Con cũng muốn sinh ra trước, được không?
Chương 39: Con cũng muốn sinh ra trước, được không?
“Chỉ thế thôi sao?”
Khi nghe về suy nghĩ của Hoàng Tuấn, dì Lâm cảm thấy anh thật lo lắng thái quá.
Nghĩ quá nhiều rồi!
Dì mỉm cười, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Anh Hoàng, thực ra chuyện này chẳng có gì đâu. Tôi thấy anh đúng là nghĩ ngợi quá nhiều rồi!”
“Ở nhà trẻ của chúng ta, có không ít giáo viên cũng có con đang theo học. Đôi lúc, vào giờ ăn trưa, các cô ấy còn đặc biệt đưa con mình về lớp để cùng ăn cơm. Có giáo viên thậm chí để con mình ngủ trưa ngay tại phòng ngủ của lớp. Họ làm thế chẳng phải là để tiện chăm sóc con mình tốt hơn ở nhà trẻ sao?”
Đúng vậy!
Ở nhà trẻ, không ít giáo viên có con theo học cũng vì tiện chăm sóc mà quyết định cho con học tại đây.
Tuy nhiên, do chênh lệch độ tuổi, con cái họ không nhất thiết học tại chính lớp họ dạy.
Dẫu vậy, họ vẫn tranh thủ thời gian đến thăm con, hoặc vào giờ ăn trưa, đưa con về lớp mình ăn uống và ngủ trưa.
Vì vậy, Hoàng Tuấn cũng không còn bận tâm nữa!
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy hai cô con gái yêu quý vẫn đang háo hức nhìn về phía nhà bếp, anh không thể giữ bình tĩnh được nữa!
Vội vàng đặt công việc trong tay xuống, anh lập tức lao ra ngoài.
Dì Lâm vẫn tiếp tục khuyên nhủ: “Thực ra như vậy cũng tốt, vừa làm việc vừa chăm sóc con. Lúc anh đến đây ứng tuyển làm đầu bếp chẳng phải cũng vì muốn tiện chăm con sao? Sao bây giờ lại phân vân thế này…”
Lời còn chưa dứt, dì đã cảm thấy có người vỗ nhẹ lên vai mình, kèm theo đó là tiếng cảm ơn: “Cảm ơn dì Lâm nhé!”
Trước khi dì kịp định thần, chỉ thấy một bóng người vụt qua, mang theo làn gió mát lướt ngang.
Nhìn bóng lưng Hoàng Tuấn, dì Lâm không nhịn được bật cười hài lòng, khẽ lẩm bẩm: “Thế mới đúng chứ!”
Hoàng Tuấn vừa chạy vừa dang rộng hai tay, dịu dàng gọi: “Khánh Khánh, Vi Vi…”
“Bố ơi~”
Đôi mắt của Khánh Khánh và Vi Vi sáng lên như hai bóng đèn, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Giây tiếp theo…
Hai cô bé đồng loạt chạy tới, như hai chú chim én nhỏ lao vào vòng tay của anh!
Đừng nhìn hai đứa trẻ ngoan ngoãn, không khóc không nháo trong lớp mà lầm; thực ra, nỗi lo lắng chia ly của chúng chẳng kém gì các bạn nhỏ khác, chỉ là không thể hiện rõ ràng mà thôi!
Dù sao thì những bạn nhỏ khác đều có bố mẹ, ông bà yêu thương, còn hai bé chỉ có bố.
Do đó, tất cả sự phụ thuộc của chúng đều dồn hết vào bố!
Hoàng Tuấn ôm hai cô con gái nhỏ vào lòng, lắng nghe những lời thủ thỉ của chúng, cảm giác hạnh phúc trào dâng trong tim.
Anh khẽ hỏi thăm: “Khánh Khánh, Vi Vi, trưa nay hai con ăn có ngoan không?”
“Dạ có~”
Hai cô bé ngước mặt nhìn anh, đồng thanh trả lời.
Vi Vi còn hớn hở khen: “Bố ơi, thịt bố làm trưa nay ngon lắm! Vi Vi ăn mãi không chán!”
“Bố ơi, Khánh Khánh cũng thích thịt bố làm. Thịt bố nấu là ngon nhất trên đời!” Khánh Khánh nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền thấp thoáng, còn dùng tay ra hiệu cho thấy thịt ngon đến mức nào!
“Thế chỉ có thịt là ngon thôi sao? Mấy món khác không ngon à?” Hoàng Tuấn trêu chọc hai đứa.
“Các món khác cũng ngon mà!”
Hai bé lắc đầu như trống lắc, ra hiệu rằng anh nói sai rồi.
Cuối cùng, Khánh Khánh ngọt ngào nói thêm: “Chỉ cần là bố làm, con đều thích ăn!”
“Chỉ cần là bố làm, Vi Vi cũng thích ăn!”
Vi Vi nhanh chóng lên tiếng, sợ bị chị dành mất phần.
“Được rồi, bố biết rồi. Nếu thích, bố sẽ làm cho hai con ăn thêm lần nữa!”
Hoàng Tuấn mỉm cười, dùng mũi mình chạm nhẹ vào mũi Khánh Khánh, khiến cô bé cười khanh khách: “Nhột, nhột quá!”
Thấy vậy, Vi Vi bên cạnh bắt đầu ghen tị.
Cô bé chu môi, trông như muốn treo chai nước tương trên đó.
Thấy vậy, Hoàng Tuấn liền nghiêng người, dùng mũi chạm vào mũi Vi Vi.
Vi Vi cảm nhận được sự yêu thương của bố, tâm trạng tốt lên hẳn, nhưng vẫn không quên trách móc: “Bố, tại sao lần nào bố cũng chạm mũi với chị trước mà không phải con?”
Hoàng Tuấn suy nghĩ một lát rồi đáp: “Bởi vì Khánh Khánh là chị, còn con là em. Bố phải làm theo thứ tự, tránh để hai con nghĩ bố thiên vị.”
Vi Vi nghe từ “thiên vị” không hiểu, nhưng “thứ tự” thì lờ mờ hiểu được.
Tuy vậy, cô bé vẫn thắc mắc: “Vậy là vì chị lớn hơn con à?”
Hoàng Tuấn gật đầu: “Đúng rồi!”
“Bố ơi, tại sao chị lớn hơn con? Chị ra đời trước con hả?”
“Đúng vậy!”
“Bố, sao bố để chị ra trước mà không để con ra trước?”
Vi Vi mở to đôi mắt ngây thơ nhìn anh: “Con cũng muốn ra trước, được không ạ?”
Ách~
Câu hỏi này khiến Hoàng Tuấn bí luôn!
“Vi Vi, con đi hỏi bác sĩ được không?”
“Tại sao phải hỏi bác sĩ?”
“Vì hai con do bác sĩ mổ bắt ra mà! Ai ra trước, ai ra sau, bác sĩ quyết định hết.”
“Thật ạ?”
Vi Vi nghiêng đầu, bán tín bán nghi: “Bố ơi, bác sĩ ở đâu? Ở bệnh viện à?”
“Đúng rồi!”
“Thôi, vậy thì thôi…”
Vi Vi vốn không thích bệnh viện, càng không thích những cô bác mặc áo blouse trắng.
Đừng hỏi vì sao!
Hỏi là biết ngay các cô bác đó chích đau lắm…
Cô bé sợ lắm!
Sau khi trò chuyện đơn giản với hai bé, Hoàng Tuấn thấy cô Dương và các giáo viên đang tập hợp trẻ vào hàng để về lớp, liền dặn dò hai cô con gái: “Khánh Khánh, Vi Vi, lát nữa vào lớp nhớ ngoan ngoãn nghe lời cô giáo, ngủ trưa thật tốt. Khi thức dậy, ăn xế xong chơi một chút, bố sẽ đến đón hai con.”
“Dạ dạ, con biết rồi ạ!”
Hai bé gật đầu lia lịa.
Rồi với tâm trạng vui vẻ, cả hai quay về xếp hàng, theo cô giáo về lớp, bắt đầu giờ ngủ trưa.
Nhưng đối với cô Dương và các giáo viên khác, giờ ngủ trưa lại là một thử thách mới!
Dù lúc ăn trưa, họ đã tranh thủ thỏa thuận với những bạn nhỏ hay khóc hay nháo rằng: "Ăn xong phải ngoan ngoãn ngủ trưa nhé."
Nhưng đến lúc này, những đứa trẻ ấy lại không giữ lời!
Đứa thì vẫn quấy khóc, đứa thì nhất quyết không chịu nằm yên.
“Con không muốn ngủ một mình, con muốn mẹ ngủ cùng…”
“Con muốn về nhà, con muốn bà ngoại… hức hức…”
“Con không buồn ngủ, con không ngủ đâu! Con muốn xem hoạt hình!”
Không còn cách nào khác, cô Dương và hai giáo viên khác chỉ biết kiên nhẫn từng chút một, dỗ dành từng đứa trẻ lên giường.
Cô Dương vừa dỗ bé Lưu Viên Viên, vừa để ý động tĩnh của các bạn nhỏ khác.
Thấy Khánh Khánh và Vi Vi ngoan ngoãn nằm trên giường nhỏ, còn biết tự đắp chăn che bụng, cô cảm thấy mình chắc chắn kiếp trước đã cứu cả dải Ngân Hà, nên mới gặp được những học sinh ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy.
Điều khiến cô càng cảm động hơn là, Khánh Khánh còn giơ hai tay ra. Một tay nhẹ nhàng vỗ lên ngực mình, tay còn lại vỗ nhẹ lên ngực Vi Vi, miệng thì khe khẽ hát:
“Bé ngoan, bé ngoan, nhắm mắt lại;
Bé ngoan, bé ngoan, đừng sợ nhé;
Bé ngoan, bé ngoan, ngủ đi thôi;
Bé ngoan, bé ngoan, mơ đẹp nào…”
Cảnh tượng ấy làm cô Dương suýt nữa rơi nước mắt vì cảm động!
Nhìn sang Lưu Viên Viên đang mè nheo đòi bà ngoại, tâm trạng cô lại như tàu lượn lao xuống.
Haizz!
Cũng là trẻ con, sao lại khác biệt lớn đến vậy?
Cô không nhịn được thở dài trong lòng, rồi tiếp tục dỗ dành.
Mãi đến nửa tiếng sau, họ mới dỗ được tất cả các bé nằm trên giường.
Dù không ngủ ngay lập tức, nhưng cũng không còn quấy khóc hay chạy nhảy lung tung, chỉ yên lặng nằm đó, nhìn lên trần nhà, thỉnh thoảng lẩm bẩm "muốn mẹ", "muốn bà ngoại".
Ba cô giáo mỗi người ngồi ở một góc, mỗi người trông vài bé, kiên nhẫn dỗ dành.
Dần dần…
Một số bé chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cũng có vài bé, dù dỗ thế nào vẫn không chịu ngủ.
Với những bé nhất quyết không ngủ, các cô cố gắng để chúng nằm yên trên giường. Nếu chúng kiên quyết đòi dậy và bắt đầu quấy phá, các cô đành đưa chúng ra ngoài lớp học, để chơi đồ chơi hoặc xem sách tranh để giết thời gian.
Trong lúc đó, khi các bé đang ngủ trưa, Hoàng Tuấn cũng không ngồi yên. Anh tranh thủ nghỉ ngơi một chút, sau đó bắt đầu chuẩn bị món ăn nhẹ buổi chiều.
(Hết chương)
Đăng bởi | 123BảoCa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |