Chương 4
Trương Tùng hiện đang để ý chiếc đồng hồ treo tường, hiện tại đã là sáu giờ kém mười. Cậu nhìn vào trong bếp thấy mẹ mình vẫn đang mãi mê nấu nướng mà dì Niên vẫn chưa cùng gia đình đến dùng bữa:
- Mẹ ơi, khi nào thì dì Niên đến?
Mẹ Hạnh quay sang nhìn cậu con trai đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa rồi dịu dàng cười:
- Mẹ quên mất, dì với chú đến trễ do công việc. Hay con qua nhà đón Hoàn Vi qua đây đi.
Mẹ Hạnh vừa dứt câu thì sắc mặt Trương Tùng liền ngay lập tức trở nên rạng rỡ hẳn. Cậu gật đầu đồng ý. Dù sao nếu không đi đón thì Hoàn Vi cũng chẳng tự giác mà qua đây sớm. Cậu ra ngoài mở cổng, dẫn chiếc xe đạp chạy thẳng một mạch đến nhà của cô bạn nối khố. Trương Tùng đứng trước cửa ấn chuông mấy hồi mới phát hiện ra trong nhà chẳng có ai, đèn phòng chẳng sáng mà cửa lại còn khóa ngoài:
- Gì vậy? Không có nhà sao?
Nói rồi Trương Tùng lại đạp xe ngược về hướng nhà mình xem có thể nhìn thấy Hoàn Vi không, kết quả lại đứng trước cửa nhà của chính mình mà người thì cũng chẳng thấy đâu.
Trương Tùng nhớ lại hôm qua Gia Khiêm có nói với dì Niên về giờ giấc kết thúc tiết học tại trường của Hoàn Vi. Dù cô có đi bộ lề mà lề mề chậm chạp thì cũng mất nhiều nhất có khoảng hai mươi phút đồng hồ thôi. Đã là giờ này rồi thì Hoàn Vi đã đi đâu thế? Từ lúc ban chiều, Trương Tùng luôn cảm thấy có dự cảm không lành về việc gì đó. Bây giờ xem ra là liên quan nhiều đến Hoàn Vi rồi. Cậu thở dài, cái con người rõ ràng mấy ngày trước còn vui vẻ hớn hở khi cả hai đứa không còn được học chung trường bây giờ lại khiến cho người ta lo lắng chẳng dứt được. Cứ cái đà này mà trải qua bốn năm học đằng đẵng thì chắc chắn sức chịu đựng dài hạn của Trương Tùng sẽ kiệt quệ mất.
Trước tiên cứ đạp xe thêm một vòng nữa đã rồi hẵng tính, tránh hấp tấp mà lại làm người lớn lo lắng.
.
- Ủa, Tùng. Đi đâu đây?
Gia Khiêm đạp xe đến trước cổng trường vừa nhìn thấy Trương Tùng bèn lên tiếng hỏi. Cậu xoay người vẫy tay:
- Em qua nhà đón nhưng mà không thấy Hoàn Vi nên mới chạy qua đây xem thử.
Gia Khiêm nhướn mày:
- Hồi khoảng bốn giờ mấy còn thấy nhỏ đi tung tăng ra khỏi trường mà.
Trương Tùng lắc đầu nhún vai. Vậy là Hoàn Vi đã ra khỏi trường. Gia Khiêm còn chưa kịp nói thêm tiếng nào, Trương Tùng đã đạp xe đi mất. Vòng qua vòng lại nãy giờ chắc cũng tầm được hơn mười lăm phút rồi. Trời thì ngày càng tối dần đi, bây giờ gương mặt của Trương Tùng cũng dần lộ rõ vẻ lo lắng gấp gáp.
Gần trường Hoàn Vi nếu đi thêm một đoạn về phía sau sẽ gặp được một phiên chợ chiều. Người đi mua sắm ở đây hiện tại cũng chẳng đông lắm, phía xa xa bên trong chợ cũng đã gần như đóng cửa hết. Trương Tùng tặc lưỡi bực dọc.
Hoàn Vi ơi là Hoàn Vi. Cái con nhỏ đầu óc lơ đễnh này.
Bất chợt một hình ảnh gì đó chạy ngang qua tâm trí của cậu. Ban nãy Trương Tùng đi từ hướng nhà của Hoàn Vi qua đây hình như đã đi ngang qua một trạm xăng, đối diện là một nghĩa trang nhỏ. Nghĩ rồi cậu lại ngồi lên yên xe đạp, cực lực đạp nhanh hơn một chút.
Nhưng mà Hoàn Vi cũng chẳng có ở đây:
- Vi!
Trương Tùng lớn tiếng gọi nhưng đáp lại cậu cũng chỉ có tiếng cây lá xào xạc bên lề đường. Trương Tùng xuống xe dáo dác mà tìm kiếm người.
Chỗ rửa xe kế bên trạm xăng đối diện có nuôi mấy chú chó to rất hung dữ. Lúc trước cả bọn cùng nhau đi xuống chợ ăn vặt, tuy Hoàn Vi được Trương Từng chở theo phía sau nhưng không ngừng la hét mãi. Mấy chú chó cũng rất phối hợp mà đuổi theo mấy người họ cả đoạn đường dài.
Hoàn Vi vừa sợ chó vừa nhát gan thế này. Chắc cũng chỉ ở quanh đây. Kế bên nghĩa trang có một góc khuất nhỏ, chung quy đều bị cây cỏ um tùm mọc lên che đi mất. Tiếng ve không ngừng kêu râm ran:
- Vi.
Trương Tùng nhẹ giọng lại. Hoàn Vi quả thật ngồi gục đầu ở phía bên trong. Cậu tiến lại gần đứng trước mặt Hoàn Vi, nhìn chằm chằm vào cô bé hiện tại đang say ngủ chỗ bụi cỏ. Trương Tùng lúc này chỉ biết lắc đầu tự đặt tay lên trán mình. Cậu ngồi xổm xuống dùng ngón tay chọt nhẹ vào bên má của Hoàn Vi:
- Cái con người này thật là...
Cô cảm nhận được có người đang chạm vào mình liền lơ mơ giật mình tỉnh dậy. Ban nãy nghe thấy giọng Trương Tùng mà ngỡ bản thân mình đang mơ không đấy chứ.
Khóe môi Hoàn Vi hơi run run, ánh mắt lại rưng rưng như sắp khóc:
- Không có ông khó quá à.
Hoàn Vi lên tiếng, hai tay còn không quên dụi đôi mắt đỏ hoe. Trương Tùng không nói gì mà chỉ quan sát Hoàn Vi hết một lượt, phát hiện ra đầu gối bị trầy sướt, còn rướm thêm một ít máu đã sớm sậm màu:
- Bị té hả? Có đau ở đâu nữa hay không?
Cô lắc đầu:
- Lúc chiều tui định đi nhanh qua chỗ này. Mắt đã nhắm sẵn rồi nhưng mà không biết ở đây có bậc thềm cho nên...
Không cần Hoàn Vi phải nói thêm bất cứ gì nữa, Trương Tùng cũng biết được chuyện gì đã xảy ra. Cậu thở phào nhẹ nhõm kéo tay Hoàn Vi đứng dậy, một bên còn lại mang giúp chiếc cặp sách. Trương Tùng mang đồ ở phía trước ngực, nghiêng thân xe xuống thấp xong mới quay sang nhìn Hoàn Vi:
- Lên đi, tui chở về.
Truyện Nhường nhịn cô ấy. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | yy65247294 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |