Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi cầm máng nước cho ngựa uống làm gì?

Phiên bản Dịch · 1643 chữ

"Sư huynh! Các huynh cũng ở đây à!"

"Là Lưu sư huynh đang luyện đan sao? Thơm quá, là đan dược gì vậy?"

Mười mấy đệ tử theo mùi thơm tìm đến, thấy đan phòng quen thuộc cùng mấy tên đệ tử Húc Kiếm phong.

Mấy người đầu tiên đến còn chưa kịp trả lời, Chúc Phàm đã bưng bát canh chạy ra.

Thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào bát canh trên tay Chúc Phàm.

"Các vị sư huynh, ta là Chúc Phàm, người tiếp nhận công việc của Lưu sư huynh. Đây là món canh dưỡng huyết mới do ta nghiên cứu, có công hiệu trị thương, bổ huyết. Các sư huynh sư tỷ nếu có ai bị thương có thể đến đây nhận một phần!"

Chúc Phàm đầu tiên là đưa canh cho mấy người vừa thổ huyết, sau đó nói với giọng đầy ẩn ý:

"Mấy vị sư huynh, trưởng lão đã dặn mỗi người mỗi ngày có thể nhận ba phần đan dược, đây đã là bát thứ tư rồi!"

Nghe vậy, mấy tên đệ tử khác bỗng trừng mắt nhìn mấy tên đệ tử Húc Kiếm phong:

"Lũ khốn! Lại uống nhiều!"

"Vô sỉ --"

Tuy nói bọn họ còn chưa được nếm thử mùi vị, nhưng hương thơm nồng nàn kia đã hoàn toàn chinh phục ý chí của họ, chỉ muốn nhanh chóng nếm thử xem rốt cuộc là thứ gì mà có thể tỏa ra hương thơm mê người đến vậy.

Mấy tên đệ tử Húc Kiếm phong cũng chẳng buồn cãi lại, sợ bị cướp mất canh, càng uống nhanh hơn.

Chúc Phàm thấy tới lui phiền phức, lại không tiện để lộ nồi cơm điện, liền vác nồi canh ra ngoài.

Dù là đã ở Đoán Thể cảnh, nồi canh lớn này vẫn khiến hắn có chút chật vật.

Đợi hắn vác nồi canh lớn ra đến cửa, hương thơm nồng đậm không còn gì ngăn trở, lan tỏa ra ngoài.

Mọi người nhất thời mắt sáng rực, hận không thể xông lên, cắm đầu vào trong nồi.

"Sư đệ vất vả rồi, để ta nhấc cho!"

"Để ta! Ta là thể tu, am hiểu nhất mấy việc tốn sức thế này!"

Chúc Phàm đặt nồi xuống, đối mặt với nhiều sư huynh sư tỷ nhiệt tình như vậy, nhất thời có chút không quen.

"Các sư huynh sư tỷ đừng vội, lần lượt từng người, ai cũng có phần, nhường cho các đồng môn bị thương lên trước!"

Nhưng lời Chúc Phàm nói chẳng có tác dụng, ngược lại càng khiến mọi người tranh giành hăng hái hơn.

"Để ta! Ta bị thương!"

"Ngươi bị thương ngoài da thế kia thì tính là gì! Ta còn gãy cả xương đây này!"

"Tránh hết ra! Ta thổ huyết!"

Các đệ tử khỏe mạnh bỗng nhiên đều như mắc bệnh nan y, cuối cùng Chúc Phàm không nhịn được nữa, quát lớn:

"Còn chen lấn nữa là đổ hết canh đấy! Xếp hàng!"

Đột nhiên, mọi người dừng lại, sợ làm đổ nồi canh quý, ngoan ngoãn xếp hàng.

Khi bát canh đã cầm trong tay, thưởng thức được mỹ vị tuyệt diệu, mọi âm thanh trên đời đều biến mất, chỉ còn lại tiếng húp canh 'sụp sụp'.

Thịt gà mềm, hạt dẻ ngọt bùi, nước canh đậm đà... Các đệ tử vừa ăn vừa nước mắt tuôn rơi.

Hu hu hu, sao lại có món ngon đến vậy cơ chứ!

Các đệ tử một bên nhận bát một bên lệ rơi đầy mặt.

Ánh mắt nhìn về phía Chúc Phàm cũng tràn đầy ngưỡng mộ.

Lẽ nào Chúc sư đệ là thiên tài sao? Lại có thể luyện chế ra loại đan dược... Mặc dù thứ này có vẻ không phải đan dược, nhưng mà ngon miệng, lại có thể trị thương? !

Dưỡng huyết hoàn là cái thứ rác rưởi gì? Từ nay chúng ta sẽ uống canh của Chúc sư đệ để bổ huyết!

"Chúc sư đệ, có thể thêm một bát nữa không?"

Một sư tỷ len lén nhìn Chúc Phàm.

Chúc Phàm thở dài: "Sư tỷ, vết thương của tỷ đã lành rồi, không cần uống thêm nữa!"

"Chưa lành!" Sư tỷ nghiêm mặt: "Nội thương của ta vẫn chưa khỏi!"

Sau đó dùng linh lực ép, quả nhiên lại thổ ra một ngụm máu.

Những người khác thấy vậy, cũng nhao nhao tìm cách cạy miệng vết thương vừa khép lại, xem có nặn ra được chút máu nào không.

Thậm chí có mấy tên đệ tử còn nằm lăn ra đất, ôm ngực, làm ra vẻ sắp không qua khỏi, run rẩy đưa tay về phía Chúc Phàm:

"Khụ khụ, Chúc sư đệ, ta sắp c·hết rồi, canh..."

Chúc Phàm: "..."

Diễn xuất của các ngươi có thể giả trân hơn chút nữa không? !

Chúc Phàm cũng không muốn trước cửa lại xảy ra thảm án tự ngược đãi bản thân, đành phải nói với mọi người:

"Các vị sư huynh sư tỷ đừng vội, trưởng lão đã dặn mỗi người đều có thể nhận ba phần canh... À, đan dược. Mọi người có thể mang về, khi nào cần thì uống!"

Mọi người nghe vậy mừng rỡ, lập tức trở nên hoạt bát hẳn.

Mấy tên sư huynh đang nằm dưới đất càng giống như cá gặp nước, quả là kỳ tích của y học.

Chúc Phàm im lặng.

Chẳng qua khi hắn lấy ra một cái bình nhỏ định đựng canh, mọi người nhao nhao không chịu, túm lấy bắp đùi hắn, đau khổ cầu xin.

"Chúc sư đệ, bình này của đệ nhỏ quá! Chỉ đựng được có nửa bát, không đủ đâu!"

"Đúng vậy Chúc sư đệ, hay là đệ đựng ba, à không bốn bình, coi như hai phần để bọn ta mang về được không?"

Mọi người hận không thể biến cái bình nhỏ to lên gấp mấy chục lần.

Chúc Phàm cũng rất khó xử, cái bình này là bình đan sư dùng để đựng đan dược, tự nhiên không lớn, nhưng hắn cũng không có cái bình nào khác.

"Không được đâu các sư huynh, ta không có nhiều bình, còn phải để phần cho các đệ tử khác nữa!" Chúc Phàm buông tay.

Một sư huynh khác suy nghĩ một lát, đề nghị:

"Chúc sư đệ, hay là thế này, bọn ta tự chuẩn bị vật đựng canh, mang đến đây rồi đệ đổ vào cho bọn ta là được."

Chúc Phàm suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng được, nếu không hắn lại phải chạy về lấy bình, rất phiền phức.

"Được, vậy phiền các vị sư huynh sư tỷ tự chuẩn bị vật đựng."

Được Chúc Phàm đồng ý, các sư huynh sư tỷ ở đây lập tức phấn chấn hẳn lên.

Trong tay bọn họ không có bình, nhưng có thể về tông môn lấy!

Thế là một đám người hùng hổ chạy về phía tông môn.

Nhân lúc canh vẫn còn, phải nhanh chân lên! Nhỡ chậm chân, đệ tử khác đến húp hết canh thì sao?

Cổng tông môn, mấy tên đệ tử đang canh giữ cổng đang trò chuyện về yêu thú.

Đột nhiên, cách đó không xa có mười tên đệ tử chạy như bay tới, dáng vẻ liều mạng khiến mọi người giật mình.

Lẽ nào đã xảy ra chuyện?

Đệ tử giữ cổng nhìn nhau, nghiêm túc hẳn lên.

Một tên đệ tử giữ cổng bước lên trước, đang định hỏi, kết quả lại thấy mấy tên đệ tử kia như không nhìn thấy hắn, ào ào lướt qua, tiếp tục xông vào trong tông môn.

Đệ tử giữ cổng: ?

Mấy người hai mặt nhìn nhau: "Đám người này bị sao vậy?"

"Không biết."

"Chắc là có việc gấp."

Mấy tên đệ tử giữ cổng chỉ cho rằng mấy người kia có việc gấp, liền ném chuyện này ra sau đầu.

Thế nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến bọn hắn trăm mối vẫn không có cách giải --

Từ đợt người đầu tiên, cách một lúc, lại có mấy tên đệ tử như bị truy sát, liều mạng xông qua.

Ban đầu, mấy tên đệ tử giữ cổng còn hồi hộp một chút.

Đợi đến khi mấy nhóm người đều như chó dại xông qua, mấy tên đệ tử giữ cổng đã tê rần cả người.

Quên đi, mặc kệ vậy.

Không lâu sau, đợt người đầu tiên lại từ trên núi xông xuống.

Rất nhiều đệ tử Đoán Thể cảnh trong tay đều cầm đủ thứ, có người cầm chậu, có người cầm thùng, có người lấy bình rượu, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mà chạy như điên.

Đệ tử Cảm Khí cảnh có nhẫn trữ vật không cần phải dùng tay cầm, nhưng cũng bộc phát tốc độ nhanh nhất mà chạy.

Thỉnh thoảng có mấy người vác những đồ vật quá lớn, nhẫn trữ vật không chứa nổi, liền vác trên vai. Nhất là thể tu, có người vác đỉnh, có người vác vại nước...

Còn có một người vác cả máng nước cho ngựa uống?

Đệ tử giữ cổng vô cùng khó hiểu.

Ngươi vác thứ đồ đó làm gì?

Tông môn cháy rồi sao?

Cũng không đúng, nếu cháy thật, chạy về lấy cái chậu làm gì?

Dập lửa thì niệm thủy quyết không phải được rồi sao?

Ngươi vác cái máng nước cho ngựa uống để làm gì?

Mấy tên đệ tử giữ cổng vò đầu bứt tai.

Mà đây mới chỉ là đợt người đầu tiên, mấy đợt người phía sau cơ bản đều như vậy, ai nấy đều bưng bê đủ thứ chạy như điên.

Để lại cho mấy tên đệ tử giữ cổng một bí ẩn không lời giải đáp.

Bạn đang đọc Mỹ Thực Nhà Ai Luyện Đan Dùng Nồi Cơm Điện A (Dịch) của Hồng Lý Ngư Lư Lục Tức Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bach_nguyetquang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.