Tương Lai
Chương 160: Tương Lai
"Này, ngố. Cậu ổn chứ?"
Sunny phản ứng sau một hai giây, ngẩng đầu và nhìn chăm chú Effie với ánh mắt trống rỗng.
"...Ừ-ừm. Tôi ổn. Chỉ là...đang nghĩ về vài thứ."
Effie nhìn cậu kì lạ, rồi nhún vai và quay đi. Mọi người quá bận nên không để ý đến cậu. Mà thường thì họ cũng không làm vậy bao giờ.
Được để một mình, Sunny khập khiểng và chậm chạp ngồi xuống. Trong đầu cậu, một câu nói cứ lặp đi lặp lại, mỗi giây trở nên ồn ào hơn.
"Một người phụ nữ với một ngọn giáo đồng bị nhấn chìm trong một làn sóng quái vật...một người phụ nữ với một ngọn giáo đồng..."
Đây là một phần của lời tiên tri mà Cassie đã thấy từ ban đầu chuyến đi của họ, vào đêm mà họ ở trên bức tượng hiệp sĩ không đầu.
Giấc mơ mà đáng sợ đến mức cô suýt chút nữa nhảy vào nước đen của biển nguyền rủa để chạy khỏi sự kinh hoàng.
Nó cũng là mấu chốt để liên kết tất cả những mẫu thông tin vụn vặt mà Sunny biết đến thành một bức hình hoàn chỉnh và cho phép cậu hiểu được ý nghĩa đằng sau giấc mơ tiên tri kinh khủng đó.
Cậu rùng mình, nhớ lại những chi tiết mà Cassie đã kể với họ vào đêm tăm tối đó:
'Mình lại thấy tòa lâu đài nhân loại. Lần này là buổi tối. Có một ngôi sao cô độc cháy rực giữa bầu trời đen, và dưới ánh sáng của nó, tòa lâu đài bỗng dưng chìm trong biển lửa, máu chảy thành sông trong những sảnh đi. Mình thấy một cái xác với bộ giáp vàng ngồi trên một cái ngai; một người phụ nữ với một ngọn giáo đồng nhấn chìm bởi một biển quái vật; một cung thủ cố đâm xuyên bầu trời đang sập với những mũi tên của mình...'
Trong suốt thời gian vừa qua, Sunny đã chắc chắn, vì lý do gì đó, thứ Cassie nhìn thấy là đợt tận thế mà đã nuốt chửng nơi này và biến nó thành địa ngục hoang vắng hiện tại, tạo ra Vùng Đất Lãng Quên. Phần đầu tiên đúng là nói về cách mà lời nguyền của sự hắc ám bao trùm đã phá khỏi bảy tầng phong ấn của nó. Nên cậu đã cho ràng phần còn lại của tiên tri cũng nói về quá khứ.
Nhưng ngọn giáo của Effie đã cho cậu mở mắt, một hé lộ kinh khủng mà rằng cậu đã sai lầm ngay từ ban đầu. Những hình ảnh tận thế mà Cassie miêu tả không phải là quá khứ, mà là tương lai.
Tương lai của họ.
Run rẩy, Sunny ngẩng đầu và liếc sang Nephis, cô đang dùng sức mạnh của mình để chữa trị cho những thợ săn bị thương, gương mặt trắng ngà của cô nhăn nhó vì đau đớn. Đôi mắt cậu trợn to, không thể tin nổi.
Mọi thứ đã quá rõ ràng!
Cô..cô là ngôi sao cô độc mà cháy bừng trong bầu trời hắc ám trên Lâu Đài Tươi Sáng, mang theo nó lửa và dòng sông máu. Dù sao thì, tên của cô là Ngôi Sao Thay Đổi.
Hoặc, tùy thuộc vào kí tự dùng để viết nó, Ngôi Sao Của Vận Rủi.
Ngôi Sao Của Đổ Nát.
Sunny đã dùng quá nhiều thời gian lo sợ Gunlaug sẽ làm gì với Nephis, nhưng đáng lẽ cậu phải sợ hãi về việc cô ta sẽ làm gì hắn. Một cái xác mặc bộ giáp vàng ngồi trên ngai...tại sao cậu đã không nhận ra sự thật sau lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Chúa Tươi Sáng? Đó là hắn. Gunlaug là cái xác trong giấc mơ tiên tri của Cassie.
Effie là người phụ nữ bị nhấn chìm trong biển quái vật. Cung thủ...Sunny vẫn chưa biết, nhưng cậu chắc là họ sẽ sớm gặp.
Có lẽ chỉ để chết cùng.
Cậu đã luôn biết rằng Nephis được dẫn dắt bởi một mục tiêu bí ẩn, mạnh đến nuốt chửng cô. Cậu không biết chính xác mục tiêu đó là gì, nhưng chắc chắn nó không ở đây, không ở trên Vùng Đất Lãng Quên. Để đạt được nó, Ngôi Sao Thay Đổi phải tìm cách quay lại thế giới thực.
Đó là tại sao cô đã kiên cường và bất khuất đến vậy với tham vọng tiến lên, vượt qua mọi chướng ngại, chịu đựng mọi đau đớn. Vài lúc, thậm chí có vẻ như quyết tâm của cô giống hơn là ám ảnh. Nephis sẵn lòng làm mọi thứ để đạt đến giấc mơ của cô.
Những lời nói an ủi mà cô đã nói với cậu vào ngày đầu tiên ở Thành Phố Hắc Ám đột nhiên vang lên trong đầu cậu. Chỉ là bây giờ, có một ý nghĩa khác hắc ám hơn, lạnh lẽo hơn bên dưới bề mặt nó:
"Chúng ta sẽ tìm cách quay lại. Cho dù có phải làm gì, chúng ta sẽ làm được."
Cho dù có phải làm gì...
Chỉ có một cách rời khỏi Vùng Đất Lãng Quên, và nó nằm trong Tòa Tháp Đỏ. Không người Ngủ nào có thể hi vọng nguyên vẹn chạm đến Cổng Dịch Chuyển. Họ sẽ cần một quân đội chỉ để thử. Có lẽ khi đó, khi đạp trên những bộ xác, một hay hai người sống sót sẽ có thể thoát khỏi nơi nguyền rủa này.
Nhưng Nephis không có quân đội.
...Chưa có.
Để tập hợp một quân đội, cô cần phải giết Gunlaug, đoạt lấy quyền lực của hắn và loại bỏ mọi kẻ chống đối, nhấn chìm Lâu Đài Tươi Sáng trong máu. Chỉ khi đó thì cô mới có thể kêu gọi mọi người Ngủ còn lại của Thành Phố Hắc Ám và dụ họ đi theo sau cô trong một đợt chinh chiến tự sát. Biết rõ rằng đa số bọn họ sẽ phải chết vì mục tiêu đó.
Không người đầu óc bình thường nào sẽ đi theo cô.
'Họ sẽ không làm vậy. Đúng không?'
Sunny nhớ lại những gương mặt của những người nam nữ trẻ tuổi mà đã trở thành một phần của nhóm bọn họ trong vài tuần qua. Cái ánh sáng hi vọng kì lạ, hoặc phải gọi là niềm tim, cháy trong mắt họ. Sự tôn kính gần như sùng đạo hướng về Nephis...không, không phải Nephis. Hướng về Ngôi Sao Thay Đổi của gia tộc Bất Diệt Hỏa,
Thiên thần của mỗi người họ.
Họ có còn đầu óc bình thường không?
Cuối cùng, cậu hiểu được từng phần của kế hoạch của Neph.
Nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp với mái tóc bạc, Sunny run rẩy.
Và rồi...phần cuối cùng của tiên tri.
Trên đường trở về, Sunny cảm giác như mình đang trong giấc mơ hoang tưởng. Sự to lớn của hé lộ kia quá...quá nhiều với cậu. Tâm trí cậu cảm giác yếu ớt, không ổn định, và trên bờ vực vỡ tan.
Cậu chưa từng trải nghiệm cảm giác sốc đến vậy. Như thể cốt lõi của bản thân cậu đang bị rung lắc. Cậu không được trang bị dụng cụ thích hợp để đối phó với nó.
Cảm giác như cậu sắp sửa mất trí.
Sunny đang thật sự kinh hoảng.
'Đừng...đừng lãng phí thời gian lo lắng cảm xúc. Đây không phải lúc cho cảm xúc. Mày cần phải...phải hiểu được mọi thứ sẽ ảnh hưởng bản thân mày như thế nào, và mày cần làm gì để biến nó thành lợi thế.'
Dù sao thì, có gì phải sợ? Nhiều người sẽ chết? Họ sống hay chết thì liên quan gì đến cậu?
Đúng...đúng. Miễn sao cậu là người cuối cùng còn đứng, thì cả việc này sẽ là có lợi. Chẳng phải vài tuần qua cậu luôn lo lắng Gunlaug sẽ làm gì họ? Ừ thì, bây giờ cậu biết rằng Gunlaug sẽ biến thành một cái xác. Vấn đề được giải quyết.
Chẳng phải cậu bị đè nát bởi tin tức bản thân sẽ phải sống hết phần đời còn lại ở nơi địa ngục này? Ừ thì, bây giờ đó không còn chắc chắn như vậy nữa. Phần cuối cùng đó trong tiên tri...
Mọi thứ đều tốt. Tốt hơn bao giờ cả.
...Vậy mà, cho dù Sunny có cố phân tích đến mấy, cậu vẫn không kiềm được mà bị sự khủng bố lấp đầy.
Trong ánh sáng đỏ của hoàng hôn, cậu tìm một lý do rời khỏi căn nhà và đi về mép thềm đá. Không ai thật sự quan tâm đến việc cậu ở đâu, nên không khó để biến mất một lúc.
Cũng không có ai nhận ra có gì đó đang khiến Sunny phiền lòng. Họ đã quen với hành vi u ám của cậu. Chỉ có Cassie là có vẻ nhận ra thứ gì đó.
...Và Caster, người giả vờ vô tư, nhưng thật ra có thói quen quan sát những người bên cạnh Nephis như một con diều hâu.
Tên khốn...
Đến điểm cuối cùng của mỏm đá, Sunny quay lại và nhìn khu dân cư bên ngoài và tòa lâu đài tráng lệ đứng nhìn xuống nó, với hàng trăm người Ngủ vội vã tìm kiếm nơi ở trước khi đêm đến. Một cảm giác đau đớn và lạnh giá nắm chặt tim cậu.
'Tất cả những người này...tất cả họ sẽ chết.'
Nephis sẽ giết họ.
...Cậu liệu có thể giúp cô ta làm vậy?
Vì lý do gì đó, Sunny muốn cười. Cả tình huống này thật sự quá bệnh hoạn và ghê sợ đến gần như nực cười. Cậu thật sự chưa bao giờ là người chính trực. Hơn thế nữa, cậu luôn thấy tự hào vì bản thân là một kẻ yếm thế, ích kỷ và tàn nhẫn. Nhưng đây...đây là quá mức kể cả với kẻ như cậu.
Ôm đầu, Sunny rên rỉ.
'Mình phải làm gì?!'
Vào lúc đó, âm thanh bước chân đột nhiên hút lấy sự chú ý của cậu. Một dáng người gầy gò xuất hiện từ khu ổ chuột và đi về phía cậu.
Sunny cau mày.
'Ồ, đúng rồi. Thằng này...mình hoàn toàn quên mất về hắn.'
Harper dừng lại cách cậu vài bước và ngượng ngùng mỉm cười.
"Sunlesss! Ừm...chúng ta có thể nói chuyện không?"
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 173 |