Hội Ngộ Bất Ngờ
Chương 138: Hội Ngộ Bất Ngờ
Không phải nghi ngờ, đúng là Caster - người duy nhất mà Sunny từng thấy đánh bại Nephis trong một trận chiến, mặc dù chỉ là lúc tập luyện.
Lúc ở Học Viện, Caster đã luôn là ngôi sao của lứa người Ngủ bọn họ. Đẹp trai và thân thiện, hắn ta không chỉ nổi tiếng, mà còn được mọi người tôn trọng. Và mặc dù rất đau đớn, nhưng Sunny cũng phải công nhận đó không chỉ nhờ vào địa vị Truyền Nhân cao thượng của hắn.
Kể cả những Truyền Nhân khác cũng thần tượng hắn. Nhiều người còn xem hắn là vị vua đích thực của bảng xếp hạng, cho rằng Ngôi Sao Thay Đổi có vị trí đó là nhầm lẫn.
Caster mạnh mẽ, có kĩ thuật điêu luyện, và cuốn hút. Hắn ta còn khiêm tốn và có một cá tính thân thiện khiến người khác khó mà không thích hắn. Nền móng không thể chê, và tương lai thì tươi sáng không phải bàn cãi.
Cơ bản, hắn ta là đối lập của Sunny.
'Chết tiệt! Biết ngay giọng nói đó nghe quen tai mà!'
Sunny quay đầu và nhìn tên trẻ tuổi đẹp trai, hết sức bất ngờ.
Thằng này làm gì ở đây?
Hai tên người Ngủ kia còn không biết chúng đã gần được nếm lưỡi kiếm sắc bén của Mảnh Vỡ Đêm Khuya đến mức nào. Chúng cũng nhìn về phía Caster, không còn sự hào hứng trên gương mặt nữa.
"Ồ. Ra là cậu."
'Đó là câu của tao chứ!'
Caster nhìn chúng với nụ cười yên lặng. Không có sự địch ý trong mắt hắn, nhưng vì lý do gì đó, lính của Gunlaug có vẻ đã mất đi sự thèm khát gây chuyện. Sau khi liếc lẫn nhau, một tên nói với giọng chần chừ:
"Cậu biết tên này, Caster?"
Hắn ta gật đầu.
"Ừ. Chúng tôi ở cùng khóa Học Viện. Đừng để ý đến hành vi thô lỗ của cậu ấy - tính cậu ta như vậy. Hơi thô ráp bên ngoài, nhưng khá tốt bụng nếu mọi người hiểu cậu ta hơn."
'Tao với mày quen biết từ bao giờ?'
Sunny cảm thấy tức giận đến mức không hợp lý trước câu nói đó, nhưng bắt bản thân phải ngậm mồm. Cậu hiểu được Caster chỉ đang cố hạ nhiệt tình hình. Thật ra thì hắn đến rất đúng lúc.
Sunny khá chắc mình có khả năng hạ vài tên du côn...nhưng mà chuyện gì tiếp theo? Cậu không cho rằng những thành viên khác của binh đoàn Gunlaug sẽ ngồi không.
Dính dấp trong mâu thuẫn với những chủ nhân của tòa lâu đài ngay trong ngày đầu tiên đến đây không phải một điều kiện lý tưởng.
Đám du côn đó thì lúc này cũng đã bỏ cuộc. Cố giữ mặt, chúng đen tối lườm Caster rồi lùi lại.
"Dạy bạn của cậu cách cư xử đi Caster. Lần sau bọn này không dễ dãi vậy đâu."
Dứt lời, chúng quay lưng và trở lại chỗ ngồi, ném những ánh mắt hăm dọa với bất cứ ai dám nhìn chúng. Không lâu sau đó, đại sảnh lại đầy tiếng nói chuyện rôm rả.
Caster dõi mắt theo chúng rồi quay sang Sunny, nụ cười của hắn trở nên buồn bã hơn.
"Đó...không phải việc thông minh, bạn tôi."
Sunny khinh thường.
"Ừ, thì...ai nói tôi thông minh?"
'Đợi chút, không, sai ý rồi!'
Gã trẻ tuổi dáng cao nhìn cậu vài giây rồi thở dài.
"Dù sao thì, gặp cậu tôi cũng rất mừng. Cả hai người."
Dứt lời, hắn ngồi xuống, làm như có ai mời hắn vậy.
Ừ thì...phải công nhận, có một chút quan hệ giữa họ. Mong muốn nói chuyện với những người từng ở Học Viện cùng là khá dễ hiểu.
Dù vậy, Sunny vẫn không thích.
Liếc qua Cassie một cái, cậu mỉm cười lạnh lùng và nói:
"Sao? Bất ngờ khi thấy bọn tôi còn sống?"
Caster chần chừ.
"Hai người có thể sống là tốt."
Có vẻ như đây là cách hắn thú nhận là có bất ngờ, nhưng theo cách dễ nghe.
Không phải bí mật gì việc Sunny và Cassie đã được xem là hai cái xác sống bởi những người Ngủ khác trong Học Viện. Cũng như Nephis và Caster chễm chệ ngồi trên hai vị trí đầu, họ là hai người bét bảng. Vì vậy, hai người họ luôn bị xa lánh và bị né như né tà.
Đương nhiên, trong trường hợp Sunny, cậu không chỉ chào đóng sự xa lánh từ những người đồng lứa, nhưng thật ra còn là người cố ý tạo ra hoàn cảnh như vậy.
Dù sao thì, không ai muốn ở gần họ, như thế sợ bị nhiễm cái tử khí vô hình mà theo đuôi họ. Bản thân Sunny cũng có lỗi trong việc tránh né Cassie hết sức có thể trong quá khứ.
Chắc chắn rất kì lạ khi thấy hai người họ vẫn còn sống khỏe sau vài tháng ở giữa những thứ kinh dị của Vùng Đất Lãng Quên.
Cassie mỉm cười.
"Cảm ơn."
Caster đáp lại bằng nụ cười của chính mình và hỏi, giọng nói ấm áp đến lạ kì:
"Cô là Cassia đúng không? Còn cậu là...ừm...Sunless?"
Sunny gật đầu cộc lốc.
"Đúng. Mặc dù phải nói tôi hơi bất ngờ cậu nhớ tên bọn tôi. Đừng có nghĩ bọn này đã quên cách mấy người đã đối xử."
Cassie nắm chặt tay cậu và nói bằng giọng không đồng ý:
"Sunny!"
Caster bật cười.
"Không, không. Cậu nói đúng. Chúng tôi đã cư xử như những tên khốn. Nhìn lại...có rất nhiều thứ chúng tôi đã làm sai. Nếu lúc đó bọn tôi biết cách xử sự hơn..."
Giọng nói hắn nhỏ dần, và sau khi yên lặng một lúc, tên đẹp trai lại đột nhiên nở nụ cười hoài niệm.
"Nhưng dù vậy, những ngày ở trong Học Viện cũng không phải toàn bộ tệ đúng không? Hê, tôi còn nhớ lần đầu tôi gặp cậu, Sunless. Cậu đã gây ấn tượng rất mạnh! Tất cả những câu chuyện phóng đại đó: Phun vào mặt một con bạo chúa thức tỉnh, giết kiếm thánh với một cú lắc ngón tay..."
Hắn ta bật cười, nhớ lại ngày tháng tươi đẹp.
Sunny mỉm cười nham hiểm.
Cậu đang có hứng đùa dai.
"Gì, những thứ tầm thường đó? Ha! Trò con nít thôi. Cậu còn không biết những thứ tôi đã hoàn thành tại Mê Cung này. Những thứ đó mới đáng khoe khoang."
Caster nhìn cậu với những tia sáng hài hước nhảy múa trong mắt.
"Ồ? Vậy thì...làm ơn kể đi. Cậu đã làm gì nữa?"
Sunny nhún vai với sự hờ hững tột cùng.
"Thứ này thứ nọ. Xem nào..."
Cậu giả vờ suy nghĩ vài giây, rồi nói bằng giọng buồn chán:
"Chắc thứ phi thường nhất là tôi đã giết một con Ác Quỷ Vĩ Đại chỉ với một nhát chém kiếm. Một phát chết tươi, không vấn đề gì cả. Tôi thậm chí còn nhận được một Ký Ức cho đòn kết liễu, trước khi cậu hỏi - không, tôi không thể cho cậu xem nó được. Vì, ờ...ừm...ồ, đúng. Tôi ăn nó mất rồi..."
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 178 |