Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuối Con Đường

Phiên bản Dịch · 1533 chữ

Chương 132: Cuối Con Đường

Ở trung tâm thành phố nguyền rủa, một ngọn đồi đứng cao trong đống đổ nát. Ở gốc của nó, một vòm cung làm từ đá hoa cương trắng tinh đứng giữa đống hỗn loạn. Nó nguyên vẹn, không tì vết, như thể được bảo về khỏi bàn tay của sự hắc ám nuốt chửng mọi thứ bằng một thế lực tuyệt đỉnh nào đó. Phía bên kia vòm cung, một con đường rộng được phủ đá trắng leo lên núi.

Sunny nhìn lên trong lúc họ đi bên dưới vòm cung, cố tưởng tượng những đám đông tấp nập, ăn mặc hoa mĩ như đi hội đã từng làm như vậy trong quá khứ xa xôi. Thật khó và hơi đau lòng khi nghĩ về cách thành phố cổ đại này đã từng trước khi thảm hóa bí ẩn buông xuống.

Không quay đầu, Effie nói bằng giọng đăm chiêu:

"Có những khu vực trong di tích mà đám Sinh Vật Ác Ma thường tránh né vì lý do gì đó. Tòa lâu đài là một trong những nơi như vậy. Tôi nghe nói là khi nhóm người Ngủ ban đầu đến đây với hi vọng có thể cắm dùi trong thành phố, thì chỉ có một Kẻ Đưa Tin Tòa Tháp làm tổ bên trong căn phòng ngai vàng, không có con quái vật nào khác quanh đó cả. Đám người điên cuồng đó thật sự đã giết được thứ đó."

Nephis liếc sang cô.

"Kẻ Đưa Tin Tòa Tháp?"

Nữ thợ săn bật cười.

"Những đám to xác xấu xí với bộ lông vũ màu đen và cơ thể tái nhợt, mọi người chắc đã thấy chúng trong lúc đi săn ở Mê Cung. Chúng đến từ Tòa Tháp."

Ngôi Sao Thay Đổi chần chừ.

"Cấp bậc và phân loại của chúng là gì?"

Effie hơi rùng mình.

"Quái thú Ngã. Đó là tại sao tôi nói đám người kia hơi điên. Nhưng họ đúng là một đám người mạnh mẽ."

Cô trở nên yên lặng rồi nói thêm bằng giọng khe khẽ:

"Cuối cùng chắc đã phải mất rất nhiều công sức để giết họ."

Bị câu nói cuối cùng khiến tâm trạng mọi người trở nên trang nghiêm, họ tiếp tục trong yên lặng. Con đường đá quấn quanh ngọn đồi, từ từ leo lên dốc cao của nó. Đây đó, nó bị gián đoạn bởi đoạn cầu thang dài và những công sự đáng gờm nhưng duyên dáng kì lạ. Nhưng không có ai đứng canh gác cả. Cả con đường đều trống không.

Sunny chỉ về phía một trong những căn cứ bằng đá đó và hỏi:

"Tại sao không có lính canh?"

Effie nhún vai.

"Gunlaug có vừa đủ người để canh gác bức tường lâu đài. Nhưng chúng sẽ nhận ra nếu có thứ gì lại gần ngọn đồi. Cả thành phố đều có thể nhìn thấy rõ từ trên đó, và cũng có vài biện pháp phòng ngự khác đặt vài nơi. Họ cũng đã phát hiện chúng ta rồi."

Sunny hơi rục rịch, không thích cảm giác bị quan sát bởi kẻ nào đó mà cậu không thấy, đã vậy còn là những kẻ còn có tiềm năng nguy hiểm.

...Sau một thời gian dài đi lên con đường đá trắng uốn lượn, họ cuối cùng đến được đỉnh đồi và nhìn thấy tòa lâu đài hùng mạnh trong tất cả sự hoành tráng của nó.

Nhìn gần, trông nó thậm chí còn tráng lệ hơn.

Cũng được xây từ thứ đá hoa cương hoàn mĩ giống với vòm cung bên dưới chân đồi, nó vươn lên bầu trời như một ngọn núi trắng làm từ bàn tay con người. Tòa tháp ở trước nhất rộng và kinh người, với một cánh cổng to được trang trí và một cái cầu thang vĩ đại dẫn xuống một thềm đá nơi con đường chấm dứt.

Cả hai bên tòa tháp, hơi chếch về phía trước, hai cái khác đứng như hai pháo đài, nối với tòa chính bằng những cây cầu cong trên không và mỗi cái cũng có kèm theo một những tòa tháp nhỏ hơn của chính mình. Đằng sau chúng, tòa nhà chính còn dâng lên cao hơn nữa, như muốn thách thức Tòa Tháp Đỏ đáng sợ đứng sừng sững nhìn xuống thế giới ở phía xa.

Những tòa tháp nhỏ, chóp tháp, và cánh phụ mọc lên đây đó, tạo thành một đội hình phức tạp và hòa hợp đến kì lạ.

Cả kiến trúc phi thường xinh đẹp, ấn tượng và cùng lúc nó cũng tỏa ra khí thế vững chắc không thể đánh bại. Nó giống như một tòa lâu đài xây dựng cho thần thánh, chứ không phải người phàm.

Thứ duy nhất làm hỏng bức hình này là vài chục cái đầu lâu người treo bằng sợi xích gỉ sét phía trên những cánh cổng.

Sunny nhăn mặt, bị cảnh tượng tàn bạo này đẩy xuống hiện thực phũ phàng.

Ánh mặt cậu hạ xuống, chỉ bây giờ mới để ý thấy hàng chục những căn nhà tồi tàn, thô sơ, tạm bợ quây quần trên thềm đá. Chúng được xây từ đá vụn, gỗ mục và những miếng da quái vật, bám vào đá hỗn loạn như thể sợ bị gió thổi bay.

Một cái mùi khó chịu, quen thuộc kì lạ đánh đến mũi cậu sau đó vài giây. Cái mùi hôi tả pí lù nhưng không thể nhầm lẫn của những khu ổ chuột. Cái mùi hôi ở đây không giống với cái mùi hôi độc hại ở ngoại ô chút nào, nhưng cùng lúc nó lại hoàn toàn y hệt.

Sunny không nhịn được mà mỉm cười méo xẹo.

'Chu choa. Mình về nhà rồi.'

Giữa những căn nhà tồi tàn, những con người gầy gò, ánh mắt trống rỗng cố kéo dài sự sống đáng thương ngày nào hay ngày đó. Họ mặc những thứ vải rách bẩn thỉu và Ký Ức sáng bóng, với những kẻ mặc giáp bắt mắt như những con thú hiếm. Đa số đều cực kì trẻ tuổi, chỉ hơi lớn hơn bản thân Sunny. Cậu có thể ngửi thấy sự kiệt sức và tuyệt vọng ngay từ nơi đang đứng.

Sunny thật sự muốn cười.

Sau mọi thứ cậu trải qua kể từ khi bị dính phải Ma Pháp Ác Mộng, vòng tròn cuối cùng đã hoàn thiện. Cậu lại quay về điểm bắt đầu, chỉ là tệ hơn nhiều.

Đó chẳng phải thứ buồn cười nhất trên đời?

Nếu đây không phải định mệnh, thì cậu không biết là gì. Ôi, cái sự trớ trêu...

Giọng nói của Ngôi Sao Thay Đổi kéo cậu ra khỏi dòng mê man.

"Sunny? Cậu ổn chứ?"

Cậu chớp mắt vài lần, rồi chậm rãi quay sang nhìn cô, ngưng một lúc rồi mới lên tiếng:

"Ừ. Tôi chỉ hơi hoài niệm."

Có gì đó trong giọng nói của cậu chắc là nghe kì lạ, vì cô nhìn cậu một lúc lâu trước khi gật đầu và quay đi.

"Tốt. Đừng có thư giãn."

Rồi, cô quay sang Effie và hỏi:

"Bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Nữ thợ săn nhìn quanh và nhún vai.

"Sắp tối rồi, nên tôi khuyên mọi người tìm nơi để ở trước đi. Tìm một cái lều trống, với số người chết mỗi mùa, luôn không thiếu những nơi như vậy. Nếu không, hai trong số mấy người có thể trá phí và đi vào lâu đài. Nhưng người thứ ba phải ở lại."

Ngôi Sao Thay Đổi lưỡng lự rồi nói:

"Vậy còn cô?"

Effie mỉm cười.

"Tôi thì sao chứ? Cái căn nhà một phòng ngủ sang chảnh bên kia là của tôi. Nói cho biết, tôi xây nó từ đống rác tốt nhất mà người ta có thể tìm thấy ở nơi này...mặc dù vẫn là rác. Sao cũng được, tôi về nhà đây, chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn rồi đi ngủ. Mấy ngày qua làm tôi mệt muốn chết. Xin lỗi, tôi không tiếp khách."

Nephis nhìn cô chăm chú, rõ ràng muốn nói thêm gì đó, nhưng rồi chỉ gật đầu.

"Tôi hiểu. Cảm ơn vì mọi thứ cô đã làm cho cúng tôi. Tôi sẽ không quên."

Effie mỉm cười, vỗ vai cô và quay sang Sunny và Cassie.

"Chào, ngố. Bai, búp bê. Gặp mọi người sau."

Dứt lời, cô bắt đầu vui vẻ huýt sáo và bước đi.

Ba người họ bỗng nhiên chỉ còn một mình, lạc lõng và không chắc phải làm gì. Những cư dân ở bên ngoài không để ý đến họ lắm, chỉ đôi khi ném những ánh mắt hờ hững đến ba kẻ xa lạ. Chỉ có vẻ đẹp của Cassie thu hút vài ánh mắt ngắm nhìn mãnh liệt, hắc ám.

Sau khoảng một phút trong sự yên lặng lạc hướng, Ngôi Sao Thay Đổi chần chừ lấy ra hai mảnh hồn mà họ đã thu được từ xác Đá Lăn và nhìn vào những viên pha lê lấp lánh trong tay.

Họ phải ra quyết định.

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.