Bất Công Tàn Nhẫn
Chương 117: Bất Công Tàn Nhẫn
Sunny cảm thấy một làn gió nhẹ vuốt má cậu, rồi thứ gì đó di chuyển trong cái giếng hắc ám.
Nắm chặt chuôi Mảnh Vỡ Đêm Khuya, cậu chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất. Ở bên kia miệng giếng đen tối, Thánh Đá chậm rãi giơ cái khiên của cô lên và đặt kiếm trên vành của nó.
...Nhưng mà, họ không có gì phải lo sợ cả.
Vài giây kế tiếp, một bóng người duyên dáng xuất hiện trong không trung, bay lên khỏi cái giếng, rồi nhẹ nhàng đáp xuống những viên đá ngay trước nó.
Khóe miệng Sunny co giật. Chủ nhân của giọng nói có duyên đúng là con người. Một chàng trai trẻ tuổi với một bộ giáp lamellar nhẹ, với mái tóc màu nâu đậm và cặp mắt xanh lục hút hồn. Bộ giáp vừa người được làm từ tấm da màu nâu được đánh bóng, với quần áo xanh đậm được thêu hoa văn bên dưới.
Nhưng mà, trong một lúc, cậu còn ước gì Kai hóa ra là một con ác ma.
Vì cái thằng chết tiệt này không chỉ có giọng nói êm ái nhất mà cậu từng nghe, hắn còn đẹp trai chết người.
Thật sự, quá không công bằng!
Kai có vóc người cao gầy và phi thường đẹp trai. Gương mặt nhỏ, hình dạng hoàn hảo và xinh đẹp, với gò má cao làn da trắng ngà không tì vết. Đôi mắt xanh lá như bắn điện, môi thì mềm mại và no đủ như là...ơ...
'Mì-mình đang nghĩ cái quái gì vậy?'
Hơn nữa, có vẻ như hắn ta còn sở hữu một loại khí chất ấm áp mà khiến một người trở nên hấp dẫn khó cưỡng. Sunny còn không bất ngờ nếu biết được có hàng đống những cô gái ngã dưới chân Kai mỗi khi hắn đi ngang qua. Có lẽ vài thằng nữa chứ.
Tệ hơn nữa, thằng khốn này có vẻ là một người thật sự hiền lành, không có tí dấu vết ngạo mạn hay là tự kiêu trên gương mặt bảnh trai đó. Có những tia sáng hài hước núp sâu bên trong mắt hắn, và có thể đảm bảo rằng khi Kai mỉm cười, những lúm đồng tiền dễ thương sẽ hiện lên má hắn.
Cậu còn không thể ghét thằng khốn này!
Hai tuần bị nhốt trong cái hố tăm tối cũng không làm giảm đi sự hào nhoáng của hắn nữa chứ.
Nói ngắn gọn, Kai là người đẹp trai nhất Sunny từng gặp, kể cả khi so sánh với những Thức Tỉnh Giả khác. Hắn ta trông giống những idol trên tivi mà người ta thường thích trầm trồ, chỉ là bằng cách nào đó còn đẹp trai hơn khi gặp ngoài đời.
Sunny tự liếc bản thân, cảm thấy một mong muốn mãnh liệt phải nghiến răng trong phẫn nộ.
'Ừm thì, đây đúng là... sự bất công tàn nhẫn, đơn giản là vậy.'
Trong lúc đó, Kai đã nhận ra đôi mắt rubi rực cháy của Thánh Bóng, nguồn sáng duy nhất ở màn đêm hắc ám hoàn toàn này, hắn giật mình thụt lùi với gương mặt tái nhợt.
"Ôi không! Thật sự là quái vật sao!"
Sunny bị phân tán khỏi sự tự thương hại và chớp mắt. Rồi, cảm thấy hơi ghét bỏ, cậu lên tiếng:
"Tôi ở đằng sau này, đồ ngu."
Kai bất động, rồi từ từ quay người để đối mặt cậu. Sunny không bỏ sót việc chàng trai trẻ tuổi đang vươn một tay ra, rõ ràng là sẵn sàng triệu hồi Ký Ức gì đó mà hắn dùng làm vũ khí.
Đương nhiên là bị mù trong bóng tối, Kai không thể thấy cậu.
'Ừ, cũng tốt. Hiện tại đừng cho thằng này biết mình không, ờ...không đẹp trai bằng hắn.'
Giả vờ hoàn toàn bình tĩnh, Sunny hỏi bằng giọng bằng phẳng:
"Tôi đã nói mình có Tiếng Vang không phải sao? Đó là cô ta. Ừ thì, dạng vậy. Ý tôi là, đó không phải mắt tôi."
Người Ngủ đẹp trai chần chừ vài giây, rồi nói:
"Sunless? Cậu thật sự là nhân loại?"
Đến thời điểm này, cả hai người họ chỉ là hai tiếng nói không hình dạng đối với lẫn nhau. Nhưng giờ, lúc Sunny đã xác định Kai không phải một thứ kinh dị cổ đại...hay ít nhất là không trông giống một thứ như vậy...người còn lại vẫn còn trong bóng tối, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
"Lần cuối tôi kiểm tra thì tôi vẫn là người, đúng. Nếu cậu có Ký Ức có thể tạo ánh sáng, cậu có thể triệu hồi và tự nhìn xem."
Kai lưỡng lự.
"Đám Sinh Vật Ác Mộng sẽ không bị ánh sáng hấp dẫn lại đây sao?"
'Thông minh và cẩn trọng. Mình thích thằng này."
Sunny lắc đầu.
"Thường thì sẽ, nhưng cái sân này rất hẻo lánh. Hơn nữa, khu vực này không có quá nhiều quái vật. Tôi đoán đó là tại sao đám du côn kia chọn nơi này để cầm tù cậu."
Thở phào nhẹ nhõm, Kai triệu hồi một cái lồng đèn bằng giấy mà tỏa một ánh sáng vàng dịu nhẹ. Sunny réo lên.
"Argh! Chết tiệt!"
Dùng Giác Quan Bóng để quan sát chuyển động của gã thanh niên, cậu giơ tay lên che mắt. Đã quen với bóng tối, chúng chưa sẵn sàng cho sự xuất hiện đột ngột của ánh sáng.
Đương nhiên là Sunny biết trước sẽ như vậy. Cậu cho phép bản thân tạm bị mù để cho Kai chút cảm giác an toàn và có thể thuyết phục hắn về sự "con người" của mình.
"Ồ! Xin lỗi."
Tên đẹp trai hạ cái lồng đèn một chút và nhìn lên, cố nhìn thấy người giải phóng bí ẩn của bản thân.
Rồi, hơi bất ngờ, hắn lại hơi hạ thấp đầu và nhìn xuống.
'Tuyệt, không hề sỉ nhục!'
Kai nhìn chăm chú Sunny vài giây, và sau khi nhận ra cậu quả là giống người, cho cậu một nụ cười sáng chói lóa.
Nụ cười của hắn cũng có duyên không kém gì mọi mặt khác. Ngay cả những lúm đồng tiền dễ thương mà Sunny đã đoán trước cũng xuất hiện hoành tráng.
Thật sự khó ưa.
"Ừm...quả là bất ngờ! Tôi đã chắc rằng cậu sẽ là một con quái vật kinh khủng. Nhưng không phải. Cậu thật sự là con người, và một kẻ dễ xương nữa chứ!"
Sunny ho khan.
'Cá...hắn vừa gợi mình là "dễ xương"? Sao hắn dám! Ừm, ý mình là...cảm ơn? Chuyện gì đang xảy ra thế này?'
Cùng lúc, Kai cau mày.
"Nhưng, Sunless..."
"Gì?"
Người Ngủ đẹp trai chớp mắt vài lần.
"Tôi hỏi một việc được không? Nếu cậu thật sự không sống trong lâu đài hoặc là khu dân cư bên ngoài, thì cậu sống ở đâu?"
Sunny nhún vai.
"Thì là, còn bao nhiêu lựa chọn nữa? Tôi sống trong thành phố."
Kai chần chừ một chút, rồi đột nhiên có một ánh sáng lóe lên cặp mắt xanh lục hút hồn của hắn, cuối cùng cũng hiểu ra.
"Ồ! Hình như tôi đã từng nghe nói về cậu! Chẳng phải cậu là thằng nhóc bị điên sống một mình trong di tích?"
Sunny nhìn hắn chằm chằm đầy sát ý.
'Sao ai cũng kêu mình là "nhóc"? Sao ai cũng kêu mình "bị điên"? Mình không điên!'
Thở dài thật sâu, cậu trả lời:
"Đúng, là tôi. Mà tiện thể, cậu có thể gọi tôi là Sunny. Một khi cậu hiểu biết về tôi hơn, cậu sẽ nhận ra thật ra tôi không điên lắm."
Kai nghi ngờ nhìn cậu. Thấy vậy, Sunny mỉm cười. Cậu quyết định trêu chọc cái thằng đẹp trai khó ưa này một chút.
Đương nhiên, với giới hạn của Khiếm Khuyết, sẽ cần rất nhiều sự uyển chuyển.
Đặt quá nhiều sự hào hứng vào trong giọng, Sunny nói:
"Và tôi không sống một mình! Tôi có rất nhiều sinh vật để bầu bạn, cậu có thể gọi chúng là bạn của tôi. Có một viên đá nói chuyện mà đôi khi bảo tôi làm này nọ. Có cả cái bóng của tôi nữa, nó có rất nhiều ý kiến thú vị!"
Cậu nhìn chăm chú vào Kai với nụ cười chân thành. Khi gương mặt điển trai trở nên tái nhợt, Sunny bật cười.
"Thôi, bình tĩnh đi ông bạn. Tôi chỉ đùa cậu thôi."
Rồi cậu nhìn xuống cái bóng và nói bằng giọng u ám, giận dữ:
"Chúng không thật sự là bạn tôi. Tôi quả thật không ưa gì viên đá đó, còn cái bóng và tôi dạo gần đây còn không thèm nói chuyện với nhau nữa..."
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 205 |