Lâu Đài Tươi Sáng
Chương 134: Lâu Đài Tươi Sáng
Lúc họ đi qua cánh cổng bóng bẩy, một sảnh lớn hiện ra trước mắt. Nghe tiếng ồn ào từ bên trên, Sunny ngẩng đầu vầ nhìn thấy những cái cửa sổ cao với những tấm kính nhuộm màu ở trên nóc nhà cao ngất. Vào ban ngày, đại sảnh chắc là được thắp sáng với những tia sáng đủ loại màu sắc xinh đẹp.
Nhưng hiện tại, có vài người phụ nữ trẻ tuổi nhanh nhẹn di chuyển từ cửa sổ này đến cửa sổ khác, dùng những miếng vải thô ráp làm rèm để che chúng lại. Những cái thang bằng gỗ sơ sài cót két mỗi khi họ dùng đến, tạo ra một âm thanh kì lạ và hơi du dương.
Có vẻ như những tấm vải đó được mắc lên theo cách mà sẽ ngăn không cho tia sáng dù chỉ nhỏ nhất thoát ra khỏi lâu đài vào ban đêm. Sunny đoán rằng mọi cửa sổ bên trong pháo đài đá hoa cương này đều đang được che phủ như vậy.
Ngay lúc ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu cậu, một tiếng ồn ào vang lên từ phía sau lưng họ. Quay người, cậu thấy hai cánh cổng xa hoa đóng lại. Hai người lính gác mà họ đã gặp bên ngoài đang trượt cái chốt sắt nặng nề vào ổ cắm, gương mặt hai người đỏ lên vì dùng sức. Cái thanh to đùng đó chắc phải nặng hơn cả hai người cộng lại.
Tòa lâu đài lúc này được phong bế khỏi thế giới bên ngoài, chuẩn bị đối mặt đợt tấn công của sự hắc ám nguyền rủa.
Bỗng nhiên, Sunny có cảm giác như một con thú bị nhốt trong chuồng.
Cố khiến bản thân bình tĩnh, cậu nhìn quanh và để ý thấy một cái bàn gỗ xa hoa hoàn toàn không phù hợp với đại sảnh. Chắc nó được lôi đến đây từ nơi nào khác của thành thị đá này. Sau cái bàn, một tên thanh niên gầy gò với ánh mắt lo lắng đang viết thứ gì đó trên một tấm giấy da.
Cả vụ việc nhìn tương tự bàn tiếp tân của một khách sạn sang trọng...hoặc là tương tự thứ mà Sunny tưởng tượng về những nơi kiểu đó. Đương nhiên là cậu chưa từng đến khách sạn bao giờ.
Chần chừ vài giây, cậu đi về phía cái bàn và nói với tên thanh niên:
"Này. Ờ...có người nói là chúng tôi sẽ gặp ai đó ở bên trong."
Vị tiếp tân của tòa lâu đài giật mình và ngước lên khỏi tấm giấy da, một biểu hiện sợ hãi lộ rõ ra mặt. Khi hắn nhận ra ai đang nói chuyện, thì sự sợ hãi biến mất, thay thế bằng một nụ cười e dè.
Chàng trai có gương mặt hốc hác và làn da tái nhợt, không khỏe mạnh. Hắn ta trông đói và yếu ớt, trông giống những linh hồn tội nghiệp bên ngoài hơn là một kẻ sống trong lâu đài. Nhưng quần áo của hắn thì sạch sẽ và gọn gàng, không có dấu hiệu rách nát như những người bên ngoài.
"A, khách! Xin lỗi, cậu khiến tôi giật mình. Chào mừng, chào mừng đến Lâu Đài Tươi Sáng. Wow, hai người đến vừa kịp lúc. Vài phút nữa thôi là cổng đã đóng rồi."
Dứt lời, hắn căng thẳng liếc sang phía hai tên lính canh rồi vội vàng dời ánh mắt.
"Dù sao thì, tên tôi là Harper. Tôi phụ trách sắp xếp nơi ở cho khách hôm nay. Hai người...ồ! Tôi không nhận ra hai người. Đây là lần đầu tiên hai người trả cống nạp?"
Sunny nhìn hắn chằm chằm vài giây, cảm giác Cassie nắm vai cậu chặt hơn một chút, rồi nói:
"Đúng vậy."
Harper mỉm cười.
"Chúc mừng! Có lẽ hai người còn không đoán được, nhưng tôi cũng từng như hai người đó. Thật ra, chỉ vài tháng trước mà thôi. Nhưng kể từ khi Lãnh Chúa Gunlaug nhân từ cho phép, tôi đã được sống trong sự an toàn của lâu đài. Hai người cũng sẽ thích nơi này, tôi đảm bảo."
'...Ừ.'
Sunny không biết tên này có chân thành với sự biết ơn đối với tên bạo chúa nơi này hay chỉ là nói những thứ đó để hai tên lính nghe được, mà thật lòng thì cậu cũng chả quan tâm.
Thứ khiến cậu tò mò là Harper không có vẻ bất ngờ về sự xuất hiện của họ ở Thành Phố Hắc Ám giống như Effie. Nhưng rồi cậu nhận ra những người sống trong lâu đài có lẽ không biết ai đến khu dân cư bên ngoài vào lúc nào.
Họ chắc sẽ cho rằng cậu và Cassie đến thế giới Mộng Ảo gần thành phố đổ nát và đã bỏ ra hai tháng tìm kiếm mảnh hồn để trả phí vào lâu đài. Đây là một chi tiết đáng biết, vì Sunny không muốn để lộ khả năng thực của họ, ít nhất là vào lúc này.
Dựa trên cách phản ứng của Effie, cô đã vô cùng ấn tượng khi họ sống và đi xuyên Mê Cung, thì việc đó chắc sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý không cần thiết.
Cậu mỉm cười bằng khóe miệng.
"Vậy, chúng tôi cần phải làm gì bây giờ?"
Harper nhặt cái lông dùng làm bút rồi mở ra một cuốn sổ to.
"Rất đơn giản thôi. Tôi chỉ cần tên của hai người để đánh dấu là đã trả phí, và chỉ vậy thôi. Chúng tôi dư rất nhiều phòng, nhất là ở Tháp Hoàng Hôn. Nó rất yên tĩnh, hay là tôi đặt hai người ở đó?"
Có sự lo lắng trong mắt hắn.
'Tháp Hoàng Hôn...chắc có nghĩa là nó nằm ở phía tây, hướng về phía Tòa Tháp Đỏ. Hèn gì không ai muốn sống ở đó.'
Nhưng với Sunny, ít người đồng nghĩa ít nguy hiểm. Cậu gật đầu với tên gầy gò.
"Chắc rồi. Không vấn đề."
Harper mỉm cười.
"Tuyệt! Tuyệt vời! Ờ, tên hai người..."
Sunny ngắt lời hắn, cố né những câu hỏi nguy hiểm:
"Tôi là Sunless, còn đây là Cassia."
Hắn ta viết tên hai người và ngày đến. Sunny nhìn chăm chú vào những chữ viết gọn gàng, mắt cậu khóa vào những dòng số ngắn ngủn.
Vậy là...đã đúng bảy mươi ngày kể từ đêm họ tiến vào Vùng Đất Lãng Quên. Cả ba người họ đều đã cần mẫn ghi nhớ thời gian một lúc, nhưng sau trải nghiệm hãi hùng với Kẻ Nuốt Hồn, Sunny đã không còn rõ thời gian thực trôi qua là bao nhiêu.
Ở ngoài thế giới thực, mùa xuân đã bắt đầu. Cả một mùa trong năm đã trôi qua.
...Cảm giác như một đời vậy.
Không để ý đến cơn bão đang đổ bộ trong tim Sunny, Harper đóng lại cuốn sổ và nở một nụ cười thân thiện.
"Hoàn tất. Bây giờ, để lại mọi lo lắng và đi theo tôi. Giữa những bức tường này, mọi người hoàn toàn an toàn. Sẽ không có thứ gì gây tổn thương hai người!"
Giọng nói của hắn hài hước, nhưng Sunny không bỏ sót ánh mắt lén lút của Harper liếc qua hai tên lính gác âm thầm đứng cạnh cánh cổng đã khóa chặt.
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 187 |