Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Tuấn thật sự là một đầu bếp báu vật! (Chúc mọi người mừng năm mới vui vẻ!)

Phiên bản Dịch · 1575 chữ

Chương 26: Hoàng Tuấn thật sự là một đầu bếp báu vật! (Chúc mọi người mừng năm mới vui vẻ!)

Thực tế, để khiến trẻ con ngừng khóc, cách tốt nhất chính là...

Thỏa mãn yêu cầu của chúng!

Nhìn thấy bọn trẻ vì muốn có một chiếc kẹo mà đồng loạt ngừng khóc, cố gắng hết sức để trả lời câu hỏi của anh, Hoàng Tuấn hài lòng gật đầu, rồi tiếp tục nói:

"Vậy được rồi!"

"Bây giờ, các bé nào muốn ăn kẹo hãy ngoan ngoãn xếp hàng, từng người một đến chỗ chú chọn chiếc kẹo mà mình yêu thích."

"Còn nữa, những chiếc kẹo ngọt ngào này chỉ dành cho các bé ngoan, không khóc nhè. Nếu có bé nào không ngoan, tiếp tục khóc nhè hoặc không chịu xếp hàng, thì… sẽ không được ăn những chiếc kẹo ngọt này đâu nhé…"

Lời vừa dứt.

Mấy đứa trẻ vốn đã thèm nhỏ dãi từ trước, khi nghe Hoàng Tuấn nói rằng chỉ có những đứa trẻ ngoan không khóc nhè mới được ăn kẹo, ngay lập tức đều ngừng khóc, sợ rằng vì tiếng khóc của mình mà trong mắt Hoàng Tuấn sẽ bị coi là không ngoan, từ đó không được ăn chiếc kẹo mà mình thích.

Thế là, chúng liền tranh nhau bày tỏ:

"Chú ơi, chú ơi, Nam Nam là đứa trẻ ngoan mà, vừa nãy con không còn khóc nữa rồi!"

"Chú ơi, chú ơi, Gia Gia cũng không khóc đâu… Gia Gia cũng là đứa trẻ ngoan mà~"

"Chú ơi, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ ngoan ngoãn xếp hàng, nhưng con không biết xếp hàng như thế nào ạ?"

"Thầy ơi, thầy ơi, con phải xếp ở đâu ạ? Thầy giúp con với~"

"Đúng rồi, đúng rồi, con cũng không biết xếp hàng đâu… Cô giáo, cô giáo, cô chỉ con đứng ở đâu nhé?"

"..."

Vừa nói, mấy đứa trẻ cũng đồng loạt đứng dậy, muốn xếp hàng thật ngoan để lấy kẹo.

Nhưng khổ nỗi…

Hôm nay là ngày đầu tiên chúng đi học, đối với chuyện xếp hàng này còn rất lạ lẫm.

Dù sao trước đây khi đi xếp hàng mua đồ, đều có ba mẹ nắm tay dắt đi, chúng chỉ cần ngoan ngoãn đi theo là được, không cần phải lo lắng về những chuyện khác.

Còn bây giờ, chúng phải tự mình xếp hàng.

Thế là, chúng trở nên bối rối, đồng loạt cầu cứu ba cô giáo trong lớp.

Thấy bọn trẻ đã ngừng khóc, Dương Ngữ Tịch cùng hai cô giáo khác cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, nhìn thấy bọn trẻ muốn xếp hàng nhưng không biết phải làm sao, các cô nhanh chóng bước tới, giúp đỡ bọn trẻ xếp hàng.

Dưới sự giúp đỡ của các cô, bọn trẻ nhanh chóng xếp thành hàng.

Từng đứa một mắt tròn xoe, chờ đợi trong sự háo hức.

Hoàng Tuấn nhìn chúng, mỉm cười hài lòng, rồi bắt đầu phát kẹo cho bọn trẻ.

Mà cảnh tượng này, vừa hay bị Lương Ngâm Thu đang đi tuần tra nhìn thấy.

Cô nhìn Hoàng Tuấn, trong mắt không khỏi lấp lánh một tia sáng khác thường.

Không ngờ Hoàng Tuấn lại có kinh nghiệm trong việc dỗ trẻ con đến vậy!

Nhưng nghĩ lại về thân phận của Hoàng Tuấn – một ông bố bỉm sữa – cô lại cảm thấy chẳng có gì ngạc nhiên cả.

Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng, Hoàng Tuấn thực sự rất xuất sắc, xuất sắc đến mức sắp làm lu mờ cả những giáo viên mầm non dày dặn kinh nghiệm mà cô có…

Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy Hoàng Tuấn là một giáo viên mầm non giỏi bị nghề đầu bếp cản đường.

Khoan đã!

Hoàng Tuấn đang phát gì cho bọn trẻ vậy?

Ơ?

Đó là kẹo đường sao?

Khi thấy rõ những thứ Hoàng Tuấn phát cho bọn trẻ là kẹo đường, Lương Ngâm Thu ngẩn người.

Ngay lúc này, cô cũng bất giác chìm vào hồi ức về quá khứ.

Hồi cô còn nhỏ, khoảng thập niên 80, bọn trẻ gần như chẳng có món đồ chơi nào cả.

Trước cổng trường thỉnh thoảng có những người bán kẹo đường, đó là thứ mà bọn trẻ mong chờ nhất.

Chỉ cần bỏ ra 1 xu hoặc 2 xu, là có thể mua được một chiếc kẹo đường, có thể chơi được vài ngày.

Tuy nhiên, theo sự phát triển của thời đại, đã rất nhiều năm rồi cô không còn nhìn thấy những chiếc kẹo đường này nữa...

Không ngờ hôm nay, cô lại thấy chúng ở trong một trường mẫu giáo.

Vừa ngạc nhiên vừa thích thú, cô cũng sinh lòng tò mò.

Tò mò không biết Hoàng Tuấn đã lấy những chiếc kẹo đường với đủ hình dạng khác nhau này từ đâu?

Đang suy nghĩ.

Bên tai cô vang lên một tiếng chào hỏi: "Chào Viện trưởng Lương..."

Lương Ngâm Thu bị tiếng gọi này làm giật mình, cô hoàn hồn lại, phát hiện ra đó là dì Lý.

Cô gật đầu đáp lại: "Ừm, chào, Lý dì, bà đang làm gì vậy?"

"À, đầu bếp Hoàng làm một ít kẹo đường, nhờ tôi mang đi phát cho các bé ở những lớp khác, vừa nãy tôi đã phát cho lớp Nhỡ 1, Nhỡ 2 và Nhỡ 3 rồi! Giờ tôi định quay lại bếp, thì gặp viện trưởng Lương, bà đi tuần à?"

"Ừ, tôi đi tuần!"

Lương Ngâm Thu gật đầu với dì Lý, rồi đột nhiên nhận ra một thông tin quan trọng, vẻ mặt cô trở nên không thể tin nổi, hỏi lại: "dì Lý, ý bà là những chiếc kẹo đường này đều do Hoàng Tuấn làm? Không phải mua à?"

"Viện trưởng Lương, bà hỏi vậy thì lạ quá, thời buổi này, muốn mua kẹo đường cũng chẳng có chỗ nào để mua nữa!"

dì Lý cười đùa rồi nói thêm: "Những chiếc kẹo đường này, đúng là do Hoàng đầu bếp làm. Tôi với dì Lâm ở trong bếp đều tận mắt nhìn thấy anh ấy nấu đường, rồi nhìn anh ấy vẽ từng chiếc kẹo, làm sao mà giả được?"

"Viện trưởng Lương, để tôi nói cho bà nghe, tay nghề vẽ kẹo đường của Hoàng đầu bếp thật sự rất tuyệt. Bất kể hình dạng nào anh ấy cũng có thể vẽ được, ngay cả rồng, phượng cũng vẽ được, mà vẽ còn rất sống động nữa…"

Một khi Lý dì đã bắt đầu nói, thì không ngừng được, bà khen ngợi Hoàng Tuấn rất nhiều.

Tất nhiên.

Những lời khen này đều xuất phát từ tận đáy lòng, hoàn toàn chân thành.

Thấy Lương Ngâm Thu không có phản ứng gì, Lý dì nghiêng đầu nhìn, liền phát hiện nét mặt của Lương Ngâm Thu lúc này có chút khác thường.

Miệng cô hơi hé mở, hai mắt cũng mở to hơn bình thường.

Rõ ràng là đang kinh ngạc mà!

dì Lý cũng hiểu điều này.

Dù sao thì vừa nãy ở trong bếp, khi nhìn thấy tay nghề vẽ kẹo đường của Hoàng Tuấn, biểu cảm của bà với dì Lâm còn kinh ngạc hơn của Lương Ngâm Thu nữa kìa.

Còn Lương Ngâm Thu, người lúc nào cũng khá điềm đạm, khi đối diện với ánh mắt của dì Lý, liền nghĩ tới việc bản thân vừa thất thố, trong lòng cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Nhưng dù sao cô cũng là người có chức vụ, mặc kệ trong lòng đang nghĩ gì, cũng không để lộ ra bên ngoài.

Cô kìm nén sự ngạc nhiên, nở một nụ cười nhẹ nói: "Không ngờ Hoàng đầu bếp lại có thể vẽ kẹo đường, quả thực khiến người ta kinh ngạc!"

"Tay nghề vẽ kẹo đường này cũng thật là tuyệt, nếu dì Lý không nói, tôi còn tưởng đó là do một nghệ nhân kẹo đường nào vẽ ra đấy!"

Có một khoảnh khắc, suy nghĩ của cô lại thay đổi, cảm thấy Hoàng Tuấn là một nghệ nhân kẹo đường bị nghề đầu bếp cản đường.

Phải thừa nhận rằng, Hoàng Tuấn thật sự là một đầu bếp báu vật!

Trong lòng Lương Ngâm Thu cũng cảm thấy vui, càng thêm tin tưởng rằng quyết định giữ lại Hoàng Tuấn là vô cùng đúng đắn.

"Đúng vậy, đúng vậy, hồi nãy tôi cũng nghĩ như vậy, còn tưởng Hoàng đầu bếp là truyền nhân của một nghệ nhân kẹo đường nữa kìa! Nhưng bà có biết không?"

Lý dì cười nói tiếp: "Hoàng đầu bếp nói tay nghề vẽ kẹo đường này là học trên mạng đấy."

Cái gì?

Học trên mạng?

Cằm của Lương Ngâm Thu suýt chút nữa thì rớt xuống đất.

Nói vậy mà cũng tin được sao?

Người khác có tin hay không thì cô không biết, nhưng bản thân cô là không tin!

Chắc là Hoàng Tuấn không muốn tiết lộ tên của nghệ nhân kẹo đường nào đó, nên mới tìm đại một lý do để lấp liếm với Lý dì và những người khác chứ gì?!

Còn dì Lý, khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi của Lương Ngâm Thu, trong lòng bỗng cảm thấy rất vui.

A.

Tâm trạng liền tốt hơn nhiều rồi!

(Chương kết thúc)

---

Bạn đang đọc Mỹ Thực: Dẫn Cặp Song Sinh Đi Mẫu Giáo Làm Đầu Bếp của Đa Lai Mễ Phát Tẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 123BảoCa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.