Kỉ Vật
Chương 110: Kỉ Vật
Sunny nhìn chằm chằm vào Thánh Bóng, ngẩn người.
Cơn bão cảm xúc mà sự hủy diệt của cái khiên vừa tạo ra vẫn còn trong tim, nhưng lúc này, một cảm giác cũng mạnh mẽ không kém đang dần dâng lên trong lồng ngực cậu. Không biết cách giải quyết những cảm xúc đó, cậu chỉ biết chớp mắt vài lần rồi nói bằng giọng bằng phẳng:
"Hử?"
'Vậy, để nói rõ thử...'
Cậu đưa cái khiên cho quái vật thú cưng với hi vọng cô có thể sử dụng nó. Và cô đã dùng nó, theo một cách. Chỉ là thay vì sử dụng Ký Ức, cô ta...ăn nó.
Sunny lưỡng lự vài giây, tự hỏi mình có phải bị điên rồi không. Nhưng không, giọng nói của Ma Pháp vẫn còn vang vọng bên trên mặt nước yên tĩnh, thầm thì câu nói kia liên tục.
Thánh Đá đã trở nên mạnh hơn.
Thở dài nặng nề, Sunny triệu hồi những kí tự và tìm mô tả của Bóng. Ở bên dưới cùng, những kí tự đã hơi thay đổi:
Mảnh Bóng: [2/200].
Một tia sáng hoang dại xuất hiện trong mắt cậu. Hai mảnh...cậu đã nhận được Ký Ức cái khiên toàn thân đó sau khi giết một âm hồn đặc biệt cứng cáp, kẻ mà bất chấp vẻ bề ngoài đáng sợ, lại chỉ là một con quái vật thức tỉnh. Nhờ giết nó, Sunny đã nhận được bốn mảnh hồn.
Nhưng mà đó là vì Bóng Tâm của cậu là Ngủ Say, vì vậy nên cậu luôn nhận được gấp đôi phần thưởng cho những trận chiến chống lại đám sinh vật cấp bậc cao hơn - hai cho mỗi Hồn Tâm mà sinh vật thức tỉnh sở hữu.
Thánh Đá là một sinh vật như vậy, nên có thể hợp lý đoán rằng cô sẽ không nhận được cùng phần thưởng như cậu. Cái khiên to đến từ một quái vật với hai tâm thức tỉnh, nên cô nhận được hai mảnh bóng cho việc hấp thụ Ký Ức của nó.
Có nghĩa là...
Với một ngọn lửa kích thích cháy lên trong mắt, Sunny vội vàng triệu hồi một cái Ký Ức khác. Một con mắt đáng kinh tởm với con ngươi dọc xuất hiện từ ánh sáng dần tan biến của quả cầu ánh sáng đang bay xuống.
Con mắt đó đến từ một sinh vật giống rắn mà Sunny đã giết vài tuần trước. Để sống sót trận chiến đó, cậu đã phải nhắm mắt, chỉ dùng Giác Quan Bóng để di chuyển qua mớ hỗn độn và né những đòn tấn công của con quái thú chết người.
Cuối cùng, cậu cắt đầu thứ kinh tởm đó bằng một cú chém nhanh gọn chỉ vài giây trước khi bản thân bị bộ vuốt của nó xé xác. Lần đó là một bài kiểm tra không tồi với khả năng chiến đấu còn non kém của cậu.
Buồn là, Ký Ức mà cậu nhận được từ nó lại không hề có chút sức mạnh nào của con quái thú. Nó chỉ có thể tạo ra những tia sáng đỏ vô hại, chỉ có thể dùng làm đèn nền tạo cảm hứng...ít nhất là với Sunny, người có thể nhìn trong bóng đêm.
Nắm lấy con mắt, cậu đưa nó ra cho Thánh Đá.
Cái Bóng nắm lấy thứ kinh tởm, mang nó lại gần ngực, rồi bóp nát nó trong găng tay. Một lần nữa, Ký Ức tan biến thành vô số tia sáng nhỏ, rồi bị sự hắc ám ẩn nấp bên trong cơ thể duyên dáng của sinh vật hấp thụ.
[Thánh Đá đã trở nên mạnh hơn.]
Sunny mỉm cười, rồi bật cười thật to.
Ra là vậy...Bóng hấp thụ Ký Ức! Chúng sẽ cắn nuốt Ký Ức để nhận lại sức mạnh, giống như cách cậu giết Sinh Vật Ác Mộng để hấp thụ tàn dư của bóng của chúng vậy.
Để đảm bảo, cậu nhìn về phía kí tự lần nữa và nhìn thấy chính xác thứ mình trông đợi:
Mảnh Bóng: [3/200].
Một Ký Ức Thức Tỉnh đẳng cấp một, một mảnh. Hợp lý.
Háo hức trông chờ, Sunny triệu hồi Ký Ức tiếp theo. Một bộ giáp với những tấm kim loại gỉ sét xuất hiện từ một quả cầu ánh sáng và lơ lứng trước mặt cậu. Cái này cậu nhận được sau khi thiêu trụi một cái tổ to như tòa tháp của đám quái vật mối ăn xác.
Nhóm một ngọn lửa trong hắc ám hoàn toàn của Vùng Đất Lãng Quên là một việc vô cùng nguy hiểm, nhưng cậu đã hi vọng có thể nhận lại hàng trăm mảnh bóng bằng cách thiêu đốt cả đống mối ăn thịt bé tí đó. Dựa vào đống xương rải rác khắp nơi trên mặt đất xung quanh cái tổ, chúng quả thật là một dịch hạch.
Đáng buồn là cả cái tổ hóa ra là một sinh vật duy nhất, chỉ mang lại cho cậu sáu mảnh bóng. Cậu còn phải rút lui mà không kịp thu lấy mảnh hồn từ cái xác vẫn còn cháy âm ỉ, bị vài thứ kinh dị Ngã dọa bỏ chạy, chúng bị ngọn lửa chói lòa hấp dẫn đến. Ký Ức còn không thể xem là giải an ủi, vì bộ Áo Choàng Múa Rối đều siêu việt hơn về mọi mặt.
Nhưng bây giờ, thì cậu cuối cùng cũng có chỗ để dùng nó!
Thánh Đá cắn nuốt bộ giáp giống như cô đã cắn nuốt hai Ký Ức kia. Một lần nữa, Ma Pháp công bố quái vật bóng đã trở nên mạnh hơn. Kí tự lại thay đổi:
Mảnh Bóng: [6/200].
Mỗi khi con số thay đổi, Sunny lại cảm giác hết sức thỏa mãn. Hiệp sĩ đá đáng sợ của cậu đang trở nên đáng sợ hơn theo từng giây. Cậu nghi ngờ đây là cảm giác tương tự mà những kẻ nghiện cờ bạc có được khi trên đà chiến thắng.
Trên đà hưng phấn, cậu nắm lấy Ký Ức tiếp theo, nhưng ngừng lại và nhìn chăm chú vào cái chuông bạc nhỏ trong tay.
Cái này...cái này là Ký Ức đầu tiên mà cậu có được, lúc chật vật trên bờ vực sống chết với cơn lạnh thấu xương và con khủng bố của Ác Mộng Đầu Tiên. Đây là Ký Ức yếu nhất của cậu, nhưng nó có ý nghĩa lớn nhất. Sunny đã giết một người để nhận được nó, và đã dùng nó để giết một người khác.
Cái Chuông Bạc là một vật gợi nhớ.
Với ánh mắt buồn bã, cậu đọc dòng kí tự lấp lánh bên trong sự trống rỗng của linh hồn mình.
[...một kỉ vật xa nhà, đã từng mang lại cho chủ nhân của nó sự ấm áp và vui vẻ.]
Sự háo hức mà đã bao trùm cậu chỉ vài giây trước bỗng dưng biến mất, Sunny thở dài nặng nề và bỏ đi cái Ký Ức. Một biểu hiện u ám hiện lên mặt cậu.
Liếc về phía Thánh Bóng bất động, cậu quay người đi.
"Hôm nay nhiêu đó là đủ rồi...Ài, quả là một ngày dài. Chắc là phải đi ngủ thôi."
Rời khỏi Hồn Hải, cậu đứng yên lặng một vài phút, rồi chậm chạp bước lại giường và nằm xuống. Bỏ đi Áo Choàng Múa Rối, Sunny dùng chăn quấn lấy bản thân và nhắm mắt lại.
Cậu quá mệt mỏi.
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 206 |