹo đường nào không? Nếu không, làm sao kẹo vẽ được đẹp thế này?”

“…”

“Dì Lâm, tôi không phải truyền nhân của ai đâu.”

“Thế tay nghề này anh học ở đâu vậy?”

“Học trên mạng.”

“???”

Nghe vậy, dì Lâm và dì Lý đều sững sờ.

Học trên mạng mà cũng vẽ ra những tác phẩm sống động như thật thế này?

Họ cũng từng thử học nấu ăn trên mạng, nhưng kết quả thường là “xem thì biết, làm thì hỏng”…

---

Ừ thì…

Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người bình thường và đầu bếp chuyên nghiệp…

Dì Lý và dì Lâm cười trừ:

“Phải rồi, anh học nghề bếp từ đầu, chắc chắn học cái gì cũng nhanh, làm cái gì cũng giỏi.”

Hoàng Tuấn nhún vai, thản nhiên đáp:

“Tôi học đại học ngành tài chính.”

“Gì cơ? Ý anh là những món ăn anh nấu cũng học trên mạng à?”

“Đúng vậy!”

“…”

Dì Lâm và dì Lý cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh.

Ban đầu, họ tưởng chỉ là khác biệt về chuyên môn. Nhưng giờ xem ra, đó là do thiên phú của anh rồi…

Cũng chẳng trách được, họ nấu ăn cả mấy chục năm mà món ăn vẫn chưa đạt độ hoàn hảo.

Vấn đề ở đây là: họ thiếu tài năng!

Nhận ra điều này, họ càng thêm chán nản.

---

Hoàng Tuấn không hề biết rằng lời nói của mình đã vô tình giáng một đòn mạnh vào tâm lý hai người đồng nghiệp. Anh tiếp tục vẽ kẹo, vừa làm vừa nói:

“Dì Lâm, dì Lý, tôi làm thêm vài chiếc nữa, lát mình cùng mang đến cho bọn trẻ nhé.”

---

Trong lớp Tiểu (4).

Tạ Gia Ngưng vừa đưa thêm vài bé vào lớp, hầu hết đều được cô bế thẳng vào.

Những bé ngoan hơn thì ngừng khóc ngay khi nhìn thấy đồ chơi.

Nhưng có vài bé lại khóc mãi không thôi.

Số trẻ trong lớp ngày càng đông, khiến Khánh Khánh và Vi Vi không chịu được phải nhíu mày.

Các bạn này ồn quá đi mất!

Không chỉ hai bé cảm thấy vậy.

Cô bảo mẫu Vương Văn Hà, người phải cùng lúc dỗ nhiều bé, càng thấy đầu đau như búa bổ, trong lòng vô cùng bức bối:

“Dỗ mãi cũng không xong, đúng là dỗ mãi cũng không xong mà…”

Bao giờ mới hết chuyện này đây?

Dù giờ nhập học chỉ kéo dài nửa tiếng, nhưng với cô, cảm giác như đã trôi qua cả thế kỷ.

May mắn là khi gần đón xong trẻ, Tạ Gia Ngưng không ra ngoài nữa, mà ở lại phụ giúp cô dỗ trẻ. Nếu không, một mình Vương Văn Hà chắc chắn không xoay sở nổi.

---

Lúc này, trong lòng Vương Văn Hà chỉ mong “thánh dỗ trẻ” Hoàng Tuấn mau chóng xuất hiện, giúp cô giải quyết đám trẻ khóc lóc này.

Nhưng chờ mãi, chờ mãi, vẫn chẳng thấy anh đâu.

Cô bắt đầu lo lắng.

Liệu Hoàng Tuấn nói làm kẹo đường chỉ là nói miệng thôi sao?

Nếu là vậy…

Lát nữa Nam Nam và Gia Gia hỏi đến, cô biết trả lời thế nào?

Những đứa trẻ nếu bị “leo cây” chắc chắn sẽ khóc lóc ầm ĩ.

Và kiểu khóc này thì không thể dỗ được…

---

Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại, Vương Văn Hà cảm thấy, với tính cách của Hoàng Tuấn, một người rất có trách nhiệm, anh sẽ không thất hứa.

Cô định đi kiểm tra xem anh đang làm gì, nhưng tình hình hiện tại khiến cô chẳng thể rời lớp.

---

Đang lúc bối rối, cô cảm thấy có ai đó kéo nhẹ tay áo mình. Quay đầu nhìn, thì ra là Nam Nam.

Cậu bé lí nhí hỏi:

“Cô ơi, chú ấy khi nào đến vậy? Nam Nam khi nào mới được ăn kẹo đường ạ?”

Vương Văn Hà: “…”

Tạ Gia Ngưng: “…”

“Chú ấy sắp đến rồi, chú đang làm, làm xong sẽ mang đến ngay.”

Không biết Hoàng Tuấn có thực sự làm hay không, nhưng cô vẫn cố gắng dỗ:

“Nam Nam ngoan, về ghế ngồi chờ nhé. Khi nào chú mang đến, cô sẽ gọi con ngay, được không nào?”

Nam Nam ngập ngừng hỏi:

“Cô ơi, chú ấy không lừa con chứ?”

Vương Văn Hà: “…”

Tạ Gia Ngưng: “…”

Mấy đứa trẻ bây giờ, sao khó dỗ thế này…

“Không đâu, chú Hoàng Tuấn chưa từng lừa trẻ con.”

Nam Nam mếu máo nói:

“Nhưng bố con hay lừa con mà…”

Không trách cậu bé nghĩ vậy, bởi cậu thường xuyên bị bố cho leo cây. Lần nào bố cũng hứa hẹn, nhưng cuối cùng đều không thực hiện.

Vì thế, khi kẹo đường mãi chưa được mang đến, Nam Nam bắt đầu nghi ngờ lời Hoàng Tuấn.

---

“Không đâu, bố mình đã hứa là làm được.”

Khánh Khánh không chịu nổi việc bố bị hiểu lầm, liền đứng ra bảo vệ.

Vi Vi cũng gật đầu, đồng tình:

“Đúng rồi, bố mình chưa bao giờ lừa tụi mình. Những gì bố hứa đều sẽ làm được. Bố sẽ làm kẹo đường cho các cậu ăn mà.”

Dù chưa từng ăn kẹo đường do bố làm, hai bé vẫn tin tưởng bố vô điều kiện.

Nam Nam bị khí thế của hai chị em áp đảo, không dám nói thêm, chỉ mếu máo nhìn hai bé, như muốn khóc nhưng lại không dám khóc.

Cậu bỗng nhận ra…

Ơ, tại sao hai người này giống nhau thế nhỉ?

Hóa ra là chị em sinh đôi!

Phát hiện này khiến cậu ngẩn ngơ, quên cả khóc.

---

Gần 9:30.

Hoàng Tuấn cuối cùng cũng làm xong số lượng kẹo đường cần thiết, và nhận nhiệm vụ tự mình mang xuống lớp Tiểu (4).

---

Bạn đang đọc Mỹ Thực: Dẫn Cặp Song Sinh Đi Mẫu Giáo Làm Đầu Bếp của Đa Lai Mễ Phát Tẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 123BảoCa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.