Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3648 chữ

Rời khỏi Ngụy phủ đã là chuyện nửa đêm.

Việc hỏa hoạn cùng sự xuất hiện hai hắc y nhân, nàng đã kể lại một cách tỉ mỉ, bất kể là Ngụy lão gia, Diên Thọ hay là Phó Ngọc, Phó Kỳ, tất cả đều như câu trả lời mà Công Tôn Hiển đã nhận được.

Ngụy lão gia vẫn không thể lý giải được “ Rốt cuộc bọn họ đang tìm cái gì? Trong phủ của ta còn cái gì nữa sao?”

Sơn Phong nghiêng đầu suy nghĩ, cười nói: “Ta không biết. Có lẽ, thứ đó ngay cả Ngụy lão gia cũng không biết, cũng có thể đồ đó căn bản không ở trên người ngài, nên mới đơn giản một mồi lửa thiêu cháy hết, đảm bảo không lưu lại bất kỳ thứ gì.”

Phó Kỳ gật đầu “Có thể như vậy. Danh sách đã nằm trong trí nhớ của Công Tôn tiểu thư, chúng ta đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần rời Ngụy phủ, lập tức truyền tin ra ngoài danh sách đang trong tay Công Tôn tiên sinh, sau đó tiến thẳng đến Bình Trữ thành.”

Phó Ngọc nói: “Công Tôn tiên sinh, hay là chúng ta chia ra hai đường? Để ta hoặc Phó Kỳ bí mật hộ tống Công Tôn tiểu thư cùng Cửu sư muội hồi trang.”

Phó Kỳ trầm ngâm nói: “ Nên vậy, dù sao nếu danh sách là thật, khi đến Bình Trữ thành, Huyết Ưng sẽ nhắm vào tiên sinh, đến lúc đó sợ là chúng ta không chiếu cố được Công Tôn tiểu thư.”

Sơn Phong có cảm giác tướng công nàng từ đầu đến giờ ánh mắt vẫn một mực rơi trên người nàng.

“ Không, cùng nhau đi.” Công Tôn Hiển lạnh lùng không chút lo lắng “ Thiên Cương phái đã biết Công Tôn Yếu Bạch xuất hiện, các ngươi cho rằng Huyết Ưng sẽ từ bỏ hành động mười ba năm trước sao?” Tầm mắt lạnh băng đảo qua từng người, sau cùng rơi trên người cô nương mập mạp đang vùi đầu gặm màn thầu, tiếp đó, trầm giọng nói: “ Chỉ cần người còn trước mắt ta, ta tất có biện pháp bảo vệ.”

Sơn Phong mập mạp, trên tay chợt dừng, sau đó lại tiếp tục ăn.

Nàng cùng Diên Thọ ngồi chung xe ngựa, Phó Kỳ treo đèn xe đóng vai trò xa phu

Trong xe ngựa, Diên Thọ nhìn nàng nửa ngày, ôn nhu mở miệng: “Muội muốn ngủ không?”

Sơn Phong cười nói: “ Ta vẫn chưa buồn ngủ. Ngươi ngủ trước đi.”

“ Được…” Đồng tử ôn nhu mang điểm khác thường. “ Nếu như ta với muội cùng ngủ trong xe, ta nghĩ, Hiển nhi sẽ không quá cao hứng đi.”

Sơn Phong ngẩn người, cười: “ Vậy sao?”

“ Muội biết tại sao không?”

“ Là vì….” Sơn Phong nghĩ một hồi, thuận miệng nói: “Có thể là do hai người ngủ trong xe sẽ chật đi. Khi ta ngủ, không mộng mị, không lộn xộn, sẽ không làm phiền đến ngươi.”

“ Không mộng sao?”

Sơn Phong mỉm cười, nói:

“ Đúng vậy, ta cũng cảm thấy kỳ quái. Ta không nằm mơ, nhắm mắt liền ngủ ngay, đến thời gian liền tỉnh, có đôi khi ngẫm nghĩ lại coi là chuyện tốt, để ta quen dần với cảm giác này, sau đó sẽ……..” Nàng kịp thời ngậm miệng.

“ Sẽ gì?” Diên Thọ nhíu mày

Sơn Phong giả bộ cá mặt quỷ, không nói thêm gì nữa, vén rèm xe lên, hướng Công Tôn Hiển hô:

“ Hiển…..” tiếng hô quen thuộc sắp buột ra khỏi miệng, chợt đổi lại “Hiển lang” thanh âm tràn ngập vui vẻ “ Hiển lang, ta chưa buồn ngủ, cùng ngươi cưỡi ngựa được không?” Nàng hướng Diên Thọ cười nói: “Tỷ tỷ, ngươi ngủ trước đi, ta không quấy rầy nữa.”

Diên Thọ bị tiếng “tỷ tỷ” hù đến nơi, phản xạ nói “Ta cũng chưa buồn ngủ….”

Công Tôn Hiển đã giục ngựa đến đuôi xe, một tay vòng qua eo nàng, nhấc nàng lên ngồi trước hắn, đồng thời từ Diên Thọ cầm lấy giỏ đồ ăn và áo choàng.

Áo choàng đỏ chùm qua đầu, vừa vặn làm cho nàng tránh ở bên trong ăn cái gì không ai thấy được.

Từ trong khe áo nhìn ra, liền nhìn thấy Diên Thọ đang nhìn chằm chằm hướng này.

Nhắm mắt làm ngơ, nàng hơi nghiêng mặt tránh ánh nhìn của nàng ta. Ít nhất hiện tại nàng vẫn đang là lão bà hắn, mượn lồng ngực hắn cũng không quá đáng đi.

“ Ngươi còn chưa ngủ?”

Lồng ngực đang dựa vào hơi chấn động, nàng nheo mắt cười nghe nhịp tim ổn định của hắn, nói:

“ Hiển nhi, đêm nay ta muốn thử nằm mộng xem sao?”

“…” Công Tôn Hiển vốn muốn nói quá nguy hiểm. Nhưng từ khi nàng thoát khỏi hỏa hoạn, tâm tình có chút khác thường, hắn thuận lòng nói: “ Được. Đêm nay không điểm huyệt, không uống thuốc, ngươi cứ ngủ tự nhiên. Sắp ngủ thì ám chỉ cho ta một tiếng, ta đút ngươi ăn.”

Nàng nghe vậy gật đầu, khóe miệng hàm chứa ý cười.

“ Ngươi muốn mộng thấy gì?”

Nàng suy nghĩ: “ Ta nghĩ… mộng về Vân Gia trang.”

“ Rất nhanh là có thể hồi trang rồi.” Âm thanh nhẹ nhàng như sợ kinh động nàng

“ Ngô, đúng vậy a, là cảm giác hồi hộp sắp về nhà sao” Nàng không ngẩng đầu, nhắm mắt ăn điểm tâm không có mùi vị. “ Ta muốn mơ thấy Tam thúc, Phó ca ca, ta muốn xem cây hồng mai trước phong ta còn đó hay không? Ta muốn mơ thấy những gian phòng trong Trang, ta nhớ thời điểm thu thập hành lý, trên cột giường có đánh dấu chiều cao năm ta mười hai tuổi, không biết có bị phai mờ hay không?”

“ Gian phòng đó vẫn không thay đổi, một điểm cũng không.”

Nàng nghe vậy, cười ra tiếng “ Thật tốt.” ngừng một lúc lại nói tiếp “Thật hy vọng ta còn có cơ hội nhìn lại lần nữa” Nàng có chút buồn ngủ rồi.

“ Sơn Phong”

“ Ừ?” Nhịp tim hắn đúng là có khả năng thôi miên a.

“ Trong phòng đó, có một bí mật.”

Nàng ngẩn người một hồi, miễn cưỡng hoàn hồn, ngửa mặt nhìn, bắt gặp ánh mắt hắn đang cúi xuống. Đôi đồng tử đen của hắn luôn làm nàng lưu luyến, mỗi lần chống lại ánh mắt đó, nàng luôn kiêu ngạo nghĩ: đây là Hiển nhi của nàng, Hiển nhi của nàng.

“ Bí mật?” rất quan trọng sao?

Thần sắc hắn bình tĩnh, nhưng khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ôn nhu nói:

“ Nếu ngươi muốn biết, khi hồi trang, tự mình đi nhìn đi.”

Nàng há miệng muốn nói, rồi sau đó có điểm mê hoặc, nghi ngờ nói:

“ Rốt cuộc là bí mật gì? Vì sao hiện tại không thể nói cho ta?”

“ Nói có ý nghĩa gì? Ngươi tự xem mới có ý nghĩa.”

Trong phòng thì có thể có bí mật gì chứ? Không có khả nàng giấu nữ nhân đi? Hay là thi thể ai? Càng nghĩ càng khẩn trương, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra.

“ Chờ khi về trang, ngươi sẽ hiểu.” Hắn cố ý vô ý nhấn mạnh lời này.

Nàng cắn môi, một lần nữa gối đầu lên ngực hắn “ Có liên quan tới ta sao?”

“ Liên quan đến ta.”

“ Ngươi? Ngươi đang giấu cái gì? Bí kíp võ công? Đông cung đồ? Hay là trang phục nữ nhân để thuận tiện đóng giả nữ nhân?”

“Ngươi nghĩ đến đâu vậy” Hắn phảng phất cười, lòng bàn tay nhẹ nhàng đảo ở cặp mắt nàng “ Không phải giấu. Ngươi cứ từ từ nghĩ, nhưng ta nghĩ ngươi sẽ không đoán ra đâu.”

Hắn càng nói vậy, nàng càng muốn đoán. Không phải giấu, cùng hắn có quan hệ? Vậy rốt cuộc là cái gì?

Tay phải che mắt nàng không phải là tay bị thương kia, mang theo nhiệt độ ấm áp. Nội tâm có điểm tò mò lại có chút buồn ngủ, thật sự đáng giận, lại làm nàng phân tâm như vậy!

Thần trí có chút mơ hồ, mỗi lần dừng ăn cái gì đó muốn chìm vào giấc ngủ, bụng lại bắt đầu đau nhức, khiến nàng tỉnh táo lại.

Cứ như vậy qua mấy lần, nàng phát giác hắn muốn điểm huyệt. Con người này luôn muốn gạt nàng a, nàng nghĩ, cho dù ngày nào đó hắn biết không có giải dược, hắn cũng vẫn lừa nàng uống thuốc, nhất định vậy. Sau đó lại hao phí cả cuộc đời để tìm thuốc cho nàng.

Hiện tại, nàng cái gì cũng không muốn rồi, thầm nghĩ, mộng một lần, một lần là tốt rồi.

Thân thể nàng rụt vào trong, hắn cho rằng nàng lạnh, cứng ngắc đem áo choàng chỉnh lại, một khe hở cũng không có.

Hắn cúi xuống gần đỉnh đầu nàng, thấp giọng nói:

“ Sơn Phong, ngủ một giấc thật ngon, mọi chuyện có ta rồi.”

Đúng vậy a, chính vì có hắn, nàng mới sợ…. nàng ôm chặt lấy hắn, mặc kệ hắn điểm huyệt ngủ nàng.

Lập tức, nàng liền mất ý thức.

-------------------------------.---------------------------------

Trời mờ sáng, nàng đã khôi phục ý thức, trực giác sờ tìm cái bọc trên lưng hắn.

Ở Ngụy phủ vì thiếu chút nữa làm rơi đồ ăn mà mất mạng, Diên Thọ đã đưa nàng một cái bọc chéo, một lần có thể bỏ ba khối bánh, phòng lúc nguy cấp có thể cứu nàng một mạng.

Khi nàng vừa ăn miếng thứ nhất, chợt thấy có người dùng ống tay áo che khuất mặt nàng, nàng sửng sốt, mở mắt ra, cúi đầu nhìn thấy váy dài dính máu tươi.

Nàng quay đầu nhìn trượng phu đang ôm eo nàng, tay phải cầm trường kiếm, trên thân kiếm cũng dính máu.

“ Phó Ngọc!”

“ Không có vấn đề gì!” Phó Ngọc vội nói

Nàng còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy tướng công nàng động tác vừa chuyển, nàng liền bay vào trong ngực Phó ngọc.

Diên Thọ lập tức cầm giỏ chạy vội tới bên cạnh nàng:

“ Sơn Phong, ngươi đừng sợ!”

Sơn Phong nhất thời ngây người, nhìn chằm chằm Công Tôn Hiển một thân áo đen, cầm kiếm giết người.

“ Hừ, chỉ là một vài tiểu tặc!” Phó ngọc khinh thường nói “ Cũng không nhìn xem người bọn là ai!”

Một, hai, ba… quả thực giết người như ngóe, không đúng, là…. Sơn Phong há hốc mồn, không làm sao dời tầm mắt được. “ Vì, vì cái gì hắn, hắn ra tay……Ác độc như vậy?” Chiêu thức hơi tà giáo, hoàn toàn không như lúc nàng xem hắn luyện công phu.

Phó Kỳ tiến lên vẻ mặt nghi hoặc “ Phu nhân không biết Công Tôn tiên sinh luyện công phu gì sao? Hắn công phu kỳ tà, nhẹ nhàng linh hoạt tập trung vào chiêu thức trí mạng, tất cả cái này đều là truyền thụ từ mẫu thân hắn.”

Đại tẩu truyền thụ? Đại tẩu rời đảo hai năm chính là vì hắn? Nàng lúc ấy còn vì thế phiền não một hồi, cho nàng đại ca cùng đại tẩu muốn chia ly.

“ Công Tôn tiên sinh đi theo đường bàng môn, nghe nói cực tổn hại kinh mạch.” Phó Ngọc thở dài

Hắn một thân công phu cao cường , đó là lý do tại sao hai mươi ba tuổi đã là đại cao thủ? Bời vì hắn không quan tâm thành tích, công trạng, không đi theo con đường chính đạo!

Nàng trừng mắt nhìn người cuối cùng bị giết dễ dàng. Khó tránh mấy ngày nay gặp thành trấn cũng không ngừng, vẫn nghỉ đêm ở ngoài trời, hắn lúc ấy có nói: Vào thành quá phiền toái.

Nguyên lai là nguyên nhân này.

Trong thành giết người, quá phiền toái.

Nàng ngây ngốc nhìn hắn lau đi máu trên thân kiếm, rồi tiến về phía nàng.

Đôi mắt lạnh lùng rơi trên mặt nàng, sau đó theo tầm mắt nàng nhìn ống tay áo hắn

Chính là vừa nãy hắn thay nàng chặn vết máu bắn tới.

“ Của bọn cướp” Hắn đáp

“…Đó…”

Công Tôn Hiển liếc nàng nhìn nàng một cái, nói:

“ Các ngươi chuẩn bị một chút, cửa thành mở, chúng ta lập tức vào thành. Ta muốn đi đổi quần áo.” Dứt lời, hắn trở về xe ngựa lấy quần áo, hướng trong rừng đi.

Phó Ngọc, Phó Kỳ hoàn hồn, vội vàng chuẩn bị sẵn sàng di chuyển.

Diên Thọ ngồi xổm bên cạnh nạng, nhẹ nói:

“ Sơn Phong, mấy tối nay muội ngủ, mọi người không muốn muội kinh động, hôm nay người tới nhiều hơn, lại khiến muội nhìn thấy, kỳ thật….Chuyện này trên giang hồ rất bình thường, muội đừng sợ.”

“ Ta không sao, chỉ hơi hoảng chút thôi.” Sơn Phong nhìn trên váy mình cũng có máu, vội đứng lên, nói với Diên Thọ “ Ta cũng đi đổi váy.”

Diên Thọ gật đầu, giúp nàng lấy váy, thuận tiện bỏ thêm lương khô vào trong bọc cho nàng.

Nàng bước đi không vững đi vào trong rừng, liền trông thấy hắn đang cởi trường sam.

Nàng chậm cước bộ, mím môi, đi đến phía sau hắn, khản giọng nói:

“ Mấy ngày nay đều như vậy sao?”

“ Ừ.” Hắn đầu cũng không quay lại

Nàng trầm mặc trong chốt lát, lại nói: “Người của Huyết Ưng sao?”

“ Không phải.” Hắn thay trường sam mới, thắt lại đai lưng, xong mới xoay người lại nhìn nàng, như không hoảng nói: “Ta sẽ không lạm sát người vô tội. Người tới, có người muốn gặp mặt Công Tôn Yếu Bạch, cũng có người vì người nhà muốn tìm Huyết Ưng báo thù, ta không giết những người này. Những người vừa rồi đều có tiếng xấu trên giang hồ, bọn họ muốn danh sách để mưu lợi hại người, nhân phẩm chúng đều đã ghi rõ trong sách tại Cấp Cổ, ngươi nếu không tin, chờ sau khi hồi trang, ta đưa ngươi xem.”

“ Mặc dù hay thường gạt ta, nhưng ta vẫn sẽ tin ngươi.” Nàng thực phiền não ngữ khí bình tĩnh của hắn, rồi lại nhịn không được hỏi: “Ta nhớ năm đó ngươi tập võ, cùng Phó ca ca là cùng một đường chính đạo.”

“ Hắn tâm tư thanh minh, đi theo đường kia ắt thành tài.” Hắn nói rõ “ Ta tâm tư nhiều, đi theo con đường khác tốt hơn, cũng nhanh hơn.”

Nàng cắn môi “ Phó Ngọc nói, ngươi vì thế mà tổn hại kinh mạch.”

“ Đại bộ phận nghĩ vậy, không có nghĩa xác thực ta như thế. Sơn Phong, dọa ngươi sao?”

Nàng đương nhiên bị dọa, cho dù hắn chưa nói, nàng cũng biết nguyên nhân hắn theo con đường đó a!

“ Hiển nhi, ngươi làm vậy….không phải khiến ta một đời thiếu nợ ngươi sao?”

“ Ngươi liền cho ta đi.” Công Tôn Hiển chờ nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng, thâm trầm nói: “Ngươi hãy dùng nửa đời sau giao cho ta.”

Nàng cơ hồ hít thở không thông, ép buộc dùng sức hít vào, hốc mắt đỏ ửng, buồn bực không lên tiếng cắm điểm tâm, cố gặng nhịn xuống xúc động muốn hứa hẹn với hắn:

“ Váy ta dính máu rồi, ngươi che cho ta, ta thay lại váy.”

Nàng đi đến sau lưng hắn, cởi đai lưng xuống, thay lại váy. Hắn không có xoay người lại, cẩn thẩn chắn cho nàng.

Gió lạnh thổi tới, nàng rùng mình một cái, vội vàng sát lại gần lưng hắn.

“ Ngươi thay xong rồi?”

“Ừ.”

Hắn gật đầu, cũng lại không xoay người lại, hướng xe ngựa đi tới, chếch bên trái một chút, giúp nàng che phần lớn gió lạnh.

Phó Ngọc sắp xếp lại đồ ăn trong xe, Phó Kỳ làm phu xe, Diên Thọ đang chờ cạnh xe.

Công Tôn Hiển từ trong xe lấy áo choàng, đang muốn đưa cho Sơn Phong, Sơn Phong nhìn Diên Thọ, rủ mắt ấp úng nói:

“ Tỷ tỷ cũng rất lạnh a.”

Công Tôn Hiển nhìn nàng chằm chằm.

“ Ngô…” Sơn Phong nhận áo, liền trực tiếp nhét vào trong ngực Diên Thọ “ Ta lên xe trước, bên trong có vẻ ấm áp” Dứt lời, chật vật bò vào trong xe.

Sau lưng, có bàn tay nắm ở eo nàng, đấy nàng lên xe. Đang muốn bò vào bên trong, chợt cổ tay bị nắm chặt.

Nàng thiếu chút nữa lại rơi vào lồng ngực hắn.

“ Sơn Phong….” Nam nhân phía sau lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đẩy ta ra, cũng phải xem ta có đồng ý hay không.”

Nàng hàm hồ nói: “Ta không có….” Không dám nhìn lại

Canh tay chợt mát lạnh, phát hiện hắn lại kéo ống tay nàng lên. Sau đó cánh tay chợt đau nhức khiến nàng kêu lên thảm thiết.

“ Công Tôn Hiển, ngươi làm cái gì vậy!” Diên Thọ kêu lên

Phó Kỳ, Phó Ngọc nghe tiếng quay đầu lại, mặt lộ vẻ hoảng sợ

Công Tôn Hiển hung hăng cắn cánh tay Sơn Phong.

Dấu răng hòa với vết máu, hiện rõ trên tay nàng, nàng đau đến mức rơi nước mắt, hằn nhìn cũng không nhìn nàng, liền đem nàng đẩy mạnh vào trong xe.

Hắn lau vết máu ở khóe miệng, lạnh lùng nói:

“ Chuẩn bị xuất phát. Hôm nay mồng 3, vừa kịp đại hội Bình Trữ. Vào thành, trực tiếp đến Văn Nhân trang” tạm ngừng, không chờ Phó Kỳ đáp “ Phó Kỳ?”

Phó Kỳ hoàn hồn, liền vội gật đầu “ Không có vấn đề.” Nhịn không được liếc trộm Sơn Phong. Thật thê thảm!

Diên Thọ tranh thủ thời gian lên xe, nhẹ nhàng nâng cánh tay Sơn Phong vừa bị căn kia.

“ Ta giúp muội bôi thuốc nha?” Thật ác độc, ác độc mà. Nàng đứng gần, tận mắt nhìn thấy Công Tôn Hiển hạ miệng xuống không chút lưu tình.

“ Không cần.” Sơn Phong đáp, giọng điệu có chút run rẩy, cánh tay đau xót, nước mắt chảy đầm đìa, nhưng nàng không trách hắn.

“ Cắn sâu như vậy, sợ là sẽ lưu lại sẹo.” Phó Kỳ vén rèm, nhìn vết thương, thấp giọng nói.

“ Không đáng ngại, lưu lại sẹo, cũng tốt.” Nàng đột nhiên cười ra tiếng “ Ít nhất lòng ta cam tâm tình nguyện lưu lại sẹo như vậy.” Lưu lại dấu vết của hắn, liền nghĩ đến hắn, cả đời không quên được hắn.

Đó là dụng ý của Hiển nhi a, chỉ là, hắn cắn nàng đau quá, nàng hoài nghi hắn cố ý muốn nàng cảm thụ cái mức độ đau đớn này.

Diên Thọ mang tới tấm vải trắng sạch sẽ, muốn giúp nàng băng bó, Sơn Phong ngại ngùng cười, nhanh chóng kéo ống tay xuống, che đi miệng vết thương còn đang rỉ máu.

“ Thật sự không sao đâu.” Nàng hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng “ Hầu hết mọi người đều không có biện pháp lựa chọn ấn ký trên người, nhưng dấu răng này, ta có quyền chọn lưu hay không a.” Nàng cười đến vui vẻ, cũng có chút ngốc nghếch.

“ Phu nhân, để như vậy, sau này việc cầm bút viết chữ sẽ bất tiện.” Phó Kỳ cười nói. Mấy ngày nay nàng không ở trên xe ngựa, nhàm chán sẽ mang cuốn sách Phó Ngọc cho để viết chữ.

Hắn có liếc qua, nàng viết chính là sự kiện sinh thần của chưởng môn Thiên Cương phái, viết rất nhiều, hắn phi thường muốn nói cho nàng biết, nếu như một sự kiện nhỏ như vậy mà cần vài trang để mô tả thì Cấp Cổ các hẳn đã phải sớm xây thêm mấy lầu nữa rồi.

Nghĩ đến đó, hắn liền nhìn Công Tôn Hiển đang dẫn đường phía trước, tùy ý nói:

“ Lần này vào Bình Trữ thành, sau khi đem danh sách giao cho Vân Nhân trang chủ, chúng ta hẳn sẽ lên đường hồi phủ luôn. Vân gia trang mặc dù có vị trí trong giang hồ, nhưng việc này nếu quả thật có quan hệ với triều đình, vậy thì chúng ta cũng không cần tốn thời gian, cứ âm thầm làm, âm thầm rời đi. Công Tôn tiểu thư, nàng còn nhớ rõ danh sách kia không?”

“ Tất nhiên.” Diên Thọ đáp

“ Thất sư huynh.” Sơn Phong bỗng nhiên nói.

“ Phu nhân xin cứ nói.”

“ Phiền ngươi đưa giúp ta cuốn sách kia được không?”

Cuốn sách nhỏ, đặt trước giỏ chất đầy đồ ăn, gần Phó Kỳ hơn. Ngoại trừ nàng, chưa ai từng chạm vào, Phó Kỳ phân tâm, thuận tay đưa cuốn sách qua.

Nàng cười đón lấy, nhưng dấu răng trên cánh tay phải tác quái, làm nàng đau đến buông tay.

Cuốn sách rơi xuống.

Phó Kỳ mỉm cười định nhặt lên, vô ý liếc nhìn tờ giấy đang mở kia.

Sau đó, hắn chậm rãi ngước đôi mắt tuấn tú nhìn nàng.

Nàng nhìn lại hắn.

“ Phu nhân, sách đừng làm rơi loạn, rất phiền toái.” Hắn ngữ khí như thường.

“ Ta biết rồi.” Nàng nheo mắt cười.

Bạn đang đọc Nhất minh thiên hạ của Vu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congtonvoba
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.