Diệu kế
Bạch Long Trì không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, mặt nước ước chừng hơn trăm mẫu, lại có bèo, lá sen, lau sậy trải rộng, chỉ cần không thò đầu ra, muốn bị phát hiện cũng khó. Đáng tiếc đây là đầm nước đọng, toàn bộ đều nhờ nước mưa bổ sung, nếu không Ngô Thăng đã sớm tìm kiếm lối ra rời đi rồi.
Tên tu sĩ kia lục soát tới lục lui trên mặt nước, ước chừng đi vài vòng quanh hồ, ước chừng gần nửa canh giờ sau mới từ bỏ.
Ngô Thăng lo lắng đề phòng ẩn núp dưới nước, lại qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi thò đầu ra, Bạch Long Trì đã sớm khôi phục yên tĩnh, đám vệ sĩ cũng rời đi.
Trở lại dưới cầu, Ngô Thăng lạnh đến mức run cầm cập, lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, lại càng không dám nhóm lửa, chỉ có thể cởi quần áo ra vắt khô, phơi ở trên trụ cầu.
Thân thể trần truồng không ngừng hoạt động dưới gầm cầu, vẫn không chịu nổi cái lạnh mùa thu cùng cơn đói.
Đến ban đêm, Ngô Thăng mới lấy hết can đảm chạy đến chỗ tường thành phía nam quan sát thật lâu, thấy vệ sĩ đang lùng bắt trong Quốc Nhân phường đã rút đi, từng nhà đều đóng cửa nghỉ ngơi, một mảnh yên tĩnh, vì vậy hắn bám vào tường nhảy ra ngoài.
Lén lút ẩn núp đến một nhà dân ở gần nhất, tường viện rất thấp, xoay người một cái là vào được, đưa tay lấy quần áo phơi trên cây sào trúc mặc vào, lúc này mới cảm nhận được chút ấm áp.
Trong mũi bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm mê người, ngẩng đầu tìm kiếm, nhìn thấy thịt khô treo dưới mái hiên, lập tức thèm thuồng, thật sự không chịu nổi cơn đói, bèn kiễng chân hái xuống một chuỗi.
Đang chuẩn bị chuồn đi thì nhìn thấy bức tường treo bố cáo trong phường, do dự một chút, lấy hết can đảm đi tới.
Mượn ánh sáng của hai cây đuốc ở bên tường cẩn thận nhìn, trên bố cáo làm bằng gỗ quả nhiên là một tờ văn thư truy nã thích khách, thích khách bị truy nã chính là Ngô Thăng, treo thưởng mười lạng vàng.
Mười lạng vàng chính là mười Dật kim, loại thỏi vàng này lớn như móng vuốt mèo, do Tắc Hạ học cung quản lý việc tu hành trong thiên hạ chế tạo, trong đó chứa một chút linh tài, rất khó làm giả, Tắc Hạ học cung cũng nghiêm cấm các nước làm giả. Dật kim có thể dùng để mua linh tài từ học cung, nộp cống cho Chu thiên tử ở Lạc Ấp. Các nước chư hầu có rất nhiều loại tiền, nhưng loại tiền thông hành thiên hạ lại là Dật kim.
Ở nước Sở, thường dùng tiền Nghĩ Tị, một ngàn đồng có thể đổi một Dật kim, mười lạng vàng là một khoản tiền rất lớn. Lúc ta mới vào nghề, giá cả khi nhận nhiệm vụ cũng chỉ là ba trăm đồng mà thôi.
Nhìn vào bức chân dung được khắc trên tấm bảng gỗ, Ngô Thăng chớp chớp mắt, bỗng nhiên nở nụ cười.
Vẽ cái thứ gì vậy? Đây là ai?
Tờ văn thư truy nã khiến Ngô Thăng bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng hắn vẫn không hành động thiếu suy nghĩ, bản thân ở Dĩnh đô chưa quen cuộc sống nơi đây, trước tiên cứ trốn tại chỗ hai ngày, tìm cơ hội rồi ra khỏi thành.
Trở lại Bạch Long Trì, vẫn là dưới gầm cầu đá, Ngô Thăng ôm thịt khô mà gặm, miệng dính đầy dầu mỡ. Sau khi ăn xong, hắn liền ngủ ngay tại chỗ, giấc ngủ này lại chẳng yên giấc, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là lập tức tỉnh giấc.
Buổi chiều, Bạch Long Trì bỗng nhiên có một đội vệ sĩ nước Sở tới, xem ra bọn chúng muốn đóng quân ở đây.
Số lượng vệ sĩ không nhiều, chỉ khoảng hơn hai mươi người, nhưng Ngô Thăng không thể tiếp tục ở lại đây, hắn phải nấp ở một góc tường chịu đựng đến khi trời tối, vội vàng leo tường ra ngoài.
Thực sự không còn nơi nào để đi, chỉ có thể tạm thời trú tạm trong nhà kho của một hộ dân nào đó ở Quốc Nhân phường, vừa chui vào đống cỏ khô sưởi ấm, vừa phải để ý xung quanh, thực sự rất vất vả.
Bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người hô to: "Bắt được rồi! Bắt được rồi..."
Lập tức từ các ngôi nhà xung quanh có không ít người chạy ra: "Bắt được thích khách rồi sao?"
Ngô Thăng giật mình, nấp trong đống cỏ khô không dám nhúc nhích.
Chỉ nghe thấy bên ngoài ồn ào: "Ở đâu? Ở đâu?"
"Là thích khách sao?"
"Ta nhìn thấy trước..."
"Cùng nhìn thấy, ngươi muốn cướp công của ta sao? Đồ lòng dạ hiểm độc..."
"Đi gọi Phường giáp tới..."
Ngô Thăng đại khái đã hiểu, không phải hắn bại lộ hành tung, mà là trong phường đã bắt được một người, vì vậy hắn cẩn thận đẩy mấy cọng rơm ra, nhìn ra ngoài qua khe hở.
Quả nhiên cách đó không xa trên đường có một người đầu bù tóc rối đang quỳ, xung quanh có một đám người dân, mỗi người đều cầm theo đao, gậy gộc.
Không lâu sau, Phường giáp chạy tới: "Lại bắt được một tên nữa sao? Nhìn rõ chưa?"
"Hẳn là rồi, không sai đâu."
"Trên lưng còn có vết thương, chẳng phải bố cáo nói thích khách bị thương sao?"
Mọi người ồn ào nói.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 13 |