Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13: Để Lại Những Dấu Ấn

Tiểu thuyết gốc · 874 chữ

Ánh sáng ban mai le lói qua những cánh cửa sổ, chiếu vào căn phòng nhỏ nơi Hải đang ngồi. Một ngày mới lại đến, nhưng hôm nay, cậu cảm thấy một sự bình yên lạ thường trong lòng. Sau những năm tháng vật lộn với chính mình, những giằng xé giữa sự trưởng thành và sự hoài niệm, Hải cuối cùng cũng nhận ra rằng, cuộc sống không phải là những gì chúng ta đạt được, mà là những gì chúng ta để lại.

Những tháng ngày qua, Hải đã học được nhiều bài học quý giá. Cậu không còn nhìn cuộc sống qua lăng kính của một đứa trẻ ngây thơ, luôn tìm kiếm những gì mình thiếu thốn. Cậu bắt đầu hiểu rằng, những gì mình cần không phải là những thứ vật chất hay thành công bề ngoài, mà là những giá trị tinh thần, những mối quan hệ chân thành và những khoảnh khắc bình dị trong cuộc sống.

Một ngày nọ, khi Hải đang ngồi trong quán cà phê quen thuộc, một người bạn cũ tìm đến. Cô là Thu, người bạn mà cậu đã từng cùng trải qua bao nhiêu thăng trầm. Thu ngồi xuống đối diện Hải, ánh mắt cô có chút trầm tư. "Anh Hải, em thấy anh dạo này khác nhiều rồi. Anh không còn giống cái người luôn lo lắng về tương lai nữa. Anh có thể chia sẻ với em điều gì đã giúp anh thay đổi không?"

Hải mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc lá rơi nhẹ nhàng. "Có lẽ là thời gian, và những điều mà mình đã học được từ những người xung quanh. Em biết không, đôi khi, chúng ta cứ mải miết chạy theo những mục tiêu lớn lao mà quên mất rằng, những điều giản dị mới là thứ thực sự quan trọng. Cuộc sống không phải là đích đến, mà là hành trình. Và mỗi bước đi trên hành trình ấy, dù có khó khăn hay dễ dàng, đều có giá trị riêng."

Thu lặng người đi, rồi cũng mỉm cười. Cô đã từng cảm thấy mình phải chạy đua với thời gian, với sự nghiệp, với mọi thứ để chứng minh giá trị của bản thân. Nhưng giờ đây, nghe những lời Hải nói, cô cảm thấy như mình vừa được mở mắt. Cô hiểu rằng, không phải lúc nào cuộc sống cũng phải được đo bằng thành tích hay những thành công rực rỡ. Đôi khi, chỉ cần sống thật với bản thân, yêu thương những người xung quanh và biết ơn những gì mình có, đó chính là hạnh phúc.

Hải nhớ lại những ngày tháng cậu đã từng mơ mộng về một tương lai tươi sáng, tưởng rằng chỉ cần cố gắng hết mình, mọi thứ sẽ đến. Nhưng khi bước vào cuộc sống thực tế, cậu nhận ra rằng, có những điều mà ta không thể kiểm soát được. Và chính những điều đó đã dạy cho cậu bài học quan trọng nhất: Hãy sống trọn vẹn với từng khoảnh khắc, vì không ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Một buổi chiều, khi Hải quay lại thăm bà cụ Tâm, bà ngồi dưới bóng cây trong vườn, ánh mắt bà vẫn như bao năm qua, dịu dàng và thấu hiểu. "Hải à, con đã học được một điều quan trọng rồi phải không?" Bà hỏi, giọng bà nhẹ nhàng nhưng đầy triết lý.

Hải ngồi xuống bên bà, gật đầu. "Dạ, bà. Con đã học được rằng, cuộc sống không phải là việc chúng ta có được bao nhiêu, mà là chúng ta có thể cho đi bao nhiêu. Mọi thứ đều có thể mất đi, nhưng những dấu ấn mà chúng ta để lại trong lòng người khác mới là điều quan trọng."

Bà cụ mỉm cười, ánh mắt bà như chứa đựng cả một thế giới. "Con đã hiểu rồi. Dù cuộc sống có thay đổi thế nào, những gì chúng ta để lại cho thế hệ sau, những giá trị mà chúng ta truyền lại, sẽ sống mãi. Đó mới là điều khiến cuộc sống này có ý nghĩa."

Hải không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn về phía chân trời. Cậu biết rằng, dù con đường phía trước còn dài, nhưng cậu đã tìm thấy cho mình một hướng đi đúng đắn. Cậu sẽ tiếp tục sống, tiếp tục học hỏi và chia sẻ những gì mình có, không phải vì một lý do nào khác, mà vì đó là cách duy nhất để cậu cảm thấy cuộc sống này thật sự có ý nghĩa.

Và khi cậu nhìn lại, cậu nhận ra rằng, những đứa trẻ rồi cũng phải lớn, nhưng trưởng thành không phải là việc nắm giữ tất cả mọi thứ, mà là biết cách buông bỏ những điều không thể thay đổi, để sống với những giá trị thật sự quan trọng. Những dấu ấn mà chúng ta để lại trong lòng người khác sẽ là những gì sống mãi, và đó chính là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc sống ban tặng.

Bạn đang đọc Những Đứa Trẻ Rồi Cũng Phải Lớn sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.