Giao hoan
Đánh xe ra khỏi Phượng Tiên thành, Hồ An cảm thấy hơi buồn nên hát chơi vài ba câu.
[ Giờ thì tình đã phai
Em đâu rồi người về với ai
Còn lại mình lẻ loi
Riêng mình tôi ôm nỗi đau này
Còn lại gì nữa đâu
Ừ thì còn lại gì nữa đâu
Giờ thì đành mất em
Riêng mình tôi đợi chờ
Người ơi hãy tin anh này
Và em đến đây đi
Ngàn hoa lá đang thay màu
Này em thích hoa gì?
Nụ cười bé xinh xuân ngời
Người làm xao xuyến tim anh
Tình anh sẽ không phai mờ
Vì anh đã trao dành
...
Người ơi hãy tin anh này
Và em đến đây đi
Ngàn hoa lá đang thay màu
Này em thích hoa gì
Nụ cười bé xinh xuân ngời
Người làm xao xuyến tim anh
Tình anh sẽ không phai mờ
Vì anh đã trao dành
...
Từng ngày, từng ngày còn gì, vừa rụng rơi khi mùa đông đến
Là ngày mà người rời xa theo người ta bão giông nơi này
Chẳng còn đâu những vấn vương theo hương hoa bóng ai phai mờ
Lời chia tay em chưa từng nói với anh
Cớ sao người vội đi ]
(Nguồn tin: Musixmatch)
Tiếng lộc cộc của xe ngựa, gió thổi làm xào xạc trên những ngọn cây, chim chốc ríu rít, nắng ấm len vào trong xe, âm thanh tươi mới của nam nhân đang hát làm cho Lãnh Như Băng có chút say mê, tâm tình càng là rung động, không phải là vì nội dung của bài hát, mà là giọng hát.
“Cô nương, tại hạ có thể thịnh giáo đại danh của cô không” Hồ An hát xong rồi hỏi
“A... Lãnh Như Băng” Lãnh Như Băng lúc này đang đắm chìm trong không gian tươi tắn, vui vẻ, phải mất chút ít thời gian mới hoàn hồn.
“Tốt, Như Băng nàng đến Trường Xuân Đường làm chi” Hồ An bắt đầu bát quái lên, giảm khoảng cách với khối băng này
“Trị bệnh” Lãnh Như Băng không để ý đến cách xưng hô của Hồ An, băng lãnh trả lời
Hồ An một tiếng rồi vút dây cương, hành trình cứ thế mà tiếp tục, thỉnh thoảng hắn làm, làm một ít thơ, hát một ít câu. Ai bảo hắn đi hộ tống, hắn đây là đi du sơn ấy chứ.
...
Một ngày cứ thế mà trôi, khi ánh chiều tà rơi lác đác trên von đường mòn, tiếng chim kêu, vượn hú làm không khí mang chút cổ xưa, man mát buồn
“Này Như Băng , chúng ta có dừng chân nghỉ một đêm không” Hồ An đánh cái ngáp dài rồi hỏi.
“Ừm, nghỉ một chút” Lãnh Như Băng cũng không phải khúc gỗ, đi cả ngày không đói cũng khát, mà quan trọng là nơi này cách Phượng Tiên thành đã khá xa rồi.
Đến trước cửa một khách điếm, Hữu Duyên khách điếm. Hồ An gõ gõ cửa, tiếp họ là tên một tiểu nhị cao gầy
“Cho ta 2 phòng” Hồ An nói
“Xin khách quan thứ lỗi, bản điếm chỉ còn một phòng” tên tiểu nhị nói
Hồ An có chút nhíu mài
- Một phòng làm sao đây, à mình có thể vào Minh Nguyệt châu
“Tốt lấy 1 phòng” Hồ An lên tiếng nói với tên tiểu nhị
Bây giờ đến lúc Lãnh Như Băng nhíu mài, không biết con hàng này có ý định gì. Dù gì thì cô cũng chẳng sợ
Sau khi lên phòng, Hồ An quay mặt lại nói với cô
“Lãnh Như Băng tiểu thư, cô chứ nghỉ ở đây 1 đêm đi, ta nghỉ ở ngoài cửa là được” Hồ An nói xong mở cửa, bước vào phòng, kiểm tra xung quanh một lát rồi đi ra, không liếc mắt một xíu nào đên Lãnh Như Băng. Điều này làm cô hơi khó chịu, chẳng lẽ, hắn nghĩ cô là một khối bông sao
Lãnh Như Băng cũng chẳng nghĩ nhiều cứ như vậy người việc nấy, chẳng đụng chạm với ai
Đên gần nửa đêm, Hồ An vào lại Minh Nguyệt châu, Lôi Phượng và Lan Hoa lúc này đang tắm, ở không gian này, thời gian là điều vô nghĩa, không phải hệ thống lấy lại nhẫn trữ vật, thì giờ đây hắn đâu có để hai nàng như thế này.
“Hai vị lão bà, ta về rồi đây” Hồ An lấy lại tinh thần vẻ mặt tươi cười lên tiếng .
Hai nàng đang tắm thì nghe một giáng của nam nhân làm giật cả mình, khi biết là hắn về hai nàng có chút vui mừng, tại nơi này chỉ có mỗi ánh đèn loe loét buồn chết được
“Hai nàng có buồn không? “ Hồ An cũng không khách khí tự nhiên cởi bỏ quần áo, bước chân tự tin bước vào bồn tắm cùng hai nàng.
Thấy thế hai người đỏ cả mặt, tay cứ tát tát nước muốn đuổi tên sắc lang này đi
Mạnh mẽ ôm hai thân thể dương chi nhọc bạch vào lòng, hôn nhẹ lên trán hai nàng, cảm nhận được thân thể mềm mại, hương thơm nhẹ nhàng, làm dục hoả của hắn tăng lên.
Hắn bắt đầu tái mái tay chân, hết xoa nắn bên này, lại cắn mút bên kia. Những âm thanh rên rĩ như cổ cũ hắn, nhịp tim hắn bắt đầu gia tốc, mò đến cặp chân dài của Lôi Phượng, hắn nhẹ nhàng tách ra thoa thoa hoa huyêt, véo nhẹ lấy cái tiểu hạch, làm cho Lôi Phượng hét lên, tóc được búi lên khi tắm giờ đây đã xoã ra, nhìn mị hoặc vô cùng.
“Này muội tử, nàng nghĩ tiếp theo ta sẽ làm gì nào?”
“A... Hồ An ... chàng đừng trêu thiếp, hôn lấy ngực thiếp”
Hắn cúi đầu hôn vào bầu ngực tròn trịa, một tay xoa nắn, tay còn lại lẻn vào hoa huyệt Lan Hoa, hành động đã làm cho hai nữ nhân động tình rồi
Lôi Phượng lúc này khắp người nóng ran, đầu nhũ hoa bị hắn làm cho sưng tấy lên, nhưng lại có cảm giác ngưa ngứa làm cho cô rất khó chịu. Lan Hoa cũng chẳng thua kém gì, hắn cứ vuốt ve cái âm hạch làm cho cô kém chút sướng ngất
Cả hai nàng chỉ nếm qua mật ngọt có một hôm, làm sao lại thoả mãn được.
“Phượng nhi, chống hai tay lên thành bồn đi nào, quay lưng về đây” âm thanh của hắn như có gì đó bắt cô phải làm theo vậy .
“Lan Hoa nàng liếm lấy hoa huyệt của Phượng nhi đi nào” hắn ra lệnh cho Lan Hoa liếm láp còn hắn chỉ việc xách thương ra trận
“Ưm... Chàng hư lắm Hồ An...” Lôi Phượng giọng vừa bất lực vừa sung sướng vang lên, vì lúc này Lan Hoa đã cắn lấy cái tiểu hạch xinh xắn kia
“Bốp bốp”
“xem ra hai nàng thường xuyên với nhau lắm nhỉ, ăn ý thế mà”
Hắn cũng không rảnh rỗi gì, tách lấy bờ mông Lan Hoa ra, dúi đầu vào cúc hoa nàng, chiếc lưỡi ấm nóng xuyên qua từng thớ thịt, lách qua lách lại, liếm láp, làm cho Lan Hoa giật bắn cả người, lên cao trào ngã người vào thành bồn.
Tiếp tục, hắn lại dẫn Lôi Phượng ra khỏi bồn bế theo cả Lan Hoa, đặt nàng lên giường, hắn và Lôi Phượng dùng tư thế 69 mà làm cho nhau,
Miệng nàng ngậm lấy cây gậy thịt, đầu lưỡi như một tiểu xà uốn quanh quy đầu, rồi ngậm cả cây gậy thịt vào mà mút, hai tay mân mê hai hòn bi
Hồ An lúc này liếm láp qua hoa huyệt một lát rồi, dùng ngón tay đi vào mật động, bắt đầu cắm rút.
“ Hoa huyệt của nàng thật chặt nha, khít thật”
“A... “ Lôi Phượng giật giật bờ mông, làm cho ngón tay và các thớ thịt ma sát mạnh hơn, nàng ngã nằm lên người hắn, tay đưa cây côn thịt vào miệng mút mút tận hưởng trận đê mê
Lôi Phượng run rẩy không ngừng, nàng thét lên một tiếng rồi xuất ra mật dịch, phun đầy mặt Hồ An
Lấy tay vuốt vuốt mặt, Hồ An tiếp tục cho thêm một ngón tay nữa, hai đầu ngón tay chạm ma sát với các thớ thịt non, làm Lôi Phượng giật giật mà xuất âm
“Thiếp chịu không nổi nưa, thiếp muốn...”
“Nàng muốn gì nào” hắn xấu xa nhấn mạnh vào âm hạch, hai ngón tay tiếp tục du dương trong mật động, làm mật dịch chảy ướt cả bàn tay hắn
“Muốn côn thịt của chàng cắm vào trong thiếp, muốn tinh dịch của chàng lấp đầy thiếp”
Lôi Phượng bị hắn Hồ An làm cho sống dở chết dở luôn rồi
“Ồ, nàng muốn nó như vậy thì nàng tự cầm lấy nó mà đưa vào huyệt động của mình đi”
Lôi Phượng cầu còn không được, quay người lại mà đút vào trong.
“Lão công... Chàng động đi... Xin chàng đó” cô00 dùng ánh mắt chảy nước nhìn hắn.
Tất nhiên là Hồ An sẽ không từ chối rồi
Hắn người lại thành doggy hai tay giữ lấy eo nhỏ, nhấp từ từ vào
“Bạch bạch”
Âm thanh ngày càng dồn dập, tiếng nam nhân thở dốc và tiếng nữ nhân rên rỉ đắm chìm trong cơn sóng tình không thể che nổi
“Phượng nhi, động hoa nàng thật chặt nha”
Nam tử, đặt hai chân nàng lên vai, bàn tay chạm lên nơi giao hoan của hai người, xoa nắn hạt đậu nhỏ
“Lão công... A... Đừng...”
Nàng run rẩy dữ dội, tiểu huyệt một hồi co rút
“A”
Hồ An bị nàng kẹp chặt nhưng hành động đó chỉ làm cho những cú va chạm ngày càng nhanh hơn mà thôi
“A... Lão công ... Thiếp không chịu được rồi... A...’
Hoa hạch nàng đã sớm sưng đỏ, bây giờ còn bị hắn chơi đùa như vậy, nàng nhanh chóng thét chói tai.
“Phượng Nhi hư quá, sao không đợi lão công hả?”
Đợi nàng dần hồi phục lại, hắn cắn đôi môi đỏ, trừng phạt.
“Ưm... Lão công thật mạnh mẽ... Chẳng trách tiện thiệp...”
Nam tử càng hưng phấn hơn, hắn lót chiếc gối ra sau eo nàng, gặp hai chân nàng thành hình chữ M, lộ ra hoa huyệt hồng hào.
“Phượng Nhi, tự mở dâm huyệt của nàng đi.”
“Dạ... Lão công ...”
Nữ nhân vừa đạt cao trào, giọng nói vừa mềm
Mại vừa mị hoặc, cả cơ thể ấy mềm như bằng nào còn chút sức
Nàng chỉ làm nũng một chút thôi, cũng đủ khiến xương cốt nam tử tan chảy.
Hần không trông cậy vào nàng, tự mình chủ động đỡ lấy gậy thịt tiến vào cửa động đang róc rách mặt dịch.
“Um...A...”
Vừa mới tiến vào thôi, nàng đã ê a kêu rên.
Trên người Lôi Phượng phủ một lớp mồ hồi mỏng, những nhánh tóc đen mướt mồ hôi dần lên nhũ thịt, đen như mực, trắng như tuyết, khiêu khích quyến rũ khiến máu huyết người đối diện trào dâng.
Nam tử cầm một lọn tóc của nàng, đưa chúng đến trước đỉnh hồng, nhẹ nhàng quét lên đó.
“A... Lão công ... Ngửa quá...”
Nàng run rẩy trốn, hai bầu ngực căng đầy cũng theo đó mà run run.
“Ngứa thì xoa nắn chúng đi.”
“Ưm. . . ”
Nàng mềm mại rên rỉ, tự tay xoa nắn ngực mình.
Hắn cầm lấy lọn tóc cọ lên nhũ thịt, nàng thì bóp lấy.
Hắn càng cọ, nàng càng bóp mạnh hơn.
Nữ tử xoa nắn tới nỗi gò bồng đào của nàng biến dạng.
“Um... A...”
Bên trên ngửa, bên dưới vừa ê ẩm vừa trưởng, toàn thân nàng đều bị hắn kiểm soát, khống chế.
“Lão công ... A... Tiện thiệp….. A... Tiện thiếp sắp hỏng rồi.”
Hồng thể nào được?
Ngực cô lớn như vậy, sắp lớn bằng gương mặt nhỏ nhắn của cô rồi.
Hoa huyệt này được hắn chen lối vào lâu vậy mà vẫn chặt khít, hai cánh hoa sưng đỏ ôm lấy gây thịt, vô cùng hưởng thụ.
Lôi Phượng đang ở đâu. Không phân biệt được minh là ai.
Cứ đầm ra rút hơn chục lần như vậy, người con gái bên dưới cố tình co rút thân mình, hắn đành gầm nhẹ bắn ra.
Sau một hồi hoan ái, hao tổn rất nhiều sức lực, cả hai ôm nhau ngã xuống, hạ thân côn thịt vẫn còn ở trong tiểu huyệt, xung quanh là một lớp dịch giao hoan, cảnh tượng thật dâm mĩ.
Đăng bởi | thang20052612 |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 56 |