Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thương Lượng

Phiên bản Dịch · 1779 chữ

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: PLH

Beta: LP

Chương 56: Thương lượng

“Cô Chung, lúc trước là chúng tôi bất đắc dĩ mới phải đưa Minh Hi tới thành phố X học tập. Bởi vì ở đây không tìm được trường trung học nào nhận cháu. Nhưng hiện tại chúng tôi đã tìm được, hơn nữa còn là một trường học giỏi nổi tiếng.” Ngài Diệp lấy ra một bức thư thông báo từ trong tập tài liệu đưa cho Chung Mạn, chứng minh mình không hề nói dối. “Vì vậy chúng tôi định tháng 10 này để cho Minh Hi quay về đây học. Dù sao thì nhà cháu nó cũng ở đây, suy cho cùng chúng tôi mới là người giám hộ hợp pháp của cháu.” 

Đang lúc Chung Mạn đang chăm chú đọc cẩn thận, bà Chung đứng một bên nói chen vào: “Như vậy cũng tốt. Dù sao để Tiểu Mạn một thân một mình chăm lo cho cháu nó cũng rất vất vả.”

Chung Mạn khó tin nhìn về mẹ mình. Lúc trước người một mực muốn mình trông nom Diệp Minh Hi là bà, bây giờ người muốn Diệp Minh Hi trở về cũng là bà, đến cùng bà đang nghĩ cái gì vậy ?

Kỳ thực tâm tư của bà Chung rất dễ đoán. Dù sao phí chăm sóc hai vạn tệ mỗi tháng đã không còn, không có lý do gì để không công đi nuôi cháu trai cho người khác. Hơn nữa Diệp Minh Hi ở lại nhà Chung Mạn giống như là con riêng với bóng đèn làm cản trở mối quan hệ giữa Chung Mạn và Mạc Lâm. Ngộ nhỡ khiến Mạc Lâm ghét bỏ, vậy thì đại kế gả con gái ôm cháu trai mà bà luôn ngóng đợi chẳng phải sẽ tan thành bong bóng hết sao? Bởi vậy bà Chung thoải mái lựa chọn lập trường mới.

“Ông Diệp sắp xếp rất thỏa đáng. Nhưng giờ đây Minh Hi đã quen với cuộc sống tại thành phố X, đã quen được nhiều bạn bè mới. Bây giờ đột nhiên chuyển trường tôi sợ em ấy không thích ứng kịp.” Chung Mạn biết người nhà của Diệp Minh Hi đối đãi với cậu không tốt, lại thêm lời cảnh cáo của ông Diệp hồi tết âm lịch vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô. Cô kiên quyết không chấp nhận cho Diệp Minh Hi đi với bọn họ.

“Cô Chung quá lo lắng rồi. Đối với Minh Hi mà nói thành phố X không phải là một môi trường mới sao? Nếu cháu nó đã có thể thích ứng với sinh hoạt tại thành phố X thì nơi quê quán cháu sống từ nhỏ đến lớn lại càng không thành vấn đề.” Ông Diệp thấy Chung Mạn không muốn buông tay, nhíu mày nói. “Hơn nữa chúng tôi mới là người giám hộ của Minh Hi được pháp luật công nhận, chăm sóc cháu là trách nhiệm của chúng tôi, cũng là chuyện chúng tôi cam tâm tình nguyện làm. Cô Chung và Minh Hi không thân không thích, chúng tôi rất cảm kích cô đã chăm sóc cháu nó suốt một năm. Nhưng trẻ con nên sống cùng người nhà mới là tốt nhất.”

Điều kiện tiên quyết là các người phải là người nhà có trách nhiệm……. Chung Mạn nhớ tới bộ quần áo cũ nát khi Diệp Minh Hi mới đến nhà cô, lúc ngủ dù chỉ là tiếng động nhỏ cũng sẽ kinh hoàng bật dậy, cho dù thế nào cũng không chịu mở miệng nói chuyện….. Chưa kể đến việc để một đứa trẻ sống đơn độc ở nơi đất khách quê người họ cũng không chịu gửi tiền sinh hoạt. Cô vẫn cảm thấy đưa Minh Hi về chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.

“Tôi nghĩ, chúng ta nên hỏi ý kiến của Minh Hi?” Chung Mạn xoay qua đối mặt với Diệp Minh Hi. “Em chọn đi, muốn ở lại đây với bác trai, hay là cùng chị về thành phố X?”

Sắc mặt vợ chồng họ Diệp lập tức biến sắc, không đợi Diệp Minh Hi mở miệng đã nói trước: “Cháu nó vẫn còn là trẻ con, làm sao phân biệt được tốt xấu? Chúng tôi nói nhiều lời có lẽ đã khiến cháu cho rằng chúng tôi không chào đón cháu, đây cũng là nguyên nhân pháp luật muốn cháu có người giám hộ.”

“Nhưng nếu chính em ấy cũng không bằng lòng thì chúng ta sao có thể ép buộc được?” Chung Mạn cau mày liếc nhìn hai người bọn họ. “Minh Hi em nói đi, dù quyết định của em là gì, chị cũng sẽ ủng hộ em.”

Diệp Minh Hi trả lời không cần nghĩ ngợi: “Em muốn ở cạnh chị.” Dứt lời, chìa tay ra cầm tay Chung Mạn tỏ ý quyết tâm.

Những lời này của cậu làm cho vẻ mặt mọi người trong phòng khách thay đổi một loạt.

Chung Mạn thầm thở phào, khuôn mặt vợ chồng họ Diệp như phải chịu oan uổng, ông Chung bà Chung lại có vài phần lo lắng. Về phần Mạc Lâm sau khi nghe Diệp Minh Hi tuyên bố, chân mày bên phải khẽ nhếch, ánh mắt bí hiểm khó hiểu rơi vào nơi bàn tay bạn gái mình và Diệp Minh Hi đang nắm lấy nhau.

“Cô Chung, tôi không biết vì sao cô lại cản trở chúng tôi đón Minh Hi về. Nhưng luận về tình chúng tôi và cháu mới là người thân có cùng huyết thống, luận về lý chúng tôi là người giám hộ hợp pháp của cháu, về tình về lý cô đều không thể phản bác.”

“Chẳng lẽ Minh Hi chưa đến tuổi trưởng thành thì chúng ta không cần đếm xỉa tới ý kiến của em ấy hay sao?” Chung Mạn không phục phản bác lại.

“Cô có tư cách gì mà nói vậy?” Giọng bà Diệp the thé quát lại. “Nói khó nghe một chút thì cô cùng lắm cũng chỉ là một bảo mẫu mà thôi. Làm gì có chuyện bảo mẫu không cho ông chủ đón nhận cháu mình?!”

Diệp Minh Hi gắng gượng nhịn xuống ý định phản bác. Cậu muốn tranh thủ sự đồng tình của Chung Mạn nên không thể có biểu hiện mạnh mẽ, sự ẩn nhẫn từ trước tới nay không thể chỉ vì việc này mà bị hủy hoại trong phút chốc được.

Vì vậy ánh mắt cầu cứu của Chung Mạn chỉ có thể hướng về phía Mạc Lâm một mực yên lặng quan sát tình hình. Mạc Lâm nhận thấy ánh mắt của cô, như cô mong muốn, mở miệng nói:

“Nào có người thân quanh năm suốt tháng chưa một lần quan tâm đến cháu mình, bỗng nhiên đến thăm thì được gọi là người quan trọng sao? Chớ nói chi là tết âm lịch hai người nói không quan tâm đến chuyện của Diệp Minh Hi, đến gặp mặt cũng cự tuyệt. Nếu như hôm nay hai người khăng khăng muốn đưa người đi, tôi sẽ hỏi luật sư của tôi, việc làm này có tính là bỏ rơi hay không, liệu hai người còn có tư cách làm người giám hộ hay không?”

Nghe đến chuyện tư cách giám hộ có khả năng bị lấy đi, vợ chồng họ Diệp tái mặt. Bà Diệp nhịn không được mắng to: “Cái, cái gì mà bỏ rơi chứ, chẳng qua là tạm thời chưa kịp cảm tạ mà thôi. Không phải vừa rồi tôi đã thanh toán hết tiền rồi sao?”

Mạc Lâm không đáp lời, bình tĩnh nhìn ông Diệp.

“Tôi nghĩ Minh Hi nhất thời không chấp nhận được cũng là điều bình thường. Nưng chúng tôi là người lớn không thể không thay cháu suy nghĩ được.” Giọng điệu ông Diệp trở nên hòa hoãn, từ từ giải thích. “Trường học mới này, so với bầu không khí ngột ngạt của thành phố X tốt hơn rất nhiều. Vả lại chúng tôi một nhà bốn người sẽ ở cạnh cháu, vợ tôi là người làm nội trợ, hai đứa con của tôi cũng có thể làm bạn với Minh Hi. So với cô Chung ở thành phố X vừa phải làm việc vừa phải chăm lo cho cháu thì tốt hơn nhiều.”

Ông Diệp này cũng không phải là người đơn giản. Vợ đeo mặt trắng còn ông ta là mặt đen, một người kích động một người điềm tĩnh, hiển nhiên là một kẻ thủ đoạn.

Thế nhưng, Chung Mạn lại bị dao động. Cô thường xuyên áy náy vì không có thời gian chăm sóc cho Diệp Minh Hi, lúc này đối phương lại chân thành tới đón người, có lẽ thật sự là lương tâm trỗi dậy muốn lấy lại ‘người thân yêu’ cũng không chừng. Nếu bản thân mù quáng ngăn cản, cô chỉ lo sẽ phá hoại sự trưởng thành của Diệp Minh Hi.

Thấy Chung Mạn có dấu hiệu định đồng ý, Diệp Minh Hi sợ hãi nắm tay cô thật chặt, khẳng định chắc nịch với cô: “Em không muốn rời xa chị.”

Chung Mạn đau lòng xoa đầu cậu, “Chị biết.”

“Cô Chung, chúng tôi muốn lựa chọn những thứ tốt nhất cho cháu.” Ông Diệp vừa nói xong, vợ ông ta liền xen vào nói: “Hơn nữa cô đừng quên rằng, cô căn bản không có tư cách tranh giành với chúng tôi. Nếu cô không hợp tác, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”

Chung Mạn hai tay ôm đầu đấu tranh tư tưởng. Trong phòng lúc này vô cùng im ắng, không có một tiếng nói.

Cô hiểu mình không phải là một người chị tốt. Nhưng cô đã coi Minh Hi như người thân của mình, bây giờ bảo cô phải giao nó vào tay những người nhà đã từng đối xử khắc nghiệt với nó, cô không thể làm được.

Nhưng nếu để Diệp Minh Hi tiếp tục theo cô chịu khổ, một mình đối mặt với bức tường chờ cô về nhà, học tập ở trường phức tạp, cô cũng không thể làm được.

Hơn nữa, cô thực sự không có tư cách tranh giành với bọn họ.

Cô nên làm gì bây giờ?

Lặng im một hồi lâu, Chung Mạn thở sâu ngẩng đầu, nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng nói với ông Diệp:

“Tôi cần thời gian sắp xếp lại đồ đạc của em ấy, mong ông chiều mai lại đến đón em ấy sau.”

Thế giới, đã sụp đổ.

Bạn đang đọc Nhà Có Shota của SONG TAM
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChieuAnhCac5500
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.