Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Hình

Phiên bản Dịch · 2060 chữ

Chương 158: Vô Hình

Sau khoảng một tháng sống trong khu dân cư bên ngoài, Sunny thức dậy vào một buổi sáng với cảm giác không thuộc về nơi nào trên đời. Cảm giác quen thuộc mà đã theo đuổi cậu gần hết cuộc sống, và giờ nó đã quay lại sau khi biến mất một lúc.

Thở dài, cậu ra khỏi cái giường nhỏ của mình và triệu hồi Áo Choàng Múa Rối. Căn nhà đá đã ồn ào với những âm thanh và giọng nói. Mùi hương hấp dẫn của bữa sáng lấp đầy không khí.

Đi ra khỏi căn phòng nhỏ của mình, Sunny nhìn thấy cả đống người giúp đỡ của Nephis vội vã đây đó, bận rộn với đủ thứ công việc. Vài người trong số họ dừng lại để chào hỏi cậu, nhiều người khác thì không. Cậu không để ý đến họ và đi ra ngoài để rửa mặt và quan sát bầu trời.

Bầu trời xám của Vùng Đất Lãng Quên vẫn như bao giờ. Không có gì thật sự thay đổi trong địa ngục đáng hận này.

Trên đường trở về, Sunny nhận thấy một dáng người gầy gò đứng chần chừ trước của căn nhà. Tên trẻ tuổi, rách rưới này trông khá quen mắt.

Lục lại trí nhớ, Sunny nhận ra hắn ta là tên tiếp tân thân thiện, nhưng lo sợ của lâu đài. Quần áo của hắn đã không còn sạch sẽ và gọn gàng như lúc trước, và gương mặt thì đã gầy hơn nữa.

Đời hắn ta rõ ràng là đã từng tươi đẹp hơn.

'Hắn làm gì ở đây?'

Đến gần hơn, Sunny gọi tên thanh niên:

"Ừm...Harper, đúng chứ? Cậu đến đây làm gì?"

Harper giật mình, rồi nhìn về phía cậu với ánh mắt lo lắng:

"Ồ...Sunless! Mừng, ờ...mừng vì được gặp lại cậu."

Sunny nhìn hắn chăm chú một lúc, rồi hỏi thẳng:

"Chúng đuổi cậu khỏi lâu đài?"

Gương mặt Harper ngay lập tức rũ xuống. Cúi đầu, hắn ta yên lặng một lúc, rồi nói khẽ:

"Tôi đã không thể trả cống nạp nữa. Nên...đúng. Đúng là họ đã làm vậy."

Rồi hắn ngẩng đầu lên, chần chừ, và hỏi bằng giọng yếu ớt:

"Tôi...tôi nghe nói là có thể tìm thức ăn ở đây?"

Sunny cố cho hắn một nụ cười an ủi.

"Chắc rồi. Thường thì bọn tôi sẽ phát thịt vào sau chuyến săn. Nhưng nếu cậu đói ngay bây giờ, tôi chắc là sẽ có thứ gì đó. Cứ nói với...ờ...cô gái tóc đỏ. Cô ta phụ trách bữa sáng, hình như vậy."

Harper cũng mỉm cười, ánh sáng hi vọng yếu ớt thắp lên trong mắt hắn.

"Thật ư? Họ sẽ cho tôi ăn miễn phí?"

Sunny nhún vai.

"Tại sao không? Chúng ta có đủ thức ăn hiện tại. Đa số những người trai gái kia lúc nào cũng ở đây. Họ giống như khách mà không chịu rờ...ờ, không quan trọng. Họ giúp đỡ, làm này nọ, để tỏ lòng biết ơn, chắc vậy. Nếu cậu thấy tội lỗi vì ăn miễn phí, hỏi họ xem giúp được việc gì không. Đây có lẽ không phải Lâu Đài Tươi Sáng, nhưng cậu sẽ thấy cuộc sống ở đây cũng không tệ."

Dẫn tên gầy gò vào trong, Sunny hướng hắn về phía bếp và thở dài.

Thậm chí những kẻ sống trong lâu đài bây giờ cũng đến nhà họ. Nếu cứ như này, cậu sẽ phải sống cùng phòng với kẻ xa lạ nào đó. Đùa.

Tiến vào phòng chính, cậu nhìn thấy Nephis và Caster đứng cạnh cửa sổ, đang thảo luận về chuyến săn sắp tới. Sáng hôm nay, có vài thợ săn từ những tổ đội khác đứng quanh họ. Tổ đội đã lên kế hoạch cho một chuyến đi săn chung lớn từ một lúc rồi, và hôm nay là ngày đó.

'Họ...bắt đầu không đợi mình?'

Che giấu sự bực mình, Sunny đi về phía nhóm thợ săn và chào họ. Caster mỉm cười với cậu, còn Nephis thì đơn giản gật đầu. Những thợ săn khác thì liếc sang người mới đến và không để ý lắm.

'Đám ngốc. Nếu mấy người biết đang đứng trước ai...'

An ủi bản thân với những suy nghĩ trẻ con, Sunny nghe cuộc thảo luận. Một tên thợ săn lên tiếng:

"...Phía nam của ngọn hải đăng sụp đổ là lựa chọn tốt, nhưng những sinh vật Thức Tỉnh sống ở đó có thính giác cực kì nhạy cảm. Tấn công chúng số lượng lớn sẽ không dễ."

Trong tháng vừa qua, căn nhà của họ đã trải qua một quá trình biển đổi. Tàn tích của những món nội thất vỡ nát đã mất từ lâu và bị thay thế. Vài món nội thất mới đến từ di tích, vài cái được làm bởi chính những người thợ từ khu dân cư. Có những miếng da quái vật và những thứ trang trí được treo trên tường, khiến cả không gian trông ngăn nắp và dễ nhìn.

Những ngày nay, nơi ở này có vẻ như một trụ sở của một tổ Thức Tỉnh Giả nhỏ nhưng sung túc. Có cả một tấm bản đồ Thành Phố Hắc Ám to đùng trên một bức tường, với đủ loại kí hiệu đánh dấu những thông tin hữu ích.

Hiện tại, tên thợ săn đang chỉ về một điểm trên bản đồ:

"Nơi này hứa hẹn hơn nhiều. Đám Quỷ Máu được biết là sống ở đây. Chúng ngủ vào ban ngày, nên nếu chúng ta có thể tìm được một hay hai hang ổ..."

Caster lắc đầu.

"Khu vực cậu chỉ ra quá gần địa bàn của những bức tượng sống kì lạ kia. Chúng ta đều biết những sinh vật kì lạ đó đáng gờm đến mức nào. Tôi vẫn cho rằng phía nam tòa hải đăng là tốt hơn. Chúng ta chỉ cần nghĩ cách gạt thính giác của đám quái vật..."

Đột nhiên thấy có thứ gì đó mà mình có thể giúp, Sunny nói:

"Ờ, tôi có một cái chuông mà có thể..."

Nhưng mà, giọng nói của cậu bị sự ồn ào của cuộc trò chuyện nhấn chìm. Không ai để ý đến lời nói của cậu.

Xấu hổ, Sunny hít một hơi sâu, đợi vài giây, rồi lại lên tiếng:

"Thật ra thì, chúng ta có thể dùng một trong hai Ký Ức phát ra âm thanh của tôi để..."

Nhưng cùng lúc đó, Caster có vẻ như đưa ra một ý tưởng tuyệt vời. Mọi người nghe hắn nói, quay lưng về phía Sunny. Như thể cậu hoàn toàn vô hình.

'Cần...cần quái gì chứ?'

Sunny đứng đó một hai phút, cảm giác ngượng nghịu, giận dữ, và hoàn toàn ngu ngốc. Cậu đơn giản quay người và bước đi. Tìm đường đến mái nhà, cậu leo lên trên đỉnh tầng hai và ngồi đó, im lặng quan sát mặt trời chậm chạp leo lên. Sau một lúc, Sunny thở dài và nhắm mắt, để cái bóng lẻn vào lại căn nhà.

Đúng như dự đoán, không có ai để ý thấy sự biến mất của cậu. Không hề bất ngờ. Cậu cử cái bóng dạo quanh căn nhà, quan sát tất cả mọi người bận rộn khiến kế hoạch bí ẩn của Neph thành hiện thực.

Ai cũng đầy năng lượng, phấn khởi và cảm giác có nơi thuộc về.

Tại sao cậu là người duy nhất không thể?

Kể cả cái tên đến từ lâu đài, Harper, cũng đã tìm thấy vài người bạn. Hắn ta đang giúp đỡ cô gái tóc đỏ phụ trách bữa sáng, hắn đang giúp rửa chén.

Sunny cau mày.

Có gì đó...có gì đó không đúng với Harper. Cậu chưa thể chỉ ra chính xác là gì, nhưng tên gầy gò này có gì đó sai sai, gì đó.

Quên hết tâm trạng tồi tệ của bản thân, Sunny tập trung quan sát tên người Ngủ ngại ngùng. Harper có vẻ làm việc mà bất cứ người mới nào cũng sẽ làm: giúp đỡ mọi người, hỏi thăm tên họ, và hỏi những câu hỏi về tổ đội của Ngôi Sao Thay Đổi. Có vẻ như hắn ta thật sự muốn ở lại đây và trở nên hữu dụng. Cũng khá dễ hiểu.

Nhưng có gì đó không đúng.

Sự nghi ngờ của Sunny được xác nhận khi mà, khoảng một giờ sau, Harper rời khỏi căn nhà và quay lại khu ổ chuột. Với cái bóng lén lút đi theo hắn, tên trẻ tuổi gầy gò đảm bảo không ai thấy hắn và vội vàng lao vào một cái hẻm vắng người. Bên trong bóng tối của cái hẻm, một người đang đợi hắn.

Sunny cau mày, nhận ra đó là một trong những Hộ Vệ cấp cao của lâu đài.

'Vậy ra là như này.'

Tên Hộ Vệ thì đang lườm Harper và hỏi bằng giọng thô ráp, không thân thiện:

"Vậy?"

Harper cúi xuống, sự sợ hãi và lo lắng có thể thấy rõ ràng.

"Vâng! Vâng, ờ, thưa ngài. Tôi đã làm theo đúng những gì ngài nói. Nó không quá khó."

Tên Hộ Vệ mỉm cười.

"Tốt. Có vẻ như mày thật sự muốn quay về lâu đài."

Harper ngước lên, một ánh sáng tuyệt vọng hiện lên mắt hắn.

"Thật sao? Vậy là...tôi có thể quay lại? Mặc dù tôi không có mảnh để trả cống nạp?"

Nụ cười biến mất khỏi gương mặt tên Hộ Vệ.

"Mày sẽ có thể quay lại sau khi thu thập hết thông tin mà tao nói mày đi tìm. Nếu làm được, tao sẽ chính thân mời mày vào trong. Không cần phải lo về trả phí. Nhưng! Nhớ kĩ: tao cần biết mọi thứ về những thành viên cốt lõi của tổ đội, kể cả bản thân Thánh Nephis. Phân Loại, Kĩ Năng và Khiếm Khuyết của chúng. Tao muốn biết bọn chúng chùi bằng tay nào. Hiểu không?"

Gương mặt Harper tái nhợt.

"Nhưng, thưa ngài...những thứ như vậy...sẽ không dễ để biết được! Nhất là với, với một kẻ người hầu thấp hèn như tôi."

Tên Hộ Vệ cau mày.

"Chẳng phải mày nói mày quen hai người trong tổ đội? Đó là tại sao tao cho mày cơ hội này. Mày gạt tao hả thằng nhóc?"

Tên thanh niên gầy gò giật mình.

"Không! Không, tôi biết họ. Tôi thật ra đã nói chuyện với do thám của cô Ngôi Sao Thay Đổi. Cậu ta...cậu ta là bạn tôi."

Một nụ cười hăm dọa, rộng lớn xuất hiện trên mặt tên Hộ Vệ.

"Vậy thì vấn đề ở đâu? Cứ dụ thằng ngốc đó nói ra. Mấy tên chuột bọ như hắn sẽ nói mọi thứ nếu mày để ý đến hắn chỉ một chút, tin tao đi. Tao dám cá là thằng ăn bám vô dụng đó đang đi lại với đủ thứ ảo tưởng và ghen tị. Giả vờ tôn trọng hắn một chút thôi, là hắn sẽ không thể ngậm mồm."

'Ây da.'

Harper gật đầu, rồi đột nhiên chần chừ. Sau vài giây im lặng, hắn hỏi bằng giọng e dè:

"Ngài...ngài sẽ không tổn thương họ đúng không? Họ...họ là người tốt."

Tên Hộ Vệ nhìn hắn chằm chằm một hai giây, rồi nói bằng giọng nham hiểm, trêu chọc:

"Sao mày lại hỏi câu hỏi nếu đã biết sẵn câu trả lời?"

Nghe những lời đó, Harper như bị xẹp xuống. Gương mặt hắn tối sầm lại, và đầu hắn cúi thấp hơn nữa, như thể xấu hổ không dám nhìn thẳng.

...Nhưng mà, hắn cũng không phản đối.

'Thằng khốn! Cứ đợi đó mà xem...'

Sunny đã lên kế hoạch đánh đập cái thằng hèn nhát kia trước khi đuổi hắn đi, nhưng vào lúc đó, một giọng nói gọi cậu.

Là Effie.

"Này, ngố! Cậu đang ngủ hả? Xuống đây, chuyến săn bắt đầu rồi!"

Bị kéo khỏi thị giác của cái bóng, Sunny u ám lườm nữ thợ săn cao to, gọi cái bóng trở lại, rồi thở dài.

'Mình sẽ giải quyết việc với hắn sau khi quay lại.'

...Nhưng đến lúc cậu quay lại, thì Sunny không trong trạng thái để giải quyết gì cả.

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 179

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.