Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phân phối con mồi.

Tiểu thuyết gốc · 2469 chữ

Sau khi Lý Dương thu lấy thú huyết, tế sư để hắn quỳ gối trước tế đàn, đây là đặc quyền của người dâng lên tế phẩm. Tế sư cũng nói cho Lý Dương biết, làm như vậy mặc dù bây giờ có thể chưa có được lợi ích gì, nhưng về sau có thể có được chỗ tốt rất lớn.

Chờ Lý Dương đã tiến lên trước tế đàn quỳ xuống, tế sư mới bắt đầu tiến hành nghi thức tế lễ. Chỉ thấy tế sư bắt đầu nhảy múa, trong miệng không ngừng ngâm xướng tế văn.

Ngọn lửa trên tế đàn cũng bắt đầu nhảy múa lên, như là trở nên có linh tính chứ không giống như bình thường im lặng.

Đột nhiên, thú huyết ở trong ao đá bị hút lên, bay vào trong ngọn lửa trên tế đàn. Từng đoàn khói xanh không ngừng bốc ra.

Chờ khi thú huyết cạn kiệt thì nghi thức cũng kết thúc. Ngọn lửa trên tế đàn rõ ràng lớn lên một đoạn, cũng trở nên sáng tỏ hơn.

Tế sư thấy thế thì rất là vui mừng, nếu lão không nhìn nhầm thì bây giờ tổ linh còn lớn mạnh hơn một chút, so với trước khi đại tế diễn ra.

Đây chính là chuyện tốt, lo lắng trong lòng tế sư cũng được giải tỏa một phần. Quả nhiên A Dương đứa trẻ này không phụ sự mong đợi của mọi người.

Tế sư quay ra đỡ Lý Dương dậy, cười vui vẻ nói với hắn.

" A Dương a, cũng may mà có ngươi, tổ linh mới có thể khôi phục một chút. Lần này ngươi lập đại công, ta nhất định phải thưởng cho ngươi mới được."

Lý Dương nghe vậy cũng rất vui vẻ, mặc dù hắn cũng không để ý cái gì lập công không lập công, làm được thì hắn làm thôi. Nhưng có phần thưởng là hắn thấy vui rồi.

Tế sư nói xong thì tỏ ra suy tư, nói thật thì bộ lạc cũng rất khó khăn, căn bản bây giờ lão cũng không có thứ gì thích hợp để mà thưởng cho Lý Dương. Trước đó còn có thể dùng mãnh thú thịt cùng mãnh thú huyết, nhưng bây giờ Lý Dương cũng đâu có thiếu.

Chợt tế sư nhớ ra mình còn có cất giữ một bình nhỏ thanh minh mục dịch. Cái này là linh dịch được phối chế ra từ một số loại linh dược quý, có tác dụng tăng lên thị lực.

Bình thanh minh mục dịch này cũng không phải do lão phối chế, mà là tổ tiên truyền xuống. Nguyên liệu phối chế loại linh dịch này muốn tìm được cũng không phải việc đơn giản, căn bản phải có thực lực để đi sâu một chút vào trong hung thú xâm lâm mới có thể tìm đủ.

Thế là tế sư nói với Lý Dương, để hắn trước tiên cùng mọi người phân chia con mồi, chờ xong xuôi thì tới tìm lão. Nói xong thì lão cũng không tiếp tục ở lại đó, mà trở về nơi ở của mình.

Đám người Lý Dương cũng bắt đầu tiến hành phân phối con mồi. Chỉ là, ngoài Lý Dương, những người khác đều rất là mất tự nhiên. Bởi vì ngoại trừ đám con mồi là dã thú, bọn họ căn bản không có tư cách được chia đầu kia man thú. Man thú a, dù sao cũng là một đầu to lớn man thú!!!!!

Lý Dương thấy thế thì mỉm cười, hắn cũng không phải người ki bo, mọi người cùng ra ngoài đi săn, không bỏ sức cũng bỏ công. Chưa kể về sau vẫn còn phải cùng nhau đi săn, phân chia cho bọn họ một chút cũng là nên. Có thể làm cho thực lực của bọn họ tăng lên một chút, cũng sẽ giúp ích cho những chuyến đi săn sau này.

Thế là Lý Dương nói với Lý Chiến:

" Thập bát gia, ngươi để mọi người giúp ta phân tách đầu cự mãng này.

Ta chỉ lấy da mãng, gân mãng và một nửa huyết nhục, còn lại thì ngươi phân phối cho mọi người."

Người trong đội đi săn nghe thấy vậy thì rất kinh ngạc. Lý Chiến cũng vậy, ông ta ngượng nghịu nói với Lý Dương.

" A Dương, thế này làm sao được, đây cũng đều là công sức của ngươi, chúng ta cũng không có giúp chút gì, làm sao có mặt mũi mà nhận lấy."

Lý Dương thấy thế thì cười nhẹ nói:

" Cự mãng quá lớn, thịt nhiều như vậy ta sợ ăn không hết."

Đây đương nhiên chỉ là Lý Dương lấy cớ cho có lệ, chứ làm gì có chuyện ăn không hết. Thịt này cũng không giống như thú huyết, để lâu cũng không sao, cùng lắm thì thất thoát một chút năng lượng, ảnh hưởng không lớn.

Mọi người nghe Lý Dương nói thế, thì họ cũng đều hiểu được là Lý Dương cố ý muốn chia thịt cho bọn họ, trong lòng ai cũng cảm kích. Cảm kích xong chính là vui vẻ, mọi người đều dồn ánh mắt về phía Lý Chiến, chỉ chờ có cái gật đầu của ông ta.

Lý Chiến thấy vậy cũng không thể từ chối ý tốt của Lý Dương, thế là hết sức cảm động nói với Lý Dương.

" A Dương a, ta cũng không biết phải nói gì với ngươi, chỉ biết thay mặt huynh đệ trong đội săn cảm tạ ngươi!!!"

Đám người trong đội săn thấy thế thì tất cả đều mỉm cười vui vẻ, đồng loạt cảm tạ Lý Dương. Trong lòng ai cũng cảm thấy Lý Dương rộng lượng, đã không trách bọn họ bỏ lại hắn chạy, còn chịu chia sẻ thịt man thú cho bọn họ.

Lý Dương nghe vậy chỉ cười cười, nói với mọi người không cần khách khí.

Cũng không tiếp tục nhiều lời, Lý Chiến để cho đám người trong đội săn tiến lên phân tách thịt man thú. Nhưng thực ra chuyện này cũng không hề dễ dàng, bởi vì lớp da của cự mãng rất bền chắc, dùng bình thường thạch khí rất khó để cắt ra.

Vừa tầm lúc này đám người lão hắc, nhị thúc và mấy thằng tiểu đệ của Lý Dương cũng tiến lên. Bọn họ biết được Lý Dương thắng lợi trở về thì rất là vui vẻ, vừa rồi là vì tế lễ nên bọn họ cũng không dám đi ra.

Vừa nhìn thấy lão hắc, Lý Dương liền nghĩ đến bảo bối của lão, thế là Lý Dương muốn lão cho mượn bảo bối của lão dùng một chút.

Lão hắc thấy Lý Dương lại muốn dùng bảo bối của mình đi cắt thịt thì dựng râu trừng mắt, rất là không vui. Nhưng cuối cùng lão cũng đồng ý, dù sao trước đó nó cũng đã bị Lý Dương dùng làm dao cạo tóc đâu, cũng không có gì to tát.

Chờ lão hắc lấy tới thanh đao bảo bối của lão, việc mổ xẻ cự mãng đã dễ dàng hơn nhiều. Lý Dương để đám người dọc theo phần bụng rạch ra, hoàn chỉnh tách lấy da mãng xà. Lớp da này mặc dù là phòng ngự kinh người, nhưng cũng tương đối mềm nhẹ, dùng làm giáp da chắc chắn sẽ rất tốt.

Tách xong da mãng xà, Lý Dương để người ta giúp hắn cũng tách lấy phần gân mãng, đây chính là nguồn gốc sức mạnh của đầu mãng xà này.

Theo lý thì bình thường mãng xà là không có gân thứ này, nhưng hung thú thì khác, chúng thường có hai sợi gân nằm hai bên xương sống, giúp chúng có sức mạnh càng thêm mạnh mẽ.

Việc tách hai sợi gân này cũng không khó, bởi vì cấu trúc của chúng hoàn toàn khác với phần cơ thịt xung quanh, chúng rất bền và dẻo dai, không lo bị dễ dàng cắt đứt.

Chờ tách được hai sợi gân này, lý Dương có được hai đoạn gân dài khoảng hai mươi mét, to cỡ ngón tay.

Sợi gân này Lý Dương có thể dùng làm dây cung, hoặc cũng có thể dùng làm dây câu. Mặc dù còn hơi ngắn một chút, nhưng chúng còn cần được sử lý. Sau khi sử lý xong, chiều dài của chúng sẽ được kéo dài rất nhiều, cũng không cần lo lắng chiều dài không đủ.

Sau khi phân tách xong thịt của cự mãng, Lý Chiến nhìn phần đầu mãng xà hỏi Lý Dương.

" A Dương, chẳng lẽ ngươi không muốn đầu con mãng xà này?"

Ông ta hỏi như vậy là vì phần đầu này mặc dù không có bao nhiêu thịt, nhưng những cái răng của nó cũng được coi là vật liệu rất tốt, căn bản chính là tự nhiên vũ khí. Chẳng khác gì những thanh tự nhiên thạch khí, thậm chí còn là phẩm chất rất tốt thạch khí.

Lý Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu. Hắn cảm thấy răng mãng xà đúng là không tệ, nhưng không thích hợp với hắn, nếu như chúng thẳng một chút, có lẽ hắn sẽ dùng để chế tác đầu mũi tên, nhưng chúng lại có hình dạng khá cong, không thể làm mũi tên được. Nhiều lắm cũng chỉ có thể chế tạo thành một con dao nhỏ, tương đối nhỏ hẹp cái loại này, cũng không quá hữu ích.

Mọi người thấy thế thì càng vui vẻ, Lý Dương đã không cần thì đương nhiên là bọn họ có thể phân chia những chiếc răng này.

Lý Dương đã đều quyết định, vậy thì việc tiếp theo chính là chia phần, việc này do Lý Chiến thực hiện.

Mặc dù Lý Dương nói là hắn chỉ lấy một nửa, nhưng Lý Chiến cố tình cắt cho Lý Dương nửa lớn. Còn lại thì chia làm tổng cộng mười tám phần, trong đó mười sáu phần là chia cho mọi người trong đội đi săn, kể cả nhị thúc của Lý Dương.

Hai phần còn lại, một phần là của tế sư, một phần là của lão hắc. Dù sao Lý Dương đã bỏ ra một nửa chia cho mọi người, không thể bắt hắn lại phải bỏ ra phần chia cho tế sư được. Còn lão hắc đã lấy bảo bối ra giúp mọi người xẻ thịt cự mãng, không có nó, bọn họ cũng không biết phải làm thế nào, vậy nên cũng không thể thiếu lão hắc một phần.

Lý Dương vốn dĩ cũng định cho nhị thúc và lão hắc một chút thịt, nhưng họ đã được chia rồi thì hắn chỉ cho họ một phần man thú huyết mà thôi.

Phân chia xong man thú thịt, cũng chỉ còn đống con mồi bình thường. Đã có man thú thịt, tự nhiên đám dã thú này cũng chẳng còn quan trọng nữa. Thế là Lý Chiến vung tay lên quyết định.

" Các ngươi mỗi người lấy một con, còn lại đều cho A Dương."

Mọi người cũng không ai có ý kiến, đều vui vẻ nhận lấy một đầu hươu, bây giờ cho dù có bảo họ không lấy, đều đưa cho Lý Dương họ cũng đồng ý.

Lý Dương thấy vậy cũng không từ chối, hắn đưa một con cho lão hắc, một con cho nhị thúc, còn lại đều thu.

Xong xuôi, Lý Chiến đưa phần của tế sư cho Lý Dương, bởi vì Lý Dương cũng phải đi gặp tế sư, hắn sẽ tiện thể mang cho tế sư luôn.

Thấy mọi người định ra về, Lý Dương liền nói với mọi người.

" Tối nay ta sẽ nấu cơm, mời tất cả mọi người tới ăn, để chúc mừng lần này đi săn thành công."

Mọi người trong đội đi săn cũng đều nghe nói Lý Dương có thói quen này, dạo gần đây còn không ít người học theo, đặc biệt là tộc trưởng. Lý Chiến cũng đã được tộc trưởng mời qua.

Bọn họ cũng được nghe nói, A Dương đứa trẻ này còn rất biết nấu ăn, ai cũng muốn nếm thử nên không có ai từ chối. Nhị thúc và lão hắc thì càng sẽ không từ chối.

Sau khi đồng ý sẽ tới ăn cơm nhà Lý Dương, mọi người cũng vận chuyển con mồi trở về nhà mình.

Lý Dương cũng để đám tiểu đệ vận chuyển phần của hắn trở về, nhị thúc và lão hắc cũng phụ giúp một tay.

Về phần Lý Dương, hắn còn phải tới gặp tế sư, hắn cũng cắt lấy một phần thịt man thú nữa mang theo.

Vừa nhìn thấy Lý Dương, tế sư cười vui vẻ, lão càng nhìn Lý Dương càng thấy ưa thích. Lão lập tức gọi Lý Dương lại gần mình.

" A Dương tới, đây chính là phần thưởng dành cho ngươi."

Nói rồi, tế sư lấy ra một cái bình nhỏ. Đưa cho Lý Dương rồi lão mới nói.

" Đây là thanh minh mục dịch, ngươi trở về nhỏ vào mắt, nó có thể giúp cho thị lực của ngươi được tăng cường. Đây là bảo bối linh dịch, do tổ tiên để lại. Bây giờ bộ lạc chúng ta cũng không có bản lĩnh lấy được nguyên liệu để chế ra thứ này."

Lý Dương đương nhiên là nhận biết thanh minh mục dịch, trong truyền thừa cũng có thứ này, nguyên liệu sử dụng đều là linh vật, vậy nên đối với bộ lạc bây giờ đúng là rất quý giá.

Lý Dương rất là vui vẻ nhận lấy bình nhỏ, hắn còn tiện tay lắc nhẹ, thấy số lượng cũng rất ít, có lẽ chỉ đủ dùng một lần, nhưng như vậy cũng đã rất tốt rồi.

Lý Dương cũng lấy ra thịt man thú và thú huyết, mỗi loại hai phần, đưa cho tế sư.

Thấy thế thì tế sư tỏ vẻ kỳ quái, không hiểu.

Lý Dương cũng lập tức giải thích:

" Một phần là nhờ ngài đưa cho tộc trưởng."

Tộc trưởng cũng ra ngoài đi săn, vậy nên Lý Dương không trực tiếp đưa cho tộc trưởng được.

Tế sư cũng không từ chối, đều thu lấy hết.

Trước khi ra về, Lý Dương cũng nói cho tế sư biết, tối nay mình mời khách, cũng mời tế sư tới ăn.

Tế sư đương nhiên là vui vẻ đồng ý, lần trước không mời lão còn đến, huống hồ gì là lần này còn được mời đàng hoàng.

...

Cách chương.

Bạn đang đọc Nguyên Thủy Thế Giới. sáng tác bởi thiendiahong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thiendiahong
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.