Hoàng Thành Phong Vân
Huyện Lô là một huyện thành nhỏ, chẳng những huyện dịch quá nhỏ, mà tệ xá của chủ hấn hiển nhiên cũng không thể vừa mắt quan kinh thành.
Cho nên phu thê Chu Phán Phán muốn nổi bật, rõ ràng lấy rừng trúc làm nhà, mời Dương Lăng ở tại nơi này thưởng lãm, khắp nơi một màu xanh ngọc như biển, vẻ đẹp thiên nhiên quả nhiên hơn ngàn lần kim vàng hào nhoáng. Dương Lăng vào nhà, khắp nơi mùi thơm ngát, bước ra ngoài là mãn nhãn một màu xanh biếc, cũng quả thật rất thích nơi này.
Phòng ốc đều lấy trúc đan lại mà thành, một hàng ba gian phòng trúc, có phòng ngủ, thư phòng và phòng tắm.
Đến thùng tắm cũng được làm rất tinh xảo đẹp mắt, bên ngoài xếp trúc bên trong lại lót lớp gỗ. Dương Lăng ngồi trong thùng, nắm một nắm muối với lá trà bỏ vào nước, thuận tay lay động làn nước trong xanh, thích ý nhắm lại hai mắt, đầu gối lên khăn lụa trắng nõn bên thùng, thở dài chậm rãi nói:
- Này nếu là ờ nhà thật tốt, gọi Ngọc nhi mát xa cho ta một chút, càng thoải mái.
Nói đến đây, hắn chợt nhớ tới đôi tay ngọc non mềm của Cao Văn Tâm mới thực có nghề, chỉ dựa vào một đôi tay có thể làm cho người ta thư thái như tiên. Nhưng hắn lại càng thêm quyến luyến nhớ tới Hầu gia phủ của Cao lão trang. Nơi đó là tự hắn và Âu Nương từng chút xây dựng lên, đến nay gia đại nghiệp đại, nhân đinh hưng vượng, chỉ có tại nơi đó , hắn mới có thể thả lỏng chính mình.
Ngưng trong chốc lát, hắn mới nói: - Nói đi, chuyện sinh tử dao kề cổ ta đều đã gặp qua , cũng thành thói quen. Hán Siêu , không cần khẩn trương như vậy. Bat kể là hoàng đế hay quyền thần , phàm là kẻ cao cao tại thượng , ngồi hên người khác , liền nhất định có kè muốn hạ ngươi xuống dưới, ha hả. Chuyến này tới Ba Sơn đất Thục , ta căn bản không nghĩ tới yên ổn. Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Ngũ Hán Siêu cười khổ nói: - Đại nhân , ngài không khẩn trương , nhưng ty chức trọng trách trên vai. Khi nấy thuộc hạ tuần tra trong rừng , phát hiện có người rình. Người này võ nghệ cao cường , tuyệt không thua kém thuộc hạ , hơn nữa phát hiện không thể hành động liền lập tức bỏ trốn. Không hề mảy may do dự, xem xét tình hình quyết định rắt nhanh , nhất định không phải kẻ tâm cơ tầm thường.
- Hả? Có thể làm cho Hán Siêu thất thần, đó nhất định là kẻ không thể coi thường
Dương Lăng hoi chau mày , mở mắt ra nói Nếu như là ta , có thể tiếp hắn được mấy chiêu?
Ngũ Hán Siêu một phen ngây người, thẳng thắn nói: - Đại nhân thiên tư thông minh, căn cốt ki giai, đích thực là võ học kỳ tài....
Dương Lăng khoát tay nói: - Được rồi được rồi, huynh đệ chúng ta không cần nói vòng vo, ta kia mấy lần ta biết được, ngươi nói thật đi.
Ngũ Hán Siêu cười gượng hai tiếng nói:
- Khụ khụ, một chiêu!
- ừ? Dương Lăng trừng mắt nhìn Ngũ Hán Siêu thật lâu mới nói: - Ta thật
sự kém cỏi như vậy à?
Ngũ Hán Siêu giải thích: - Nếu là đường đường chính chính luận võ so chiêu , đại nhân có thể chống đỡ mười chiêu. Nhưng là liều mạng , đối phương vừa xuất thủ chính là tuyệt chiêu, đại nhân tập võ chưa lâu, công phu hỏa hậu chưa đủ , kinh nghiệm chiến đấu quá ít, đối thủ còn rành rẽ ám khí... Cho nên....
Dương Lăng nét mặt một ưận co rúm, nói: - Cái đó... Không cần nói nữa, quay lại chuẩn bị cho ta hai ống tay nỏ hoa mai. Còn nữa, chuẩn bị cho ta dây lưng , lấy hỏa thương A Đức Ny tặng ở trong rương ra đây , ta muốn đeo!
Ngũ Hán Siêu nhịn cười nói: - Vâng, đại nhân có muốn mặc bộ nhuyễn giáp?
- Được! Dương Lăng oán hận nói: Ta muốn võ trang đầy đù! Muốn đấu với tròi một trận sảng khoái. Đấu với đất một trận sáng khoái. Đấu với người một trận sảng khoái.
Ngũ Hán Siêu thấy biểu tình Dương Lăng nhanh muốn điên rồi, vội vàng dịu giọng nói: - Đại nhân yên tâm. Ty chức nhất định không rời đại nhân bên người, từng giờ từng phút bảo vệ an nguy của đại nhân.
Dương Lăng chợt im lặng, rồi đột nhiên sâu kín nói: - Ha hả, ta chỉ đùa ngươi một chút thôi. Có đôi khi con người không thể cùng vận mệnh tranh đấu, tận lực là tốt rồi. Ở một dị quốc xa xôi, đã từng có một đại nhân vật oai phong một cõi, trong lúc uống sữa lại bị một sợi lông dê sặc chết. Còn có kẻ càng xui xèo hơn, hắn đang đi đường lại bị một con rùa từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu mà chết Chỉ bởi vì hắn ừọc đầu...
- Hán Siêu, ngươi biết không? Lần này tới Tứ Xuyên, ta thực sự có điểm sợ hãi, có cảm giác có cái gì đó rất nguy hiểm, nhưng ta không thể không đi. Nếu... ta thực sự chết ở nơi này, âu cũng là ý trời, ngươi không cần áy náy. Đến lúc đó, ngươi hãy ưở thành sư phó của con ta, dạy chúng ưở thành người thật bản lãnh.... Giúp ta chiếu cố chúng!
Ngũ Hán Siêu nhìn thần sắc Dương Lăng nghiêm nghị, không giống nói đùa, đang vắt óc suy nghĩ không hiểu rùa làm sao có thể từ ưên ười rơi xuống, còn trùng họp đập chết một người, đầu ưọc và cái chết có cái gì liên hệ, chợt nghe Dương Lăng lời nói ra giống như đang ủy thác trăn ưối, không khôi cảm thấy sợ hãi nói: - Đại nhân, người.... người thế nào lại nói ra những lời như vậy?
Dương Lăng nhẹ nhàng lắc đầu, nói sang chuyện khác: - Ngươi không điều tra rõ thân phận của hắn?
Ngũ Hán Siêu lắc lắc đầu, Dương Lăng lại gật gật đầu nói: - Như vậy xem ra phu thê huyện chủ nơi này còn có vài kẻ tài, cũng không có gì đáng nghi. Ta nghĩ bọn họ muốn muốn tra mục đích của ta tới nơi này, cũng không cần phải an bài kẻ lén lút lại còn không dám tiến vào. Nếu như muốn giết ta, càng không thể động thù ở ưong nhà bọn họ.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: - Không còn cách nào khác, chúng ta ở ngoài sáng, hắn lại ở ưong tối, mục đích không rõ, người lại tìm không thấy, chỉ còn chờ hắn lại xuất thủ, cẩn thận chút là được, ngươi không cần vì vậy mà lo lắng quá.
Ngũ Hán Siêu nhận mệnh. Lúc này Lưu Đại Bổng ghé đầu vào, to giọng
nói: - Đại nhân, Liễu đại nhân từ Thành Đô đến rồi!
- ừ? Dương Lăng trừng mắt nhìn Ngũ Hán Siêu thật lâu mới nói: - Ta thật
sự kém cỏi như vậy à?
Ngũ Hán Siêu giải thích: - Nếu là đường đường chính chính luận võ so chiêu , đại nhân có thể chống đỡ mười chiêu. Nhưng là liều mạng , đối phương vừa xuất thủ chính là tuyệt chiêu, đại nhân tập võ chưa lâu, công phu hỏa hậu chưa đủ , kinh nghiệm chiến đấu quá ít, đối thủ còn rành rẽ ám khí... Cho nên....
Dương Lăng nét mặt một ưận co rúm, nói: - Cái đó... Không cần nói nữa, quay lại chuẩn bị cho ta hai ống tay nỏ hoa mai. Còn nữa, chuẩn bị cho ta dây lưng , lấy hỏa thương A Đức Ny tặng ở trong rương ra đây , ta muốn đeo!
Ngũ Hán Siêu nhịn cười nói: - Vâng, đại nhân có muốn mặc bộ nhuyễn giáp?
- Được! Dương Lăng oán hận nói: Ta muốn võ trang đầy đù! Muốn đấu với tròi một trận sảng khoái. Đấu với đất một trận sáng khoái. Đấu với người một trận sảng khoái.
Ngũ Hán Siêu thấy biểu tình Dương Lăng nhanh muốn điên rồi, vội vàng dịu giọng nói: - Đại nhân yên tâm. Ty chức nhất định không rời đại nhân bên người, từng giờ từng phút bảo vệ an nguy của đại nhân.
Dương Lăng chợt im lặng, rồi đột nhiên sâu kín nói: - Ha hả, ta chỉ đùa ngươi một chút thôi. Có đôi khi con người không thể cùng vận mệnh tranh đấu, tận lực là tốt rồi. Ở một dị quốc xa xôi, đã từng có một đại nhân vật oai phong một cõi, trong lúc uống sữa lại bị một sợi lông dê sặc chết. Còn có kẻ càng xui xèo hơn, hắn đang đi đường lại bị một con rùa từ trên ười rơi xuống đập trúng đầu mà chết Chỉ bởi vì hắn ừọc đầu...
- Hán Siêu, ngươi biết không? Lần này tới Tứ Xuyên, ta thực sự có điểm sợ hãi, có cảm giác có cái gl đó rất nguy hiểm, nhưng ta không thể không đi. Nếu... ta thực sự chết ở nơi này, âu cũng là ý ười, ngươi không cần áy náy. Đến lúc đó, ngươi hãy ưở thành sư phó của con ta, dạy chúng ưở thành người thật bản lãnh.... Giúp ta chiếu cố chúng!
Ngũ Hán Siêu nhìn thần sắc Dương Lăng nghiêm nghị, không giống nói đùa, đang vắt óc suy nghĩ không hiểu rùa làm sao có thể từ trên trời rơi xuống, còn trùng họp đập chết một người, đầu trọc và cái chết có cái gì liên hệ, chợt nghe Dương Lăng lời nói ra giống như đang ủy thác trăn ưối, không khôi cảm thấy sợ hãi nói: - Đại nhân, người.... người thế nào lại nói ra những lời như vậy?
Dương Lăng nhẹ nhàng lắc đầu, nói sang chuyện khác: - Ngươi không điều tra rõ thân phận của hắn?
Ngũ Hán Siêu lắc lắc đầu, Dương Lăng lại gật gật đầu nói: - Như vậy xem ra phu thê huyện chủ nơi này còn có vài kẻ tài, cũng không có gì đáng nghi. Ta nghĩ bọn họ muốn muốn tra mục đích của ta tới nơi này, cũng không cần phải an bài kẻ lén lút lại còn không dám tiến vào. Nếu như muốn giết ta, càng không thể động thù ở ưong nhà bọn họ.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: - Không còn cách nào khác, chúng ta ở ngoài sáng, hắn lại ở ưong tối, mục đích không rõ, người lại tìm không thấy, chỉ còn chờ hắn lại xuất thủ, cẩn thận chút là được, ngươi không cần vì vậy mà lo lắng quá.
Ngũ Hán Siêu nhận mệnh. Lúc này Lưu Đại Bổng ghé đầu vào, to giọng
nói: - Đại nhân, Liễu đại nhân từ Thành Đô đến rồi!
Ngũ Hán Siêu cũng có chút xấu hổ, lại chợt nhớ tới kẻ bí ẩn kia, vội nói: - À... Trong điển cố của người Hán cho tới giờ ta chưa từng nghe nói qua có người đi đường lại bị một con rùa từ trên ười rơi xuống đập chết, các ngươi ở nơi đó có từng nghe nói qua không?
Tống Tiểu Ái liền sờ lên trán Hán Siêu, hỏi: - Ngươi phát sốt à? Như thế nào lại nói mê sảng?
Ngũ Hán Siêu cười khan nói: - Là ta nghe đại nhân nói. Ta thấy đại nhân không giống nói đùa, hẳn chuyện này là có thật đi.
Tống Tiểu Ái chợt nói: - À, là đại nhân nói nha, vậy nhất định là sự thật. Đại nhân tài ưí hơn người, học quán cổ kim, trung ngoại chư quốc, bao quát vạn tượng, nói chuyện ngươi không biết cũng không đảng ngạc nhiên.
Ngũ Hán Siêu ăn phải giấm chua nói: - Đại nhân có tốt như ngươi nói sao? Đây còn chưa tới Thành Đô, ngươi như thế nào lại có Gia Cát Lượng nhập rồi.
Tống Tiểu ái che miệng ha ha cười, dùng bả vai vô cùng thân thiết đụng qua bả vai hắn, mủn cười nói: - Ngươi sao vậy? Ghen à? Hứ, ngươi là đại nam nhân mà.
Hai người bên ngoài liếc mắt đưa tình, bên Liễu Bưu đã đem tình hình điều tra ở Thành Đô rõ rành rành mạch bầm báo một lượt, sau đó nói: - Tóm lại, Tứ Xuyên thoạt nhìn không hề thái bình yên ổn như những lời đồn ở kinh, dân chúng cũng không phải là an cư lạc nghiệp, không phải chịu ức hiếp gì.
Nơi này sinh sống nhiều bộ tộc, thường xuyên phát sinh chiến loạn. Mặc dù chưa từng có trận chiến nào quá lớn, nhưng cũng chưa từng có thái bình hoàn toàn. Chỉ có điều hỗn loạn đều bị quan địa phương ừấn áp đúng lúc. Quan địa phương lại vì thành tích cho nên một mực báo cáo tình hình nơi này ổn định thái bình, về phần dân chúng, Thục vương phủ kinh doanh đã hơn trăm năm, đất Thục mười phần thì đã đoạt lấy sáu bảy phần, dân chúng phần lớn là tá điền, đều phải dựa vào vương phù kiếm miếng cơm ăn.
Bởi vậy trước mắt dù chưa tìm ra dấu hiệu Thục vương muốn mưu phản, nhưng nếu Thục vương muốn làm phản, có khả năng lập tức triệu tập được toàn bộ dân chúng đất Thục, bời vì tất cả dân chúng ở đây đều là gia đinh cùa hắn. Cho nên hắn tất nhiên không cần quan tâm đến Chỉ huy sứ, điều động chút quan quân cũng không làm gì. Đây cũng không thể chứng tỏ hắn không có ý làm phản, quan binh nơi đó, nhất là tướng sĩ hạ cấp trung cấp, đều đã ở đó cả trăm năm, đã hoàn toàn ườ thành người đất Thục rồi...
Dương Lăng tán thưởng nói: - Ngươi có thể nghĩ như vậy, đúng là đã thông minh hơn trước. Tuy nhiên chỉ bằng như vậy cũng không thể chứng minh Thục vương có ý mưu phản. Thục vương trong đám chư vương có tiếng hiền minh, đây cũng không phải là mua danh cầu lợi, nhưng bất luận đánh giá cái gì đều phải xem qua ai là kẻ bình luận, nhìn nhận từ góc độ nào.
Trong mắt hoàng đế, Thục vưcrng là kẻ an phận thủ thường, tận trung với hoàng thất. Trong mắt các quan viên trong triều, Thục vương không can dự chính vụ, không tham nhũng hối lộ. Trong mắt đám văn nhân mặc khách, Thục vương tu bổ cầu đường, xây dựng lớp dân học, người như vậy, đương nhiên chính là một vương gia tốt. Chỉ vì được xưng tụng là hiền vương mà sẽ được thiên hạ ghi công hay sao? Như vậy liền phải đem toàn bộ dân chúng đất Thục trở thành người nhà của mình? Ha hả, điều này hiển nhiên không thể nào.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: - Thục vương sinh bệnh có thể nào là sự thật?
Liễu Bưu nói:
- Vâng. Là một loại bệnh kì quái, mời rất nhiều danh y trị vẫn không khỏi. Cái này không giống giả bộ, ty chức từng phái người hỏi thăm lang trung đã được mời đến khám cho hắn, còn có đạo sĩ bên Thanh Dương cung, tất cả đều nói cùng một ý. Một người muốn giả bệnh cũng nên để ít người tiếp xúc mới càng dễ bí mật, lý nào lại gióng trống khua chiêng rầm rộ sợ người trong thiên hạ không biết.
Tuy nhiên ty chức lớn mật đoán rằng, Đông xưởng đã nắm được bản ghi chép Thục vương có ý mưu phản, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không có động tĩnh gì. Ngoại trừ tin tức Đông xưởng đã biết toàn bộ sự thật là giả ra thì, có thể nào có khả năng Thục vương bởi vì sinh bệnh mà bỏ đi ý niệm mưu phản?
- Mọi sự đều có khả năng, nhưng không có chửn^ cớ, đường đường là một vương gia, hơn nữa lại là một vương gia có tiểng hiền minh, triều đình cũng không dễ gì hành động, tiếp tục diều fra, dù thế nào cững phải tra xét rồi hãy nói. Việc này không gấp được. Ngưoi vừa từ Thành Đô đến, chắc hiểu rõ tình hình trong kinh thành, ờ đó giờ thế nào?
- Vâng, tắc nghẽn thông tin chính là điều đại kị của Xưởng vệ, một thông tin tới đúng lúc có thể chống đỡ hàng triệu quân hùng mạnh, cũng có thể đáng giá vạn lượng hoàng kim, đây là lời đại nhân chính miệng truyền dạy khi mới thành lập Nội Xưởng, ty chức làm sao dám quên?
Liễu Bưu cười nói: - Ty chức ờ Thành Đô vẫn giữ liên lạc chặt chẽ với kinh thành. Đại nhân vừa khởi hành xuống phía Tây, Thành đại nhân liền căn dặn trung tâm thông tin chuyển tới Thành Đô rồi. Ty chức trong người đang có bức thư viết tay của Tiêu Đại học sĩ từ kinh thành gửi cho đại nhân. Ghi vì ty chức lúc vào cửa liền nói đến tin tức Thục vương cho nên đã làm trễ nải.
Liễu Bưu nói xong, từ trong người lấy ra một phong thư, cung kính đưa cho Dương Lăng.
Dương Lăng nắm lấy khăn lông lớn bên thùng tắm lau sạch nước trên tay. Cẩn thận đánh giá con dấu đỏ trên phong thư là thật, lúc này mới xé mở rồi lẳng lẳng xem.
Tiêu Phương trong thư đã tường thuật tỉ mỉ tình hình phát sinh mấy tháng sau khi Dương Lăng rời kinh, lại phân tích tường tận cục diện chính trị trong triều hiện tại. Vị Tiêu Các Lão này đã ầu lo vạn phần, trong lòng hoang mang lo sợ rồi.
Mấy thế lực lớn ở Kinh thành, theo thứ tự là phái Dương Lăng, phái Lưu Cẩn, phái nguyên lão, phái trung gian, trong triều quan viên văn võ, thần tử trong ngoài về cơ bản đều phụ thuộc vào tứ đại phái này.
Phái Dương Lăng nắm chắc trong tay quân đội và tổ chức đặc vụ. Lưu Vũ quản lý Binh bộ, Dương Lăng trong quân ảnh hưởng ngày càng sâu. Hiện
Trong mắt hoàng đế, Thục vưcrng là kẻ an phận thủ thường, tận trung với hoàng thất. Trong mắt các quan viên trong triều, Thục vương không can dự chính vụ, không tham nhũng hối lộ. Trong mắt đám văn nhân mặc khách, Thục vương tu bổ cầu đường, xây dựng lớp dân học, người như vậy, đương nhiên chính là một vương gia tốt. Chỉ vì được xưng tụng là hiền vương mà sẽ được thiên hạ ghi công hay sao? Như vậy liền phải đem toàn bộ dân chúng đất Thục trở thành người nhà của mình? Ha hả, điều này hiển nhiên không thể nào.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: - Thục vương sinh bệnh có thể nào là sự thật?
Liễu Bưu nói:
- Vâng. Là một loại bệnh kì quái, mời rất nhiều danh y trị vẫn không khỏi. Cái này không giống giả bộ, ty chức từng phái người hỏi thăm lang trung đã được mời đến khám cho hắn, còn có đạo sĩ bên Thanh Dương cung, tất cả đều nói cùng một ý. Một người muốn giả bệnh cũng nên để ít người tiếp xúc mới càng dễ bí mật, lý nào lại gióng trống khua chiêng rầm rộ sợ người trong thiên hạ không biết.
Tuy nhiên ty chức lớn mật đoán rằng, Đông xưởng đã nắm được bản ghi chép Thục vương có ý mưu phản, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không có động tĩnh gì. Ngoại trừ tin tức Đông xưởng đã biết toàn bộ sự thật là giả ra thì, có thể nào có khả năng Thục vương bởi vì sinh bệnh mà bỏ đi ý niệm mưu phản?
- Mọi sự đều có khả năng, nhưng không có chứng cớ, đường đường là một vương gia, hơn nữa lại là một vương gia có tiểng hiền minh, triều đình cũng không dễ gì hành động, tiếp tục điều tra, dù thế nào cững phải tra xét rồi hãy nói. Việc này không gấp được. Ngưoi vừa từ Thành Đô đến, chắc hiểu rõ tình hình trong kinh thành, ở đó giờ thế nào?
- Vâng, tắc nghẽn thông tin chính là điều đại kị của Xưởng vệ, một thông tin tới đúng lúc có thể chống đỡ hàng triệu quân hùng mạnh, cũng có thể đáng giá vạn lượng hoàng kim, đây là lời đại nhân chính miệng truyền dạy khi mới thành lập Nội Xưởng, ty chức làm sao dám quên?
Liễu Bưu cười nói: - Ty chức ờ Thành Đô vẫn giữ liên lạc chặt chẽ với kinh thành. Đại nhân vừa khởi hành xuống phía Tây, Thành đại nhân liền căn dặn trung tâm thông tin chuyển tới Thành Đô rồi. Ty chức trong người đang có bức thư viết tay của Tiêu Đại học sĩ từ kinh thành gửi cho đại nhân. Ghi vì ty chức lúc vào cửa liền nói đến tin tức Thục vương cho nên đã làm trễ nải.
Liễu Bưu nói xong, từ trong người lấy ra một phong thư, cung kính đưa cho Dương Lăng.
Dương Lăng nắm lấy khăn lông lớn bên thùng tắm lau sạch nước trên tay. Cẩn thận đánh giá con dấu đỏ trên phong thư là thật, lúc này mới xé mở rồi lẳng lẳng xem.
Tiêu Phương trong thư đã tường thuật tỉ mỉ tình hình phát sinh mấy tháng sau khi Dương Lăng rời kinh, lại phân tích tường tận cục diện chính trị trong triều hiện tại. Vị Tiêu Các Lão này đã ầu lo vạn phần, trong lòng hoang mang lo sợ rồi.
Mấy thế lực lớn ở Kinh thành, theo thứ tự là phái Dương Lăng, phái Lưu Cẩn, phái nguyên lão, phái trung gian, trong triều quan viên văn võ, thần tử trong ngoài về cơ bản đều phụ thuộc vào tứ đại phái này.
Phái Dương Lăng nắm chắc trong tay quân đội và tổ chức đặc vụ. Lưu Vũ quản lý Binh bộ, Dương Lăng trong quân ảnh hưởng ngày càng sâu. Hiện
Phái này về cơ bản không nắm thực quyền, các quan viên dưới trướng hoặc là những chức quan nhỏ nhất, thậm chí là hàng lục phẩm thất phẩm, hoặc là những chức quan nhàn hạ, ngày thường chỉ ngâm thơ, vẽ tranh, một năm cũng không có người tới cửa bái phỏng, nhờ giúp đỡ.
Nhưng người khác không tới tìm, bọn họ lại chủ động đi tìm. Những người này tuy rằng chức quan không lớn, nhưng hàng thất phẩm cũng có thể vạch tội hàng nhất phẩm, lực sát thương chính trị là vô cùng lớn. Bọn họ nắm quyền giám sát đủ loại thành tích của quan lại, tuần tra sự thanh liêm ở các quận huyện, cải chính các án oan tư pháp, mặc dù làm cho người ta e ngại, nhưng cũng khiến người ta khá sợ hãi. Nếu thật sự bị bọn họ nắm được nhược điểm, kẻ đó không chết cũng bị chỉnh đến lột một lóp da.
Dương Lăng không có yếu điểm, lại được Hoàng đế tin cẩn, nắm trong tay đại quyền, thế những vẫn từng bị đám người này đẩy vào thế bất lợi, chật vật không chịu nổi, thậm chí đến tận bây giờ thanh danh của hắn ờ vài nơi vẫn không được tốt, tất cả đều chính là kiệt tác của đám người này ban cho.
Những nhân vật trọng yếu đứng đầu trong phái này như Mã Văn Thăng, Lưu Đại Hạ, Hàn Văn... đều đã lần lượt ròi bỏ chức vị, hiện tại nhân tài suy bại, trước mắt trên danh nghĩa đứng đầu phái là đám Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa cùng với vài vị nguyên lão ở Hàn Lâm viện, Ngự Sử đài. Nhưng đám người này không quyền lực tập trung một mối như Dương Lăng và Lưu cẩn, mà lại tổ chức có chút rời rạc.
Lúc này chính là cơ hội của Lưu cẩn. Hàn Văn vừa rời bỏ, Lưu cẩn đã nhân cơ hội uy bức lợi dụ, đem danh lợi phong quan lôi kéo đám người thấy lợi quên nghĩa trong Đạo khoa cho han tùy ý sừ dụng, làm phân hóa hệ thống giám sát và tuyên truyền, khiến một bộ phận quyền lực hiện đã thuộc ve Lưu Cần.
Từ trước đến nay luôn có một sự thật chính là kẻ phản bội luôn khiến người ta hận hơn là kẻ thù, Hán gian càng bị oán hận hơn loài quỷ dữ. Chính những kẻ phản bội này đã làm dấy lên nỗi oán ghét của những kẻ đồng sự vẫn giữ vững phẩm hạnh và lòng trung thành, vì thế mà bắt đầu nội loạn.
Điều này làm cho nội bộ phái suy yếu, lại không có một kẻ đứng đầu nào đủ mạnh mẽ để ngăn lại, khiến Lưu cần nhân cơ hội mượn gió bẻ măng, đuổi đi một đám người, làm suy yếu một đám người, lại dọa một đám người không dám ho he. Đợi đến lúc Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa nhận thấy tình thế khó mà kiểm soát, cuối cùng quyết định ra mặt thì thế trận cũng đã rơi vào tay Lưu cẩn.
Hai người này tận lực cũng chỉ có thể bảo hộ một đám người khỏi bị bãi miễn chức quan, nhưng đám người này vẫn là những phần tử có vấn đề, hiện tại chỉ có thể im lặng để tự bảo vệ chính mình. Không có được một kẻ đứng đầu đủ cường mạnh thì nói gì đến việc can dự triều chính.
Trong tình thế nghiêng về một bên trước mắt, ngoại trừ phái trung gian vẫn duy trì trạng thái trung lập, và Dương Lăng lúc rời kinh đã phân phó
chỉ có thể lá mặt lá trái, không đối kháng với Lưu cẩn mới có thể tránh được tổn thất, thì phái Nguyên lão cũng đã mất đi năng lực trực tiếp đối đầu vói Lưu Cẩn, vì thế mà lực lượng của y ngày càng lớn mạnh, hiện tại ở kinh sư chỉ minh y nắm thế độc tôn.
Dân gian đã có kẻ sau lưng tôn Lưu cẩn là 'Lập hoàng đế - hoàng đế đứng'. Lúc thượng triều ngồi ở ngai vàng là Chính Đức Hoàng đế, mà hắn lúc này cũng ở bên cạnh người thì chính là ' hoàng đế đứng', quyền thế ngút trời, ngông cuồng tự đại. Tiêu Phương lo lắng đối với sự việc này, mới khẩn cấp viết thư cho Dương Lăng, xin hắn chủ ý. Bằng không đợi đến lúc hắn hồi kinh, thiên hạ đã nằm trong tay Lưu cẩn rồi.
Dương Lăng xem kĩ, gõ gõ lên giấy viết thư, nét mặt lộ ra một tia xem thường mà cười nói: - Lập hoàng đế? Nếu đã xưng Hoàng đế thì còn lập cái gì? Hoàng đế cho hắn đứng, hắn mới đứng được, bảo hắn nằm xuống, hắn cũng không dám đứng!
Hắn vẽ chút nước lên trên mặt giấy, nhìn nét mực dần dần loang thành một đoàn, trầm tư một lúc sau mới hạ tay xuống, đem bức thư đã ẩm ướt nước không còn thấy được bút tích quăng đi, nói: - Ngươi lập tức ừở về Thành Đô. ở nơi đó bảo toàn đại cục, không có chuyện gì trọng yếu không cần đến gặp ta, phái kẻ khác đưa tin tới là được rồi, không được để những kẻ đang dòm ngó biết tới sự có mặt cùa ngươi.
Dương Lăng lại cười cười nói: - Ngươi thay ta trả lời Tiêu các lão một câu: "Trí tuệ vẫn nắm, việc định liệu trước, Các lão ngủ yên, không cần phải lo." Những lời này cũng có thể khiến Lưu Vũ biết được, nếu không phải là đối với lão huynh đệ, sợ là muốn ngủ cũng ngủ không được. Không chừng một ngày nào đó, phải chạy đi tìm Lưu cần uống trà nói chuyện phiếm một chút rồi.
Liễu Bưu mỉm cười, chắp tay nói: - Vâng! Ty chức tuân mệnh.
Kỳ thực dù không nhìn thư thì y cũng không phải hoàn toàn không biết tình hình trong kinh thành, trong lòng cũng luôn vì Dương Lăng mà cảm thấy băn khoăn, nhưng lúc này lại thấy Dương Lăng thần thái thoải mái, biết hắn tắt có đối sách, thì lại thấy yên tâm.
Dương Lăng gật gật đầu, ngẩng mặt lên nhắm lại hai mắt nói: - ừ, ngươi trước hãy đi nghỉ, sau đó lập tức quay về đi, ta phải nghỉ ngơi một chút.
Liễu Bưu vâng một tiếng, lặng yên lui ra ngoài.
Dương Lâng lại cẩn thận suy nghĩ thật lâu, đem tin tức tinh hình thế lực các phe phái ở kinh thành mà Tiêu Phương truyền đến cẩn thận xem xét lại một lượt, cũng hiểu được mối nguy trước mat. Thế lực của Lưu cẩn có nguy cơ không khống chế được. Ngọn lửa này cứ để cháy lớn, bản thân han cũng có thể bị lửa thiêu. Phải ứng phó thế nào đây? Trí tuệ vẫn nắm, việc định liệu trước. Kia câu nói chỉ là đề ổn định nhân tâm, đối sách thực sự hắn còn chưa có nghĩ ra.
Dương Lăng nuốt nước bọt, cố gắng hồi tưởng thật lâu, đem từng trận tranh quyền đoạt vị từ cổ chí kim, trong nước ngoài nước mà bản thân nhớ rõ từng trận một cân nhắc một lượt, kết hợp với tình thế hiện tại, rốt cuộc cũng nghĩ ra được một biện pháp. Hắn cân nhắc lại mấy lần , cảm thấy kế này tính khả thi rất cao , mới đứng dậy.
Khóe miệng của Dương Lăng chậm rãi nhếch lên , lộ ra nụ cười châm biếm, thản nhiên nói: - Tranh đi. Đoạt đi. Không như vậy thì đám lão thần cũng sẽ không bị người hoàn toàn đẩy về bên ta , từ nay về sau sẽ chắc chắn ưở thành đồng minh của ta. Ha hả , hiện tại cứ để cho ngươi ở kinh
thành tự do tự tại. Một khi ta đã hồi kinh , sẽ có biện pháp lật đổ thế lực ngưoi mới khổ công xây dựng , ngoan ngoãn trở lại hậu đình của ngươi chờ ta tấn công đi.
- Nếu ta thực sự bỏ mạng ở Tứ Xuyên... Hắn sâu kín thở dài A Đức Ny , khi đó phải nhờ vào nàng rồi, đem phong thư mật ta gửi ngươi giao cho Vân nhi, nàng ấy nhất định sẽ giúp được ta. Khi đó ta ở dưới cừu tuyền cũng có thể yên lòng.
Khi hắn xuống Tây Bắc , đã viết một phong thư giao cho A Đức Ny , tuy trong thư đã nói rõ mọi chuyện phải do Thành Khởi Vận sắp xếp , nhưng hắn biết rõ tình cách của Thành Khởi Vận. Thành Khởi Vận không phải Triệu Tử Long , cho nên không thể cùng nàng chơi trò mở túi gấm.
Cho dù nàng ngoài mặt đáp ứng nghe lòi , chỉ cần chính mình vừa đi , nàng ấy nhất định sẽ lập tức mở thư, cười gian mà nói con người bản tính vốn đa nghi. Nàng ấy quyết sẽ không suy đoán một vòng hồ đồ bí ẩn mà nhẫn nại chờ thêm mấy tháng.
Thành Khởi Vận ở trước mặt hắn là người nhu tình như nước , xinh đẹp quyến rũ lại săn sóc dịu dàng , hết mực cung phụng. Nhưng Dương Lăng biết rằng, nàng đây chỉ là đối với hắn mà thôi, bởi nàng đã coi hắn là nam nhân có thể dựa dẫm cả đời, quyết đi theo hắn. Thành Khởi Vận thật tâm trân trọng hắn , hơn nữa còn trọng yếu hơn so với sinh mệnh của chính mình. Cho tới bây giờ nàng cũng chỉ vì một mình hắn.
Sự chân thật của Thành Khởi Vận cho tới bây giờ vẫn không hề thay đổi, tính cách đa nghi, lãnh khốc , tàn nhẫn , âm hiểm cũng không có thay đổi. Nàng sẽ không vì nước vì dân , cũng sẽ không quý ừọng bách tính. Bộ dáng hiện tại của nàng chỉ bởi vì chưa có đất dụng võ , hơn nữa được tình yêu của hắn bao dung cho nên mới lộ ra vẻ ngoan ngoãn giả tạo ấy mà thôi.
Một khi ý thức được nguy hiểm trước mắt, vì bảo hộ chính mình, nàng có thể không chút nào thương hại mà hy sinh những người khác. Tài trí hơn người, tướng mạo xinh đẹp vô song, từ nhỏ lại nhận đủ loại ức hiếp thống khổ, chưa từng có người đưa tay cứu giúp nàng hay biểu thị ân tình, tất cả chỉ lộ ra vẻ thèm muốn thân thể của nàng. Cứ như vậy trôi đi, tâm cùa nàng đã sớm cứng như sắt đá rồi.
Nếu bị nàng biết được hắn trong lòng ôm ý niệm phải chết ở đất tây bắc , dựa vào tình yêu của Thành Khởi Vận dành cho hắn , và tình cách của nàng vì hạnh phúc bản thân , có thể không từ thủ đoạn , đối với thiên hạ sống chết cũng không thèm liếc mắt một cái, Đương Lăng có thể kết luận , nàng nhất định sẽ không tiếc dùng mọi thủ đoạn để triệt tiêu khả năng nguy cơ này có thể xuất hiện.
Dương Lăng không có nhiều hiểu biết đối với những thủ đoạn hại người như vậy , nhưng dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Thành Khởi Vận, ít nhất cũng có thể phỏng đoán ra những biện pháp mà nàng có thể nghĩ tới để đạt được mục đích:
Cách thứ nhất là mặc kệ Thục vương phủ trên dưới gần một vạn người thân tộc và người nhà có hay không có ý mưu phản , chỉ cần tạo ra bằng chứng chỉ đích danh Thục vương mưu phản , như vậy triều đình có thể trực tiếp phát binh, không cần đến hắn đi kiểm chứng.
Cách thứ hai là tnrớc khi hắn đến được Tứ Xuyên , liền phái đi vài người thân tín, dùng hết mọi thủ đoạn độc ác, đem Thục vương và những kẻ có tư cách kế thừa danh hiệu Thục vương toàn bộ giết sạch , triệt cỏ tận gốc. Thục vương nòi giống đều đã tuyệt, tiếp tục kiểm chứng Thục vương có haỵ không ý niệm mưu phản cũng là vô nghĩa. Loại sự tình như vậy , nàng nhất định làm được, dù phải hi sinh ít nhiều người vô tội, chỉ sợ nàng căn bản sẽ không thèm để trong lòng.
Cho nên hắn mới đưa lời trăn trối giao cho A Đức Ny , lại thêm nhiều lần báo cho nàng ấy biết trừ khi hắn gặp bất trắc , nếu không vạn lần không được đem thư giao cho Thành Khởi Vận, nếu không sẽ xảy ra đại họa.
Đương nhiên , chỉ vì giải thích cho nàng ấy chuyến đi Tứ Xuyên của hắn không có gì nguy hiểm , đấy chỉ là sự sắp xếp thường thấy của những người chức cao vọng trong ờ các nước Phương Đông , mà cũng mất nửa đêm thuyết phục. Cuối cùng vẫn phải dựa vào liên tiếp hôn môi thân mật, mới có thể ngăn chặn A Đức Ny liên tiếp hỏi" Vì sao".
Dung nhan xinh đẹp mang theo ý cười ấm áp , đôi lông mày kẻ đậm như rặng núi xa phảng phất ý thu mờ nhạt, vẻ đẹp của nàng giống như sự phản
Thác Bạt Yên Nhiên một bên ngoan ngoãn để mặc hắn chải tóc, một bên lại hứng trí bừng bừng nói.
- Nữ nhân, lòng dạ đúng là luôn tò mò. Chu Nhượng Cận cười khổ lắc đâu, đem chuyện phát sinh ở nhà trúc tường thuật lại một lần.
Thác Bạt Yên Nhiên nét mặt vui sướng thấy người gặp họa, hả hê cười nói: - Không tồi! Hắn cái thứ cuồng loạn để mắt ưên đỉnh đầu không nhìn thấy gì nên mũi dính tro là đúng rồi, để hắn nhận giáo huấn cũng tốt. Những lời này ta sớm đã muốn nói, ha ha ha...
- Còn nói người khác, người còn không phai như vậy? Chẳng qua ngươi cuồng là giấu ở trong lòng, cuồng đến nỗi lấy ra cho người ta xem cũng lười.
- Hử, thì chỉ có ngươi biết Thác Bạt Yên Nhiên cười khẽ, lườm hắn một cái, khẽ vuốt cằm nói: - ừ, nghe người vừa nói thì vị Dương đại nhân này đều lo việc triều chính nhưng quả thật kiến thức không tầm thường, tuy rằng không giống ngươi, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, văn thao võ lược mọi thứ tinh thông, nhưng hắn học tập dốc sức, ữên chính đản nhìn xa hiểu rộng, cũng khó trách hắn năm đó tuy ít tuổi nhưng lại được hai đời đế vương trọng dụng, thanh danh vang xa, đại quyền nắm trong tay.
Chu Nhượng Cận vui thích nói: - Đâu chỉ như thế, hắn cùng ta giải thích rất nhiều cái gì không mưu mà hòa. Cái nhìn tuy rằng có chút quá mức lớn mật, mạo hiểm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rất thấy có đạo lý. Ta dám nói, Đại Minh hơn một trăm năm qua, làm thần tử có thể nhiều vô số, nhưng nếu người này ngồi ở vị trí đứng đầu nội các, Hoàng thượng bạo gan để hắn đi làm, sau ba mươi năm, chiến công của hắn có thể vượt qua hết thảy danh thần tướng giỏi của tiền triều.
Thác Bạt Yên Nhiên tò mò cười nói: - Thực sự lợi hại như vậy? Ha hả, có thể làm cho công tử người như vậy hoàn toàn ngưỡng mộ, hắn mới là kẻ đầu tiên. Kẻ toàn tài như Dương Thận, cũng chưa từng được người thừa nhận như vậy, có cơ hội, ta phải gặp hắn mở mang tầm mắt một chút.
- Ha hả, cái này dễ thôi, vị Dương đại nhân này, ta lần đầu gặp đã thân, thật lòng muốn cùng hắn kết giao. Nếu như người muốn gặp, đêm nay lúc tiệc rượu, để huyện chủ dẫn đường, người đi ra kính hắn một chén rượu, bắt chuyện vài câu. Chỉ có điều, người đừng vặn vẹo người ta thi từ ca phú, ta thấy Dương đại nhân đối với cái này cũng không thành thạo, tránh gây lúng túng.
Thác Bạt Yên Nhiên hé miệng cười nói: - Được rồi, được rồi. Ta cái gì cũng sẽ không vặn vẹo hắn, người yên tâm chưa? Người có cần ta đến mặt cũng bịt kín, để tránh hắn lại giống với Đô chỉ huy Sơn Đông mới tới nhậm chức kia, nhìn người ta như trúng phải tà, khâm sai đại nhân lại chảy nước miếng, lênh láng khắp nơi.
Chu Nhượng Cận chạm ngón tay vào môi nàng nhẹ nhàng nhéo một cái, giận cười nói:
- Ngươi nha, chỉ được cái dẻo miệng, quan lớn ở kinh thành còn có mỹ nữ nào chưa thấy qua? Có đến nỗi như vậy mất mặt sao? Ta nghe nói đệ nhất danh kỹ ở Giang Nam, được xưng tụng kĩ nghệ thiên hạ có một không hai , cho đến bây giờ cũng vẫn chỉ dám yêu thầm hắn. Khâm sai đại nhân đúng là đại nhân vật tầm mắt cao rộng , đã trải qua nhiều biến cố không thèm để mắt tới những chuyện nhỏ nhặt như vậy , Yên Nhiên đại tiểu thư của ta a...
Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống. - À mà , Huyền Y công tử người không phải còn rất ngưỡng mộ Đại Lâu Nhi kia sao? Trong mắt người , nàng ta phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ đi? Đáng tiếc nha , tại thời điểm người ta xinh đẹp danh chính ngôn thuận nồng nhiệt gả đi , người tiểu tử thối này còn đang ở nhà chơi nặn đất với... ai rồi. Hay là người thương lượng với khâm sai Dương đại nhân xem sao? Nói Dương đại nhân đem nàng ta nhượng lại cho người. Dù sao thì trong chốn quan trường , tặng nhau mỹ tì cũng chỉ là một chuyện phong lưu thôi mà.
Hỏng rồi , đổ bình giấm chua rồi!
Chu Nhượng Cận toát mồ hôi lạnh , Thác Bạt Yên Nhiên cái gì cũng tốt , chỉ có điều , ghen tuông trầm trọng. Chỉ cần một chút không cẩn thận lời nói ra khiến cho nàng nảy sinh ghen tỵ , nàng ngay lập tức có thể từ cửu thiên tiên nữ không bám bụi trần , đảo mắt cái biến thành chủ hiệu giấm chua lão Trần tỉnh Sơn Tây.
Hôm nay một câu kia đã nói sai rồi, có thể đoán được cuộc đời y nửa năm sau sẽ không dễ sống. Chỉ cần nàng trong lòng không thoải mái, nhất định sẽ đem những lời nói của y hôm nay dằn vặt y đến chết đi sống lại.
Chu Nhượng Cận cuống quýt cười nói: - Cẩm giang hoạt nhị nga mi tú. Hóa xuất văn quân dữ tiết đào. Ngôn ngữ xảo thâu anh vũ thiệt. Văn chương phân đắc phượng hoàng mao . Yên Nhiên là Ba Sơn đất Thục đất thiêng lắm mới nảy sinh được một hiền tài, chỉ là một Đại Lâu Nhi, làm sao bì kịp với người, tự sắc vạn người có một, tài học giấu trong người.
(1. Cẩm Giang hoạt nhị Nga My tú, Sinh xuất Văn Quân dữ Tiết Đào .
Ngôn ngữ xảo thâu anh vũ thiệt, Văn chương phân đắc phượng hoàng mao. Phân phân từ khách đa tình bút, Cá cá công hầu dục mộng đao. Biệt hậu tương tự cách yên thủy, Xương bồ hoa phát ngũ vẫn cao Dịch: Núi sông đất Thục trời cho đẹp, Sinh được Văn Quân với Tiết Đào. Ngôn ngữ êm lời anh vũ nói, Văn chương sánh giá phượng hoàng cao. Thi nhân rối rít đành ngưng bút, Khanh tướng mơ màng mãi Ích Châu. Ly biệt nhớ nhau với khói sóng, Xương bồ năm sắc dáng hoa đầu
Trác Văn Quân và Tiết Đào, 2 trong số những người phụ nữ đẹp nhất lịch sử Trung Quốc Thời ấy, Trác Văn Quân thuộc hàng quốc sắc thiên hương, con của tri huyện Thiểm Tây Trác Bá Lộc. Nàng được gã cho thư sinh Vương Hàm Tân, đỗ tú tài rồi nhưng vẫn tiếp tục việc bút nghiên. Nửa năm hương lửa đang nồng, Hàm Tân bỗng lâm bạo bệnh từ trần. Nửa đời hồng nhan dang dở. Trong suốt thời gian làm tuần, nàng ngồi rũ rượi bên bàn thờ chồng. Bỗng một đêm, văng vẳng từ bên kia sông, tiếng đàn ai oán theo với lời ca não nùng. Tiếng đàn ca đó là của Tư Mã Tương Như vừa gảy đàn vừa hát khúc "Phượng cầu hoàng" (Chim phượng trống tìm chim phượng mái) Trác Văn Quân nghe được tiếng đàn, lấy làm say mê, đương đêm bỏ nhà đi theo chàng. Trác ông tức giận, quyết định từ con. Đôi trai gái đó mở một quán nấu rượu. Vợ chồng cùng cặm cụi làm ăn.
Tiết Đào (76831), tự Hồng Độ, người Trường An, là nữ thi nhân thời nhà Đường, người gọi là Nữ Hiệu Thư, từng xướng họa cùng thi nhân nổi tiếng đương thời Nguyên Chẩn, thực lực không thua kém ai. Khi ở Hoãn Hoa khê, bà chế tạo một thứ giấy hoa thông, và một thứ giấy màu đỏ thẫm có vẽ năm sắc rất đẹp, gọi là Tiết Đào tiên. Lúc vãn niên, ở phường Bích Kê, bà dựng lầu Ngâm Thi. Bà mất năm Thái Hòa thư năm đời Đường Văn Tông, hưởng thọ 65 tuổi.)
Thác Bạt Yên Nhiên hơi giãn ra lông mày, con ngươi trong treo như nước hơi nhìn lên, giọng nói mang theo vài phần uy hiếp chậm rãi nói: - Hả? Như vậy Nhượng Cận huynh cảm thấy ta có thể sánh với Tiết Đào, hay lại có thể giống như Trác Văn Quân?
Chu Nhượng Cận hận không thể tự vả miệng, so với ai khác không so, so với mấy người đó làm cái gì? Hắn vốn định lấy ví dụ vài ba tài nữ mỹ nữ nổi danh đất Thục để làm Yên Nhiên vui vẻ, nhưng lại quên Tiết Đào đã từng làm kỹ nữ, Trác Văn Quân lại càng tệ, trước kia đã từng tái giá.
Mà Thác Bạt Yên Nhiên cũng đã từng hứa hôn, chỉ là chưa xuất giá thì vị hôn phu đã bệnh chết, thân thế có chút tương đồng với Trác Văn Quân. Tuy nói dân tộc thiểu số ở Tứ Xuyên khá đông, phong tục cũng không nghiêm khắc như ở trung nguyên, Thác Bạt Yên Nhiên là nữ nhân sinh ra và lớn lên ở nơi này, đối với phong tục nghiêm khắc càng không quan tâm. Nhưng cảnh ngộ tương đồng, ngâm bài thơ này, ngược lại lại giống như châm biếm nàng, như vậy chẳng phải là càng chọc Yên Nhiên phát hỏa?
Thác Bạt Yên Nhiên trừng mắt nhìn y thật lâu, nhận thấy bộ dáng hắn khóc không ra nước mắt, đột nhiên nhoẻn miệng cười, mắt đẹp khéo léo lườm hắn một cái nói:
- Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly , đúng là rất cảm động. So với Trác Văn Quân cũng được, chỉ có điều đừng để có một ngày ta đối người viết " Bạch đầu ngâm - Khúc ngâm đầu bạc" thành "Quyết biệt thư Thư ly biệt" là được.
- Bạch đầu ngâm - Khúc ngâm đầu bạc (Trác Văn Quân) Ngai như sơn thượng tuyết,
Kiểu nhược vân gian nguyệt. Văn quân hữu lưỡng ý, Cố lại tương quyết tuyệt. Kim nhật đấu tửu hội, Minh đán câu thuỷ đầu. Tiệp điệp ngự câu thượng, Câu thuỷ đông tây lưu.
Thê thể phục thê thê, Giá thú bất tu đề. Nguyện đắc nhất tâm nhân, Bạch đầu bất tương ly. Trúc can hà niệu niệu, Ngư vĩ hà si si. Nam nhi trọng ý khí, Hà dụng tiền đao vị.
Dịch nghĩa
Trắng như tuyết trên núi, Sáng như trăng ở trong mây. Nghe lòng chàng có hai ý, Nên thiếp quyết cắt đứt. Ngày hôm nay nâng chén sum vầy, Sớm mai đã đưa tiễn nhau ở bên sông. Đi lững thững trên dòng nước, Nước cứ chảy xuôi mãi từ đông về tây (mà không quay về).
Buồn rầu lại cứ buồn rầu, Lấy nhau rồi những tưởng không nên than vãn. Mong có được người một lòng không thay đổi, Đến khi đầu bạc chẳng xa nhau. Cần cấu trúc dáng thon thon khẽ động, Đuôi cá vẻ cong cong. Nam nhi coi trọng ý chí, Sao lại vì tiền bạc (mà thay lòng)!
Chu Nhượng Cận như trút được gánh nặng, biết tiểu yêu tinh này chịu bỏ qua cho y, vội vàng cam đoan nói: - Không có. Nhượng Cận đời này kiếp này, chỉ có thể đối Yên Nhiên tấu một khúc " Phượng cầu hoàng", phong hề nhất sinh cầu phượng hoàng....
Ngón tay thanh nhã như ngọc nhẹ nhàng cầm tay của y, chạm nhẹ lên gương mặt xinh đẹp của nàng, trong đội tròng mắt long lanh như nước là muôn vàn nhu tình.
- Phượng hề phượng hề quy cố hương, du ngao tứ hải cầu kỳ hoàng, hữu nhất diễm nữ tại thử đường, thất nhĩ nhân hà độc ngã tràng, hà do giao tiếp vi uyên ương...
- Phượng cầu hoàng, Tư Mã Tương Như Phượng hề, phượng hề quy cố hương, Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng, Thời vị ngộ hề vô Sở tương, Hà ngộ kim tịch đăng tư đường. Hữu diệm thục nữ tại khuê phường, Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường. Hà duyên giao cảnh vi uyên ương Tương hiệt cương hề cộng cao tường.
Dịch nghĩa:
Chim phượng, chim phượng về cố hương, Ngao du bốn bể tìm chim hoàng Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng. Hôm nay bước đến chốn thênh thang. Có cô gái đẹp ở đài trang, Nhà gần người xa não tâm tràng. Ước gì giao kết đôi uyên ương, Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường.
Tiếng đàn bay lượn, thanh âm du dương, trong vườn trúc trầm bổng bay xa.
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | Cẩuca |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 243 |