Biến cố
Sau hai ngày kể từ khi phái Hoa Khảm làm lớn chuyện, Mặc Thiên Dung liền sai người đi dọn dẹp ở Hoàng Hoa Trấn. Quả thật, người của Mặc Thiên Dung không phải kẻ tầm thường, chưa đến nửa ngày đã thấy có tin báo về, sự việc đã trót lọt.
Phía bên kia tra xét nhiều ngày không thành, cuối cùng đành ngậm ngùi nuốt lại uất hận.
Thực tình, Bạch Nhã Hi cũng không để ý lắm đến sự việc lần này. Trong thâm tâm cô, không biết từ bao giờ đã sinh ra ý nghĩ dựa dẫm vào sư tôn của mình.
Ngay tại thời điểm hai môn phái vẫn còn đang loạn cào cào, Bạch Nhã Hi vẫn nhàn nhã thưởng trà, ngắm hoa thì đột nhiên cửa phòng bật mở, A Cửu vội vàng bước vào, rất tự nhiên rót cho mình một tách trà. Nàng ta dường như khá mệt, trên trán lấm tấm mồ hôi, có lẽ đến đây rất vội.
Còn chưa đợi Bạch Nhã Hi lên tiếng, A Cửu đã cốc vào đầu cô một cái đau điếng, đoạn nàng gắt lên:
" Bạch Nhã Hi, ngươi lại gây họa gì rồi? Người bên phía Mặc Thiên Dung cho người đến tìm kìa"
" Ui cha, ngươi toàn suy nghĩ linh tinh. Mấy nay ta bị cấm túc trong phòng, làm gì có cơ hội gây họa!"
A Cửu không nhiều lời, trực tiếp đẩy cô ra khỏi cửa, nàng ta xua tay như đuổi tà
" Mặc kệ nhà ngươi, tóm lại ngươi nên đi đến chính điện một chuyến. Đừng để người ta chờ lâu, ta là ta đã quá mệt mỏi với ngươi rồi"
Bạch Nhã Hi bất đắc dĩ, chỉ đành cười trừ cho qua.
Đúng thật, khi vừa đi được một đoạn thì từ xa đã thấy người của Mặc Thiên Dung đợi sẵn. Cô theo bước hắn, nhanh chóng đi thẳng về chính điện. Nhìn mặt người này càng ngày càng mất kiên nhẫn, cước bộ mỗi lúc một nhanh, Bạch Nhã Hi tự nhủ lần này không ổn. Có lẽ chuyện kia vô cùng hệ trọng.
Đến nơi, cô thấy mọi người đã có mặt đông đủ, thần sắc ai nấy cũng lạnh đi mấy phần. Không khí trong này càng lúc càng ngột ngạt, Bạch Nhã Hi tự nhiên cũng sinh ra vài phần bất an.
Mặc Thiên Dung phía trên cao đưa ánh mắt quét qua một lượt, lạnh lùng lên tiếng
" Có lẽ các vị ở đây đã vài phần nắm bắt được thông tin. Dưới chân núi cách chúng ta 10 dặm về hướng đông đang có yêu ma hoành hành. Sự việc càng ngày càng đi quá tầm kiểm soát. Ta có nghe nói lần gần nhất của cuộc tấn công, những ma vật kia dễ dàng phá bỏ bùa chú, e rằng đã có nội gián tiếp tay cho kẻ ác"
Nói đoạn nàng trầm giọng, trong mắt không dấu nổi sự tức giận. Chính bởi tên nội gián kia, không biết đã có bao người vô tội ngã xuống, không biết đã bao nhiêu người oan ức thiệt mạng, mãi mãi nằm yên dưới nấm mồ xanh.
Mặc Thiên Dung lời vừa dứt, bên dưới đã nháo nhào từ lúc nào. Đa phần đều tỏ lòng tức giận, phẫn uất trước tội ác của tên nội gián dấu mặt. Mặc Thiên Dung một lần nữa lên tiếng bình ổn mọi người.
" Ta biết không ai trong chúng ta có thể chấp nhận được chuyện này, bên phía các môn phái khác cũng đang ra sức tra xét nội bộ hòng tìm ra kẻ đứng sau. Có nơi còn trực tiếp điều độ môn đệ đến tiếp viện. Với tinh thần vì chính nghĩa mà diệt trừ cái ác, phái Hoa Sam chúng ta cũng không ngoại lệ. Ngay tại đây, tại giờ khắc này, với cương vị là chưởng môn phái Hoa Sam, ta huy động chúng đệ tử hãy chung sức đồng lòng, cùng nhau ra tiền tuyến chiến đấu, gắng hết sức mình bảo vệ bá tánh khỏi lũ tà ma ngoại đạo!"
Khí thế này, âm điệu này, chúng đệ tử như được tiếp thêm sức mạnh. Ai nấy đều giơ tay, đồng loạt hô to " Bảo vệ bá tánh, trừ gian diệt bạo!"
Mặc Thiên Dung hài lòng, khẽ gật đầu, đoạn nàng lên tiếng nói tiếp:
" Tuy nhiên, ta ngoài sáng, địch trong tối, chuyến đi lần này ắt nguy hiểm. Vả lại, xem cách thức làm việc, dường như kẻ đứng đằng sau rất am hiểu về bùa chú. Tới nước này, ta sẽ cùng các vị lên đường tiêu diệt tà ma"
Mọi người lúc đầu còn có phần lo lắng, nhưng lần này có Mặc Thiên Dung ra tay, ai cũng nắm chắc một phần tự tin.
Sau khi đã phổ cập thông tin xong, các vị trưởng lão cùng môn đệ ai về nhà nấy. Thời gian khá gấp rút, mọi người thống nhất với nhau sẽ khởi hành vào sáng mai, tâm trạng ai cũng bồn chồn lo lắng, gấp rút ra về chuẩn bị khởi hành.
Bạch Nhã Hi định hòa vào dòng người trở về biệt phủ thì bị Mặc Thiên Dung giữ lại, cô có chút khó hiểu nhưng cũng thuận theo cùng sư tôn về tẩm điện của nàng. Trên đường đi hai người không nói một lời, Bạch Nhã Hi cứ ngỡ đi một đoạn đường cứ như trải qua một đời người.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi, nhưng không ngờ câu đầu tiên Mặc Thiên Dung nói với cô lại là " Ngày mai ngươi không cần đi, ta tự khắc có lí do để ngươi ở lại môn phái "
Đây đâu phải là lời khuyên? Đây rõ ràng là mệnh lệnh! Theo lời y nói thì Bạch Nhã Hi đâu được từ chối.Chắc hẳn Mặc Thiên Dung đã dàn xếp mọi chuyện từ lâu, đây rõ ràng là không muốn cô xuất môn.
Bạch Nhã Hi chỉ thoáng ngẩn ngơ, về sau đã lấy lại bộ dạng nghiêm túc. Cô không hỏi tại sao mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề
" Sư tôn là đang nghi ngờ năng lực của ta? "
Trái với suy nghĩ của Bạch Nhã Hi, Mặc Thiên Dung chỉ nói một câu đã khiến cô cứng họng, không thể phản bác
" Ngươi nghĩ với cái Kim Đan Hậu Kì của ngươi, ngươi đi sẽ giúp ích được gì ? "
Đến bây giờ Bạch Nhã Hi mới nhận ra Mặc Thiên Dung sống rất thực tế, nàng ta sẽ không để cô đi.
Cô nghĩ, lí do rất có thể là sợ bị cô ngáng chân.
Bạch Nhã Hi trầm ngâm, cô không thể trách Mặc Thiên Dung không tin mình. Nếu có trách, thì nên trách chính bản thân cô : Sống trong cái thế giới lấy năng lực làm đầu, kẻ yếu phải nằm rạp dưới chân kẻ mạnh. Bạch Nhã Hi có tư cách gì mà có thể sánh ngang, cùng nhau chiến đấu với sư tôn cơ chứ.
Bạch Nhã Hi đuối lí không nói nên lời, đang lúc định chấp nhận theo ý sư tôn thì cô lại bị một luồng sáng hút vào. Vẫn là không gian quen thuộc ấy, đây là nơi mà Bạch Nhã Hi và hệ thống thường xuyên nói chuyện với nhau. Cô đảo mắt một vòng mà không thấy hệ thống đâu, một lúc sau thì mới thấy từ xa có ánh sáng xanh lờ mờ xuất hiện.
[ Xin lỗi nha xin lỗi nha, máy chủ của tôi đang bị trục trặc, bây giờ vẫn chưa sửa xong . Đã để cô đợi lâu rồi ]
Bạch Nhã Hi không để ý lắm đến lời hệ thống nói. Bây giờ cô chỉ hoài nghi, bình thường có chuyện hệ thống mới đến tìm, lần này không biết đã có chuyện gì xảy ra rồi . Còn chưa đợi cô đưa ra thắc mắc, ánh sáng kia lập lòe như sắp tắt. Hệ thống gấp gáp đến nỗi chỉ nói được một câu
[ Nhất định, dù có làm cách nào, cô nhất định phải theo Mặc Thiên Dung xuất môn trừ yêu. Đây là nhiệm vụ!]
Thế rồi màn hình vụt tắt hẳn.
Bạch Nhã Hi nghiễm nhiên cũng được đưa về thế giới thực. Khi ánh sáng trắng dần tan biến,cô rất tin tưởng hệ thống, mặc cho Mặc Thiên Dung ngơ ngác, cô kiên định nắm lấy tay nàng
" Dù có chuyện gì xảy ra, lần này, Nhã Hi nhất quyết muốn đi cùng người "
Đăng bởi | linhvanchanquan |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 9 |