Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyết trư.

Tiểu thuyết gốc · 3600 chữ

Sau khi bỏ lại đầu cự mãng, đám người Lý Chiến lại tiếp tục quay lại đi săn, nếu như nhanh chóng một chút, trước khi trời tối thì bọn họ còn có thể làm thêm hai chuyến.

Vì là phương hướng vừa rồi đã giúp cho bọn hắn thu hoạch được một đầu cự mãng, đám người Lý Chiến cảm thấy đó là dấu hiệu của sự may mắn, thế là quyết định tiếp tục đi theo hướng này.

Chỉ là Lý Dương cảm thấy, sợ rằng đạt được đầu cự mãng cũng đã là cực hạn của hướng này rồi, cho dù không nói đến may rủi thì chỉ sợ quanh khu vực cái hang ấy, thổ trư cũng đều bị cự mãng làm cho bỏ chạy hết rồi.

Kết quả đúng như Lý Dương dự đoán, khi nhóm người bọn hắn kiếm được cái hang tiếp theo, bọn hắn lại gặp phải tình cảnh tốn công mà không thu được gì. Thế là đám người bọn họ cũng phải chấp nhận sự thật rằng, quanh đây rất khó có thể kiếm được thổ trư.

Bọn hắn cũng chỉ đành đi xa một chút, cố gắng trước khi trời tối kiếm được một ổ thổ trư rồi trở về. Thời tiết mùa này rất là chóng tối, mặc dù bây giờ mặt trời vẫn còn rực rỡ, nhưng không nhanh một chút, chỉ sợ thoáng cái thì trời liền tối mất.

Mất công di chuyển ra một khu vực khác, nhóm người này của Lý Chiến cuối cùng cũng có được thu hoạch ưng ý. Thu hoạch lần này coi như là khá ổn, hai mươi tám con thổ trư, bọn họ đã có thể mãn nguyện trở về, kết thúc một ngày đi săn không được bình tĩnh lắm này.

Trên đường về, Lý Dương cảm thấy để thưởng cho ngày đi săn vất vả hôm nay, vẫn là làm cho mọi người một bữa thịt tươi đi, chứ ăn thịt khô cũng không ra sao cả. Thế là hắn nói với Lý Chiến chuyện này, để mọi người giải quyết mấy con thổ trư trên đường, chứ chờ về căn cứ mới giết thịt, thì có thể sẽ thu hút hung thú săn mồi tới.

Lý Chiến nghe xong Lý Dương muốn nấu thịt tươi cho mọi người ăn thì hết sức động tâm, nhưng vẫn rất do dự. Bởi vì giữa thảo nguyên như này, giết thịt hung thú là rất nguy hiểm, mùi máu tươi sẽ nhanh chóng thu hút các loại hung thú khác tới.

Chỉ là, hai người Lâm Nguyên và Văn Lang đi bên cạnh lập tức thêm vào.

" A Chiến, ngươi còn sợ cái gì, lần này chúng ta ngay cả một đầu hung thú khác cũng không có gặp phải, khả năng là đám hung thú này đều đã bị cái gì thu hút đi rồi."

Hai người này cũng rất mong đợi được ăn một bữa ăn tử tế.

Nghe họ nói vậy, Lý Chiến lập tức trừng mắt bọn họ một cái, rồi nói ra.

" Không phải trước đó còn đụng phải một đầu cự mãng sao, các ngươi quên nhanh vậy."

Nghe thế thì hai người Lâm Nguyên và Văn Lang lập tức xấu hổ rút đầu lại, có lẽ là không gặp phải chút nguy hiểm nào đã bắt được đầu thanh lân mãng đó, khiến bọn hắn vô thức không để ý tới.

Mặc dù Lý Chiến nói như vậy, nhưng trong lòng cũng đã xuôi, thế là lập tức để mọi người mổ thịt mấy đầu thổ trư. Nếu như mọi năm bọn họ cũng không dám mổ thịt như này, không phải là do nguy hiểm, mà là con mồi bọn họ thu được cũng không nhiều, mang về còn sợ thiếu, làm sao có thể lãng phí ở đây. Nhưng lần này thu hoạch thật sự là quá tốt rồi, bọn họ có thể thoải mái mà giải quyết nhu cầu nếu muốn.

Đã mất công giết thịt, bọn họ quyết định làm thịt luôn năm con, coi như chuẩn bị luôn thức ăn cho ngày mai.

Lý Dương để mọi người lựa chọn mấy đầu thổ trư còn non, loại này mới trưởng thành chưa lâu, lớp da còn mềm mỏng, hắn muốn dùng mấy đầu thổ trư này làm món heo quay. Thế là Lý Dương để cho mọi người không lột da của mấy con thổ trư này như bình thường, mà chỉ cạo sạch lông của chúng.

Trong khi mọi người làm thịt thổ trư, Lý Chiến không ngừng dục mọi người nhanh tay một chút, ông ta vẫn còn lo sợ sẽ có hung thú bị thu hút tới.

Thấy Lý Chiến không ngừng lải nhải, hai người Lâm Nguyên và Văn Lang bắt đầu trêu chọc ông ta.

" A Chiến, không phải là ngươi đã bị đầu thanh lân mãng dọa cho vỡ mật rồi chứ, như thế nào lại sợ như vậy?!!!"

" Đúng vậy a Chiến, chúng ta đi cả ngày cũng không gặp tung tích của một đầu hung thú nào, ngươi cần gì phải như vậy cẩn thận."

Thấy hai người này trêu chọc Lý Chiến như vậy, những người khác liền bật cười vui vẻ. Chỉ có Lý Chiến là như bị chạm phải nỗi đau như vậy, mặt không biết là xấu hổ hay là tức giận, đỏ chót lên.

Ngày hôm nay thu hoạch được đầu thanh lân mãng Lý Chiến rất vui vẻ, nhưng đó cũng là nỗi nhục nhã mà ông ta không muốn bị người khác biết được. Ông ta vậy mà lại bị một đầu mãng xà bị độc hôn mê, dọa cho xuýt đái ra quần, đó cũng chỉ là ông ta nói, chứ chân thật đã rỉ ra chút nào chưa thì không ai biết được.

Lý Chiến đang định tức giận dạy dỗ cho hai tên này một bài học, thì chợt ông ta phát hiện có động tĩnh. Cẩn thận lắng nghe một cái thì Lý Chiến lập tức nhận ra động tĩnh quen thuộc này.

Thế là Lý Chiến gầm nhẹ.

" Nhanh, chạy mau, là tuyết trư!!!"

Những người khác cũng đã phát hiện động tĩnh, loại âm thanh này cũng chỉ có người không có kinh nghiệm như Lý Dương mới không biết là gì, chứ chỉ cần gặp qua một lần thì ai cũng có thể nhận ra.

Đám tuyết trư này mặc dù cũng là trư, nhưng cùng thổ trư chính là cách nhau một trời một vực. Bọn chúng thân thể to lớn, chiều cao từ ba đến năm mét, đặc biệt nhất là chúng da dày thịt béo, mặc dù mạnh mẽ nhưng thân thể chúng rất nặng nề. Điều đó khiến cho lúc chúng chạy tạo ra động tĩnh rất to lớn.

Thế là mọi người nhanh chóng mang lên đồ vật rồi bỏ chạy, đừng tưởng tuyết trư nặng nề mà chạy chậm, tốc độ chạy của chúng cũng không hề chậm đâu, bằng không chúng làm sao có thể săn mồi được.

Đám tuyết trư này tham ăn vô cùng, chúng thịt cá rau củ gì đều ăn. Được cái trời phú cho chúng cái mũi rất linh, chúng có thể ngửi thấy mùi đồ ăn từ rất xa, rồi nhanh chóng lao tới. Với động tĩnh to lớn khi chạy của chúng, tốc độ không nhanh thì con mồi chẳng sớm bỏ chạy hết, còn chạy tới làm gì cho mất công.

Lý Dương mặc dù không biết được động tĩnh to lớn đó là của tuyết trư phát ra, nhưng có ngu thì hắn cũng hiểu được, có thể tạo ra động tĩnh như vậy thì chắc chắn thứ đang lao tới không hề dễ đối phó. Vậy nên hắn cũng không chậm trễ theo mọi người bỏ chạy.

Lý Dương cảm thấy, tai họa lần này có thể là do chính hắn gây ra, hắn có chút xấu hổ. Hắn cảm thấy mình cần làm chút gì để bù đắp một chút cho lỗi lầm lần này của mình, thế là vội vàng nhắc nhở mọi người.

" Mọi người mau đốt bó đuốc lên!!!"

Đám người đang cắm đầu chạy, nghe được Lý Dương hô lên như vậy thì hơi ngẩn người. Chợt bọn họ nhớ ra kế sách trước đó mà Lý Dương nói, thế là những người không phải mang vác con mồi lập tức dừng lại, đốt lên những bó đuốc mà trước đó họ đã làm bằng hoàng yên thảo.

Để cho những người mang con mồi chạy phía trước, còn bọn họ thì chạy sau cùng. Làm vậy để cho khói từ bó đuốc tạt về sau không làm ảnh hưởng tới những người mang vác con mồi.

Hoàng yên thảo bị bó chặt lại cháy cũng không lớn, nhưng cột khói màu vàng nhạt được tạo ra thì nghi ngút như là những bó nhang. Theo bước chân chạy về phía trước của mọi người, làn khói tạt về phía sau chẳng khác nào một dải lụa.

Đám tuyết trư này tốc độ đúng thực là nhanh, bọn họ vừa mới bỏ chạy được một chút thì đã phát hiện thấy hình bóng bọn chúng ở phía sau. Cũng may khoảng cách nơi này với căn cứ của bọn họ cũng không còn xa, cho dù khói không hun được choáng bọn chúng thì bọn họ cũng có thể trốn vào trong hang.

Đám tuyết trư này mặc dù cũng rất giỏi đào bới đất, bởi vì chúng cũng thích ăn những loại linh vật mọc ra dưới mặt đất. Nhưng chúng cũng chỉ có thể đào một chút trên mặt đất mà thôi, muốn đào ra cái hang của thổ trư, chúng còn cần tốn không ít thời gian, bọn họ căn bản không sợ.

Lý Dương cuối cùng cũng thấy được hình dạng của đám tuyết trư này. Đằng sau đang đuổi theo họ là ba đầu quái thú to lớn, nhìn chúng rất là đặc biệt. Có lẽ là để thích nghi với môi trường lạnh giá nơi vùng cận cực bắc băng nguyên này, hoặc giả là để thích hợp với cái tên tuyết trư của chúng, những đầu hung thú này toàn thân bị một lớp lông dài màu trắng phủ kín từ đầu tới chân. Nếu không phải có cái mõm lợn đầy dữ tợn đột xuất ở bên ngoài, nhìn nó càng giống một cục bông khổng lồ hơn.

Lý Dương cũng không có tin tức gì với loài vật này, vậy nên hắn cũng không biết loại sinh vật thế này thì có thể thức tỉnh loại bản mệnh thần thông nào. Nhưng dù sao ba đầu này cũng chỉ là man thú, chắc chắn là chưa có thức tỉnh thần thông.

Lông dài che đậy hết phần chân của chúng, nên không biết đám này chân kiểu gì, mà nặng nề như vậy còn có thể chạy nhanh thế.

Rất nhanh, ba đầu tuyết trư đã chạy vào tới luồng khói của hoàng yên thảo. Với cái mũi cực linh của mình, đám tuyết trư dễ dàng có thể phát hiện ra mùi khói khác biệt. Nhưng điều đó cũng không có thể cản trở bước chân của chúng. Chúng vẫn tiếp tục đuổi theo nhóm người Lý Dương mà không có một chút ý định từ bỏ.

Cũng đúng thôi, dù sao chúng cũng chưa gặp qua khói hoàng yên thảo bao giờ, làm sao có thể vì vậy mà từ bỏ đám con mồi ngon miệng phía trước, như vậy cũng không phù hợp với bản tính tham ăn của tuyết trư. Nhất là mùa này bọn chúng phải tích lũy rất nhiều năng lượng để ứng phó với mùa đông sắp tới.

Đám người Lý Dương phát hiện tuyết trư vậy mà không né tránh khói độc thì rất là vui mừng, không lẽ bọn họ lại có thể có được ba đầu con mồi to lớn này.

Sau một hồi hít phải khói độc, ba đầu tuyết trư có vẻ như đã bị ảnh hưởng, tốc độ cũng đã chậm lại một chút. Nhưng khả năng chống chịu của lũ tuyết trư này có lẽ còn rất tốt, hoặc là do gió thổi khiến cho nồng độ khói bị loãng đi khá nhiều, mấy con tuyết trư này vẫn còn đuổi theo rất hăng say.

Đám người Lý Dương cũng không có cách nào, chỉ đành tiếp tục chạy. Bó đuốc đầu tiên cũng đã cháy hết, bọn họ tiếp tục đổi một bó đuốc khác. May mắn là trước đó đi đường bọn họ đã làm không ít, thậm chí bọn họ còn muốn dùng tất cả hoàng yên thảo để bó thành đuốc, bởi vì làm như vậy mang theo càng gọn, đốt cũng sẽ được lâu hơn.

Khoảng cách với căn cứ ngày càng gần, vậy mà mấy đầu tuyết trư này vẫn còn chưa có dấu hiệu đổ gục, thực sự là bọn này dai ngoài mức tưởng tượng của mọi người.

Đám người Lý Chiến không biết phải làm sao, chờ về tới căn cứ không lẽ phải trực tiếp chui vào hang tránh né. Nếu như tuyết trư còn chưa nằm xuống, không lẽ bọn họ phải bỏ qua đám tuyết trư này.

Lý Chiến nhìn lại ba đầu tuyết trư to lớn phía sau mà nuốt nước miếng. Ba đầu tuyết trư này, mỗi đầu cũng không thua kém đầu thanh lân mãng trước đó bao nhiêu. Có được ba đầu tuyết trư này, cho dù trực tiếp thu dọn trở về cũng đã được rồi.

Những người khác cùng Lý Chiến ý tưởng cũng không sai biệt lắm, người nào cũng vừa chạy vừa ngoảnh lại nhìn ba đầu hung thú, như là sợ không để ý một cái thì ba đầu hung thú này lập tức bỏ chạy. Bây giờ cũng không còn ai có vẻ gì sợ hãi như lúc ban đầu phát hiện ra động tĩnh của bọn chúng nữa.

Thấy mỗi người cũng đã đốt hết hai bó đuốc rồi mà ba đầu tuyết trư cũng chưa chịu đổ gục, bọn chúng cũng chỉ mới có chút choáng váng. Nhưng có vẻ như điều này lại kích thích hung tính của bọn chúng khiến cho chúng bám riết không chịu buông tha đám người.

Lý Chiến sốt ruột đề nghị.

" Hay là chúng ta thử vứt ra mê hồn hoa, xem chúng có ăn không, nếu như chúng ăn thì chúng ta không phải không cần mất thêm thời gian nữa, dù sao cũng về căn cứ tới nơi rồi."

Mấy vị đội trưởng khác cũng rất là tán thành với đề nghị này. Nhưng Lý Dương lại ngăn cản.

" Không nên, dù sao cũng đã hun khói lâu như vậy rồi, bọn chúng cũng không phải không chịu ảnh hưởng, tiếp tục hun kiểu gì một lúc nữa chúng cũng sẽ phải gục ngã. Bây giờ vứt ra mê hồn hoa, chúng đều ăn còn không sao, lỡ như con dừng lại ăn, còn con không thì làm sao bây giờ."

Mọi người cảm thấy cũng đúng, dù sao kiên nhẫn một chút khẳng định sẽ được, không việc gì phải vội vã.

Lúc này, trời cũng dần chuyển tối, đám người tộc trưởng cũng đang mang theo đợt con mồi cuối cùng của họ trở về. Chỉ là có vẻ như đám người của tộc trưởng về sớm hơn đám người Lý Chiến một bước, bọn họ đã về tới cửa của căn cứ.

Tộc trưởng hỏi người canh gác ngoài cửa, thì biết được nhóm người Lý Chiến còn chưa có trở về. Vì là ngày hôm nay nhóm người này của tộc trưởng thu hoạch thật sự rất tốt, nhất là lần cuối cùng này mặc dù phải đi tương đối xa, nhưng thu hoạch cũng là tốt nhất, bọn họ bắt được tổng cộng bốn mươi mốt đầu thổ trư. Tộc trưởng rất muốn có thể khoe ra đám con mồi này với Lý Chiến.

Cũng vì lần này đi có chút xa, thế nên từ lúc đám người Lý Chiến mang thanh lân mãng trở về, tộc trưởng cũng chưa có trở lại thêm lần nào nữa, bọn họ cũng chưa biết gì về chuyện nhóm người Lý Chiến mang về một đầu thanh lân mãng.

Chiến sĩ canh gác đang định khoe chuyện này với tộc trưởng thì bị tộc trưởng ngăn lại. Tộc trưởng còn tưởng là người này định khuyên ông ta, để mọi người mang con mồi vào trong hang đâu.

Ngăn cản xong chiến sĩ kia nói, tộc trưởng quay ra nói với mọi người trong đội ngũ của mình.

" Chắc là đám người Lý Chiến cũng sắp sửa về tới rồi, chúng ta cố gắng đợi thêm một chút, nhìn xem thu hoạch của bọn hắn như thế nào."

Vì là thu hoạch thực sự là thật tốt, đám người này có vẻ như cũng rất cao hứng, lập tức thuận theo ý của tộc trưởng, đầy hứng thú đứng đợi.

Đợi còn chưa ấm chỗ, tộc trưởng liền nghe thấy động tĩnh ầm ầm tiến lại phía này. Tộc trưởng kinh ngạc quay lại nhìn, nhưng đập vào mắt chính là cảnh tượng đám người Lý Chiến đang hùng hục chạy về.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu tộc trưởng là, mặc dù trời đã bắt đầu tối, nhưng làm gì đã muộn lắm đâu mà Lý Chiến tên này bắt mọi người gấp gáp trở về như vậy, không lẽ thu hoạch còn tốt hơn đám người mình, vội vàng trở về khoe.

Nhưng tộc trưởng liền thấy ngay đám người phía trước vác theo con mồi, số lượng cũng không nhiều lắm, chắc chắn là thua kém đám người mình. Thế là tộc trưởng dẫn theo nhóm người của ông ta hồ hởi tiến lên chào đón.

Thực ra khi chưa nhìn thấy đám người Lý Chiến, mới chỉ nghe thấy động tĩnh thì ông ta còn giật thót trong lòng, bởi vì theo bản năng thì ông ta cũng nghĩ tới loại hung thú nào đó. Chỉ là sau khi nhìn thấy đám người Lý Chiến thì không hiểu sao cái ý nghĩ nào đó tự nhiên đã biến mất rồi.

Về phần đám người Lý Chiến, bọn họ vẫn còn đang bị tuyết trư đuổi theo. Đám tuyết trư này mặc dù đã choáng váng không được, nhưng không hiểu sao chúng lại càng có vẻ điên cuồng, ánh mắt chúng đỏ lòm nhìn bọn hắn, một chút ý tứ bỏ qua cũng không có.

Lý Dương có một suy nghĩ, khói hoàng yên thảo chính là một loại chất kích thích nào đó, còn mấy đầu tuyết trư phía sau chính là mấy con nghiện. Đám người bọn hắn bây giờ đang đóng vai trò là thứ gì đó mà mấy con nghiện phía sau đang thèm muốn. Và khi mấy con nghiện đó được bơm càng nhiều chất kích thích, thì mấy người bọn hắn trong mắt bọn chúng càng thêm sáng chói, càng thêm hấp dẫn không nhịn được.

Hoặc là giống như sắc lang gặp được mỹ nữ, sau khi uống rượu say, bản tính trỗi dậy không kiềm chế được mà lao vào. Có lẽ cũng chỉ có khi nào ngã xuống, chúng mới có thể dừng lại.

Bây giờ bọn họ cũng chỉ còn một lựa chọn đó là kiên nhẫn chạy, bằng không bị ngã xuống trước đám quái thú này, chỉ sợ sẽ rất thê thảm.

Có điều chạy lâu vậy, cho dù có khẩu trang thì bọn họ cũng đã hít phải một chút khói độc rồi, không biết bọn họ có kiên trì được không. Bọn họ lại không có chuẩn bị nước thuốc để giải độc mới chết chứ. Cũng chỉ có Lý Chiến mang theo mấy củ mê hồn hoa, nếu không pha vào nước cũng không đủ chia cho mọi người.

Đang chạy trốn bán sống bán chết, tự nhiên họ lại nhìn thấy đám người tộc trưởng đang vui vẻ tiến lên đón thì hoảng hồn, bây giờ mà bị chặn lại thì cả lũ xong đời. Bọn họ vội vàng vẫy tay ra hiệu cho những người kia bỏ chạy.

Đám người tộc trưởng thấy được nhóm người Lý Chiến vẫy tay còn tưởng là đang vẫy chào họ thì càng thêm hứng khởi tiến lên. Bọn họ đang rất muốn khoe ra thành tích của đám người mình đâu.

Đám người Lý Chiến thực sự muốn chửi má nó, nhanh chóng gào to.

" Mau chạy đi, có hung thú đuổi theo."

Chỉ là lúc này đám người tộc trưởng có vẻ như cũng đã nhận ra có gì đó không đúng, đám người kia có vẻ như không phải là bình thường chạy về, mà càng giống như là bị thứ gì đuổi theo mới đúng.

Đột nhiên thì bọn họ thấy được ba thân hình to lớn lấp ló sau làn khói. Vừa rồi là vì trời đang nhá nhem, khoảng cách thì xa, lại thêm có khói che phủ, khiến cho bọn họ không có phát hiện, bây giờ phát hiện ra, lại nghe thấy tiếng gào của Lý Chiến bọn hắn, thế là cả đám hoảng hồn chạy trở về.

...

Cách chương.

Bạn đang đọc Nguyên Thủy Thế Giới. sáng tác bởi thiendiahong

Truyện Nguyên Thủy Thế Giới. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thiendiahong
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.